Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 9: Đẹp là được!




Bạch nguyệt quang: “?”

Một dấu chấm hỏi đến từ bờ bên kia đại dương.

Nhìn thấy dấu chấm hỏi đó, trong đầu Khúc Úc Sơn đã lóe lên suy nghĩ muốn chết rồi. Hắn thực sự đã gửi ảnh chân mình cho bạch nguyệt quang, còn là ảnh hơi táo bạo và kiểu rất là mập mờ nữa chứ.

Nên làm gì bây giờ?

Giả chết được không?

Cứ giả chết đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đương lúc Khúc Úc Sơn chuẩn bị tắt điện thoại để giả chết, thông báo WeChat lại vang lên. Có vẻ như bạch nguyệt quang thấy Khúc Úc Sơn mãi không trả lời nên đã mất kiên nhẫn mà gọi lại.

Khúc Úc Sơn nào dám tiếp, hắn không những không nhận cuộc gọi mà còn lại cúp máy bạch nguyệt quang.

Theo lý mà nói, bạch nguyệt quang đã bị Khúc Úc Sơn cúp máy hai lần liên tiếp, thì sẽ không gọi lại Khúc Úc Sơn nữa. Nhưng méo hiểu hôm nay bị trúng lời nguyền gì mà bạch nguyệt quang rất nhanh đã gọi cuộc thứ ba tới.

Khúc Úc Sơn nhìn chằm chằm màn hình, đau đầu mà thở dài thườn thượt.

Cuộc gọi thứ ba tự động ngắt vì hết chuông chờ, ngắt chưa được bao lâu, bạch nguyệt quang đã gửi một tin nhắn tới.

“Nghe điện thoại”

Không có chủ ngữ, không có dấu chấm câu.

Khúc Úc Sơn cầm điện thoại lên, đột nhiên nảy ra biện pháp giải quyết ——

(99% biện pháp của bá tổng sẽ toang:))))))

Hắn có thể chém gió là tài khoản của mình đã bị hack.

Vì vậy, hắn quả quyết gửi tin WeChat cho bạch nguyệt quang: “Còn muốn xem những chiếc ảnh càng thếch thi càng mlem hơn nữa không? [Trái trym] [trái trym] [trái trym] [nhỏ dãi mlem mlem] [nhỏ dãi mlem mlem] [nhỏ dãi mlem mlem] chỉ cần 500 tệ là có thể mở khóa tất cả nha ~~~”

Bên này gửi tin WeChat, bên kia vội vàng gửi SMS điện thoại.

“Acc WeChat của em bị hack rồi, đang cố gắng lấy lại.”

Vì để cho bạch nguyệt quang tin hẳn, Khúc Úc Sơn còn gửi cả vào trong nhóm chat chung  và cho tất cả bạn chung của hắn và bạch nguyệt quang.

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, bạch nguyệt quang đã im lặng. Có rất nhiều người nhắn lại, nhiệt tình hỏi Khúc Úc Sơn có cần giúp đỡ không.

Khúc Úc Sơn lướt qua những tin nhắn đó, chỉ chăm chú nhìn vào khung chat của bạch nguyệt quang. Bạch nguyệt quang lề mề không thấy động tĩnh gì, như kiểu đã tin hắn bị hack tài khoản thật. Khúc Úc Sơn ngẫm nghĩ một chút, chuẩn bị gửi thêm tin nữa thông báo đã lấy lại được tài khoản.

Đang soạn tin thì một loạt thông báo nhận tiền bắn ra.

Tất cả đều là tin bạch nguyệt quang chuyển khoản WeChat, anh chuyển cho Khúc Úc Sơn mười lần, mỗi lần 500 tệ.

Khúc Úc Sơn không dám tin nhìn chằm chằm một đống 500 tệ bay tung tóe trên màn hình.

Cái vẹo gì thế? Anh ta… anh ta…

Không ngờ bạch nguyệt quang tẩm ngẩm tẩm ngầm mà lại là một kẻ như vậy, chỉ vì vài tấm ảnh hở hang mà vung ra một đống tiền thế này!

Kém sang!

Khúc Úc Sơn bỗng chợt cảm thấy có phần đồng cảm với Thôi Nịnh, Thôi Nịnh đúng là xui ba đời mới gặp phải hai quả công đỉnh cao thế này, một ông thì là một gã Sở Khanh, chỉ coi cậu là thế thân, ông còn lại thì đúng là lưu manh giả danh tri thức, chuyên trộm xem ảnh sexy.

Lúc này, bạch nguyệt quang lại gửi tiếp tin WeChat tới: “?”

Khúc Úc Sơn suy nghĩ xong, quyết định tiếp tục chém gió là bị hack acc, dù sao thì việc lấy lại được acc WeChat nhanh quá cũng hơi điêu, rất dễ bị nghi ngờ.

Vì vậy, hắn đã nhấn nhận mười tin chuyển khoản WeChat, mới vừa ấn xong thì bạch nguyệt quang đã gửi một câu tới.

“Số tiền lừa đảo chiếm đoạt vượt quá 5000 NDT là có thể bị khởi tố.”

