Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 90: Giờ đây đã có người quan tâm cậu




Ánh mắt mẹ Chu run lên, dẫu đang bên bờ sụp đổ, bà vẫn lịch sự cảm ơn luật sư rồi mới nhận giấy xét nghiệm. Đôi mắt đẹp lướt qua lại trên báo cáo nhiều lần, mặt cũng càng lúc càng tái mét, nếu không phải Chu Vọng Trác đỡ bà thì bà đã thất thố ngã nhào xuống sofa rồi.

Chồng ngoại tình là điều mà mẹ Chu chưa bao giờ nghĩ đến, mà chuyện càng khiến bà không thể chấp nhận nổi là đối tượng ngoại tình hóa ra lại là em gái ruột của mình.

“Có phải đã xét nghiệm sai rồi không?” Mẹ Chu vẫn cố vớt vát, “Em gái tôi đã mất sớm, sao có thể sinh…”

Bà sựng lại, bởi bà đã nhìn thấy năm Thôi Nịnh được sinh ra. Mười chín năm trước, khi ấy em gái bà mới mười chín, khi ấy em gái bà đã gặp tin dữ tại nước ngoài.

“Luật sư Vương, lúc công bố di chúc hẳn nên có cả mặt Thôi Nịnh, hôm nay chúng ta tạm dừng tại đây đã, mẹ cháu không khỏe, cháu đỡ bà lên phòng nghỉ ngơi trước.” Chu Vọng Trác cắt ngang lời hai người.

Sau khi luật sư rời đi, mẹ Chu liền bắt lấy tay Chu Vọng Trác, hai mắt bà đã đỏ hoe, bà rưng rưng nói: “Vọng Trác, nói cho mẹ biết chuyện này không phải là thật đúng không? Ba con sao lại… với dì con chứ? Hai người họ sẽ không phản bội mẹ.”

“Mẹ, là thật ạ.” Lời Chu Vọng Trác nói ra chẳng khác gì là lời tuyên án tử hình cho cuộc hôn nhân tưởng như tốt đẹp của mẹ Chu. Sự thật đã bị che giấu gần hai mươi năm, một khi bị vạch trần, không một ai liên quan là thoát được khỏi sự thật đẫm máu này.

Khác với không khí nhà họ Chu lúc bấy giờ là nhà họ Khúc.

Mặc dù ba Khúc cũng có phần thương tiếc với sự ra đi của cha Chu, nói gì thì nói, tuổi càng cao thì lại càng đa sầu đa cảm với cái chết của những người quen biết. Thế nhưng về mặt tình cảm thì cha Chu đã làm sai hoàn toàn, mang đến bất hạnh cho tận mấy người thân yêu.

Hơn nữa, vợ cũ của ông cũng đã về nước.

Mẹ Khúc được mời đến dự đám tang của cha Chu, bà vốn định ở căn hộ của Khúc Úc Sơn, nhưng khi nhớ tới Khúc Úc Sơn giờ đã là hoa có chủ nên bà không định tới làm phiền cuộc sống ngọt ngào của con trai mình. Bà cũng không thích ở khách sạn, vì vậy sau khi suy đi tính lại, bà quyết định nhắn tin cho chồng cũ và hỏi rằng liệu có thể ở lại nhà ông mấy ngày này không.

Lúc ba Khúc nhận được tin nhắn, ông liền chạy ù vào tủ quần áo lật tìm loạn cả lên, đương lật bỗng nhớ chưa hồi âm, lại chạy vèo ra phòng khách nhặt di động rồi trả lời bằng một từ duy nhất – “OK.”

Cùng ngày, biệt thự sôi động thực hiện một cuộc tổng vệ sinh quy mô lớn.

Ba Khúc đích thân ngồi xe đến đón mẹ Khúc, có điều đến sân bay, ông không xuống xe mà chỉ bảo chú tài xế đi đón người, còn mình thì ngồi trong xe tỏ vẻ không thèm quan tâm lắm đến việc mẹ Khúc về nước.