Khúc Úc Sơn: “!!!”

“Cho nên cậu rốt cuộc là lừa đảo hay là Tiểu Úc?” Bạch nguyệt quang tiếp tục gửi tin tiếp theo tới ngay sau đó.

Đến đẳng cấp này rồi thì Khúc Úc Sơn nào dám chơi cái trò gì mà hack mới chả hiếc nữa, hắn thành thật gửi tin trả lời, “Anh Vọng Trác, là em.”

——–

Tên thật của bạch nguyệt quang là Chu Vọng Trác, cái tên này đã khắc tận sâu trong ký ức thời niên thiếu của Khúc Úc Sơn.

Khúc Úc Sơn không phải sinh ra và lớn lên ở thành phố B. Mới đầu hắn lớn lên ở thành phố mỏ than, sau khi lên trung học cơ sở mới cùng ba mẹ chuyển đến thành phố B sống.

Ba Khúc là nhà giàu mới nổi, tiền bạc nhiều vô số kể, mua nhà không cần phải là căn tốt nhất, nhưng phải là căn có nền tảng, vì vậy ông đã tiêu một số tiền lớn để mua căn nhà cạnh nhà họ Chu.

Không vì lý do nào khác, chỉ là do ba Khúc nghe nói ngôi biệt thự này, bên trái giáp với nhà một họa sĩ nổi tiếng, bên phải giáp với một nhà văn nổi tiếng. Ông mua căn nhà này, hy vọng gia đình mình là giao điểm và sẽ được tổ nghệ thuật hun đúc.

Căn hộ bên trái chính là nhà họ Chu.

Chu Vọng Trác là con trai độc nhất nhà họ Chu, lớn hơn Khúc Úc Sơn ba tuổi. Lúc Khúc Úc Sơn dọn đến đây ở thì Chu Vọng Trác đã học cấp ba, vóc dáng anh cao gầy, mặt mũi thanh tú sắc nét, đã bắt đầu ra dáng người lớn.

Vào ngày gia đình họ Khúc chuyển đến đây, Chu Vọng Trác đã theo lệnh của ba mẹ đưa quà chúc mừng tân gia tới. Anh đẹp trai, nói năng lại nho nhã lễ phép, lập tức chiếm được cảm tình của ba Khúc. Ba Khúc bảo Chu Vọng Trác ngồi chơi tự nhiên rồi ra ngoài đi túm Khúc Úc Sơn đang chơi bóng rổ ở sân sau tới.

“Nào, đây là Chu Vọng Trác, là con trai của bác Chu và bác Lâm bên cạnh, lớn hơn mày ba tuổi, đang học cùng trường với mày nhưng mày là cấp hai còn người ta là cấp ba. Tiểu Sơn, chào anh trai.”

Khi đó Khúc Úc Sơn còn chưa dậy thì, trông gầy gò và rất nhỏ con, chơi bóng rổ khiến cho bùn đất bắn tung tóe lên quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi.

Bởi vì lùn nên hắn phải ngửa đầu lên mới nhìn được Chu Vọng Trác. Đối diện với ánh mắt của Khúc Úc Sơn, Chu Vọng Trác khẽ mỉm cười, sau đó lấy trong túi ra một cái khăn tay rồi cúi người lau mồ hôi cho Khúc Úc Sơn.

“Chơi gì mà mồ hôi đầy đầu thế này? Xem mặt có bẩn không, anh đưa em đi tắm rửa nhé?”

Khúc Úc Sơn nhăn mũi tránh bàn tay đang chuẩn bị lau mồ hôi của Chu Vọng Trác. Hắn nhanh chóng trốn ra phía sau lưng ba mình, giống như một đứa trẻ sợ hãi khi gặp người lạ, nói: “Mày mới không phải là anh trai của tao.”

Sau đó Khúc Úc Sơn bị ăn một phát đập vào đầu.

Ba Khúc đập một phát khiến người cậu con quý tử của mình lảo đảo, ông quát: “Vô lễ, ba nói mày bao nhiêu lần rồi? Lúc có khách thì nhất định phải ăn nói lịch sự, làm một người văn minh.”

Khúc Úc Sơn che đầu: “…”

Bị ăn một chưởng này, từ đây Khúc Úc Sơn đã thầm ghi hận Chu Vọng Trác, bắt đầu trò đùa dai của mình trong gần ba năm.

Ví dụ như sáng sớm tinh mơ chạy đến nhà họ Chu nói muốn tặng quà cho Chu Vọng Trác, sau đó bí mật nhét con giun đất vào trong tay đối phương.

Lại ví dụ như lúc ba Khúc mời Chu Vọng Trác đến nhà mình ăn kem, Khúc Úc Sơn đã lén thêm mù tạt vào bát của Chu Vọng Trác, sau đó nói là kem vị matcha.

Lại thêm một ví dụ nữa, khi thấy Chu Vọng Trác đi cùng với con gái ở trường học thì về nhà mách lẻo cho ba mẹ Chu là Chu Vọng Trác yêu sớm.