Nhưng còn chưa đợi được bao lâu, bỗng thấy chú tài xế gọi lại báo mẹ Khúc đã được người khác đón đi rồi.

“Ai đón?!” Ba Khúc chợt nhớ tới mấy thằng dê cụ vẫn hay lảng vảng quanh mẹ Khúc hồi bà còn ở thành phố B.

“Là Úc Sơn, mẹ Úc Sơn bảo muốn ăn tối với Úc Sơn anh ạ.” Câu trả lời của chú tài xế khiến ngọn lửa trong lòng ba Khúc tắt ngúm, ông im lặng hồi lâu mới miễn cưỡng rặn ra được câu, “Thôi chú quay lại đi, chúng ta về. Lát nữa Tiểu Sơn sẽ đưa bà ấy về.”

Khúc Úc Sơn không biết ba mình cũng tới đón mẹ, sau khi đón mẹ lên xe, liền lái thẳng đến nhà hàng đã đặt sẵn, “Em ấy còn đang đi học, lát tan học mới đến được ạ.”

“Em ấy? Ủa ai dợ?” Mẹ Khúc biết rõ còn trêu.

Khúc Úc Sơn lạc trôi ánh mắt, “Còn ai được nữa ạ, cái tên gọi mẹ ngọt sớt lúc video call đây thây.”

Không nhắc thì không sao, vừa nhắc đến đã khiến mẹ Khúc không phì cười, “Ai dô giai yêu à, con tìm đâu được cục cưng miệng ngọt như mía vậy hở.”

Chuẩn, miệng ranh con kia ngọt thôi rồi, ngày nào cũng dỗ ngon dỗ ngọt hắn, hắn còn toàn bị dụ thành công nữa chớ.

Lúc Thôi Nịnh vội vã chạy đến nhà hàng thì cũng đã sáu rưỡi tối. Cậu bước vào phòng riêng, vẻ mặt hiển nhiên thận trọng hơn tỉ lần khi đối diện với một mình Khúc Úc Sơn.

“Con chào bác, con là Thôi Nịnh và là bạn trai của Úc Úc ạ.” Cậu đứng nghiêm chỉnh tự giới thiệu bản thân mình.

“Ngồi xuống trước đi con.” Lần trước mẹ Khúc đã gặp Thôi Nịnh qua video, còn giờ là được gặp tận mặt. Bà cũng thấy Thôi Nịnh có nét giống Chu Vọng Trác, cơ mà suy nghĩ của bà lại hoàn toàn trái ngược với ba Khúc, cơ bản là bà không nghĩ con trai mình tìm thế thân.

Mà chỉ nghĩ là một sự trùng hợp bình thường thôi, những người có ngoại hình đẹp thì ít nhiều cũng có nét tương đồng.

Ăn một bữa cơm mà quan hệ của mẹ Khúc và Thôi Nịnh đã thân quen hơn rất nhiều. Mẹ Khúc không giống những bậc cha mẹ bình thường khác, bà không hỏi về bố mẹ Thôi Nịnh hay trường học hay đại loại thế, mà bà chỉ hỏi về tình yêu của hai người họ 

Hỏi hai đứa đã gặp nhau như nào và khi nào thì ở bên nhau.

Nghe bảo lần đầu tiên gặp nhau là ở cửa hàng tiện lợi lúc nửa đêm, mặt mẹ Khúc liền lộ ra vẻ hâm mộ, “Ui lãng mạn quá, mẹ cũng thích gặp gỡ kiểu như thế.”

Khúc Úc Sơn thấy mẹ mình hỏi liên tằng tằng, sợ lộ ra chuyện hợp đồng bao nuôi, bèn nhanh lẹ lái chủ đề sang hướng khác, “Mẹ quen ba như nào vậy ạ?”

“Gặp trong quán ăn sáng ấy.” Mẹ Khúc không né tránh khi nhắc về ba Khúc, “Lúc đó mẹ đang xếp hàng mua bánh bao, còn ba con thì đứng ngay phía trước mẹ. Ba con mua một phát sáu cái bánh bao nhân nấm Đông cô, cũng là sáu cái vị nấm cuối cùng. Thế là mẹ bèn hỏi ba con có thể đổi hai cái nhân khác rồi bán lại cho mẹ hai cái nhân nấm không, ba con từ chối thẳng luôn, bảo lần sau muốn ăn thì đến sớm mà mua.”:)))))))

Khúc Úc Sơn: “…”

Ăn xong bữa tối, mẹ Khúc liền bảo Khúc Úc Sơn đưa bà về biệt thự.

Hay tin mẹ Khúc sẽ về biệt thự ở khiến Khúc Úc Sơn rất ngạc nhiên, trong quan niệm của hắn thì việc vợ chồng đã ly hôn mà vẫn về ở với nhau như thế thì cũng khá là kỳ dị, “Hay là mẹ ở nhà con mấy ngày này đi? Nhà con có nhiều phòng trống lắm.”

“Không, mẹ không quấy rầy thời gian ngọt ngào của hai đứa đâu, cơ mà mấy ngày này mẹ hẹn đi chơi là phải đi đấy nhé, lâu lắm mới về đây một lần.” Mẹ Khúc khăng khăng về biệt thự ở, Khúc Úc Sơn cũng đành phải chở bà về biệt thự.

Trước khi đi, Khúc Úc Sơn bèn đánh tiếng trước với ba hắn.

Mọi hôm ông sẽ nghe điện thoại rất nhanh, nhưng hôm nay không hiểu sao điện thoại đổ chuông rất lâu ông mới nhận.

“Nghe, có chuyện gì?”

“Ba, con sẽ đưa mẹ đến chỗ ba đấy ạ.” Khúc Úc Sơn nói.

Ba Khúc im lặng một hồi, “Đưa thì đưa có gì phải nói với tôi, chẳng lẽ bảo tôi ngồi sẵn ở phòng khách đợi tiếp đón hai người?”

Hở?

Sao nay ba hắn gắt thế nhở?

Khúc Úc Sơn kìm nén sự kỳ quái trong lòng, “Dạ không ạ, con chỉ gọi báo trước với ba một tiếng thôi, ok rồi, con đang lái xe, con cúp máy nha ba.”

“Gượm đã, lái xe gọi điện có đeo tai nghe không thế?”

“Dạ không ba, con mở loa ngoài.”

Lời vừa dứt, ba Khúc tức thì im lặng, lâu lẩu lâu sau mới nặn ra được vài chữ, “Ờ… nãy tôi nói thế kia ý là không đợi anh thôi.”

Nói rồi cúp máy cái rụp.

Khúc Úc Sơn chả hiểu kiểu gì, còn mẹ Khúc do ngồi máy bay mười mấy tiếng cả có uống chút rượu lúc ăn cơm nên đã đang gà gật rồi, cơ bản là không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai ba con.

———-

Sau khi lễ tang kết thúc, Thôi Nịnh lại nhận được cuộc gọi từ Chu Vọng Trác. Thành thật mà nói, cái chết của cha Chu cũng chẳng có tác động gì đến Thôi Nịnh cả. Với cậu thì người đàn ông chết trong vụ tai nạn xe hơi đó không có bất cứ liên quan gì đến cậu, dù cho đó có là cha ruột của cậu.

Đã chẳng những không nuôi dạy cậu, mà còn cho cậu một thân phận dơ dáy, là đứa con riêng chẳng bao giờ công khai nhận lại, còn nhơ nhuốc hơn bất kỳ đứa con riêng nào khác.

Cậu là sản phẩm tình một đêm của cha Chu và em dâu của mình.

Sự thật này khiến Thôi Nịnh không biết phải đối mặt với mẹ mình như thế nào khi về nơi chín suối. Trong ấn tượng từ thuở ấu thơ của cậu thì mẹ cậu vẫn luôn là một người mẹ tuyệt vời, một người phụ nữ tốt bụng đôn hậu, ngay cả hàng xóm ngày xưa cũng đều yêu quý mà gọi một tiếng em Giai.

Mẹ cậu là tự nguyện?

Hay là bị ép buộc?

Đây là điều mà Thôi Nịnh không bao giờ có thể biết được.

Mẹ cũng đã mất, tất cả những gì cậu có thể làm là coi người cha ruột này của mình như chưa từng tồn tại, và cắt đứt liên hệ với gia đình bên ngoại càng nhiều càng tốt.

Thế nhưng Chu Vọng Trác đã gọi điện và nói với cậu rằng cha Chu đã chia cho cậu một phần tài sản của ông.

“Tôi không đi, cũng không cần số tài sản đó.” Thôi Nịnh lạnh lùng nói.

“Mày không muốn nhưng vẫn phải có mặt. Quy tắc là phải có mặt tất cả những người có liên quan đến di sản thì luật sư mới có thể công bố di chúc.” Lúc này, giọng điệu của Chu Vọng Trác với Thôi Nịnh cũng chẳng còn vẻ hiền lành gì nữa, “Nếu mày không đến thì tao cũng chỉ còn cách gửi thư về trường mày để mời mày tới thôi.”

Thôi Nịnh suy tính một chốc, “Gửi địa điểm và thời gian cho tôi.”

Gần như mới vừa dứt lời, đối phương đã cúp điện thoại.

Thôi Nịnh biết Chu Vọng Trác căm thù cậu, cậu vốn cho rằng Chu Vọng Trác chỉ là ghen ghen với cậu vì cậu được ở bên Úc Úc, nhưng giờ xem ra còn có lý do khác rồi. Mặc dù cậu đã cố gắng hết sức để không bị ảnh hưởng bởi chuyện này, song vừa nghĩ tới chỉ mấy ngày nữa tôi mình sẽ phải đến nhà họ Chu và đối mặt với người nhà họ Chu là cậu lại không kìm được cảm thấy ghê tởm. Không phải là ghê tởm người khác, mà là ghê tởm chính bản thân mình.

Sự tồn tại của cậu dường như là một vết nhơ.

Nếu cậu không tồn tại, liệu có tốt hơn chăng?

Bỗng, di động trong túi lại vang lên.

Người gọi tới lần này là Khúc Úc Sơn.

Thôi Nịnh chỉnh đốn lại tâm tư của mình rồi ấn nghe, “Em nghe Úc Úc.”

“Thôi Nịnh à, anh với mẹ đi shopping, có mua quà cho em nè.”

Dường như cũng không phải, bởi giờ đây đã có người quan tâm cậu.

Trái tim Thôi Nịnh tức thì mềm mại, cậu không hỏi quà gì, mà chọn cách ngay tối hôm đó đến tận nơi để nhận quà.

Nhưng sau khi nhìn thấy cuốn sách Tài chính nguyên bản bằng tiếng Anh trên bàn lòng bàn tay của Khúc Úc Sơn, Thôi Nịnh liền: “…”

Khúc Úc Sơn dâng sách lên trước mặt Thôi Nịnh như hiến bảo vật, “Cuốn này hiếm lắm đó, cũng không tái bản nữa đâu. Trước anh có một quyển nhưng mà giờ tìm lại chẳng thấy đâu nữa, cũng không nhớ là vứt xó nào rồi. Nè, tặng em quyển này, phải chăm chỉ đọc kỹ rồi nghiên cứu đấy nghe chưa.”

Thôi Nịnh: “…”

Cậu như có cảm giác được giác ngộ ra cái gọi là “Cha truyền con nối.”