Những trò đùa dai sửu nhi khiến người ta muốn đấm này ấy vậy mà chưa từng khiến cho Chu Vọng Trác nổi giận bao giờ. Lần đầu tiên Chu Vọng Trác tức giận, cũng chỉ là bất đắc dĩ nhìn Khúc Úc Sơn rồi nhẹ giọng nói: “Em thật là.”

Trò đùa trẩu tre ấy đột ngột dừng lại trong một buổi chiều mùa hạ.

Đó là kỳ nghỉ hè vào năm Khúc Úc Sơn học cuối cấp hai, sau kỳ nghỉ này hắn sẽ lên cấp ba. Ngày đó, hắn đi học bơi ở bể bơi bên ngoài về, đang định về nhà tắm rửa thì bị Chu Vọng Trác gọi lại.

“Tiểu Úc.” Chu Vọng Trác gọi hắn ở bên kia sân nhà.

Sân của hai nhà được ngăn cách bởi hàng rào trúc, không cao.

Khúc Úc Sơn quay đầu nhìn về phía Chu Vọng Trác, lúc đó Khúc Úc Sơn đã dậy thì, dáng người chưa thành niên, eo thon chân dài, lại bởi là con lai nên dù có bay nhảy ngoài trời nắng cả ngày cũng vẫn trắng nõn trắng nà.

“Gì?” Hắn khẽ hất cằm lên.

Chu Vọng Trác vẫn cười với hắn như bình thường, “Mai anh sẽ ra nước ngoài, anh có rất nhiều tài liệu ôn tập cấp ba, anh vừa sắp xếp lại và để ở phòng em rồi.”

Tin sẽ ra nước ngoài này khiến Khúc Úc Sơn sững sờ, nhưng lúc đó hắn vẫn không biết rằng đây chính là một trận xa nhau rất dài, hắn chỉ ngây ngẩn gật đầu, sau đó ngây ngẩn nói: “Em về tắm đây.”

“Đi đi.” Chu Vọng Trác cùng hắn nói xong thì quay người đi về nhà.

Khúc Úc Sơn nhìn bóng lưng dần dần biến mất của Chu Vọng Trác, cũng quay đầu đi về nhà mình. Vừa về phòng, hắn đã thấy chồng tài liệu được sắp xếp gọn gàng trên bàn, nhưng Khúc Úc Sơn không nhìn thêm nó nữa, thậm chí buổi tối hôm đó còn thức khuya vì chơi game.

Do thức khuya nên sáng hôm sau hắn không tài nào dậy nổi, bỏ lỡ lần cuối cùng gặp Chu Vọng Trác.

Lúc đó ba Khúc và mẹ Khúc đã ly hôn, ba khúc gọi điện cho Khúc Úc Sơn mãi mà không thấy ai nghe máy, đang muốn xông lên lôi ranh con kia xuống, nhưng Chu Vọng Trác lại ngăn ba Khúc lại, “Không sao đâu chú Khúc, Tiểu Úc còn nhỏ nên ham ngủ, chú đừng gọi em ấy. Chuyến bay của cháu sắp đến giờ rồi ạ, cháu xin phép đi trước, tạm biệt chú Khúc.”

Đợi đến khi Khúc Úc Sơn tỉnh dậy thì đã là buổi trưa, Chu Vọng Trác đã sớm lên máy bay rồi.

Vào ngày đầu tiên Chu Vọng Trác rời đi, Khúc Úc Sơn còn chưa cảm thấy có vấn đề gì, nhưng đến ngày thứ hai, hắn bắt đầu không nhịn được mà sang nhà họ Chu ngó nghía, đến ngày thứ ba, thứ tư…

Theo thời gian rời đi của Chu Vọng Trác ngày càng dài, rốt cuộc Khúc Úc Sơn cũng nhận ra tình cảm của mình.

Hắn thích Chu Vọng Trác.

Vì vậy hắn gọi điện thoại cho Chu Vọng Trác, trong điện thoại, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hắn gọi Chu Vọng Trác là anh trai.

“Anh trai, anh… Nghỉ đông năm nay anh có về không ạ?” Khúc Úc Sơn dè dặt hỏi.

Mà ở đầu dây bên kia, Chu Vọng Trác còn chưa lên tiếng, hắn đã nghe thấy một giọng nữ cất lên.

“Anh trai, em muốn con búp bê này ~” Giọng nữ mềm mại và tràn đầy vẻ nũng nịu.

Khúc Úc Sơn đột ngột cúp điện thoại, Chu Vọng Trác gọi lại hắn cũng không nghe. Kể từ đó, Khúc Úc Sơn cũng không bao giờ gọi Chu Vọng Trác là anh trai nữa, mà chỉ gọi là anh Vọng Trác.

Mà Chu Vọng Trác cũng đã hoàn toàn trở thành ánh trăng sáng không thể nào chạm tới trong trái tim của Khúc Úc Sơn.

———-

Đây đều là mô tả trong tiểu thuyết, Khúc Úc Sơn đã tự thức tỉnh ý thức của bản thân thật ra cũng không thể nhớ được mặt Chu Vọng Trác. Năm hắn tốt nghiệp cấp hai, Chu Vọng Trác ra nước ngoài, từ đó đến nay cũng chưa từng trở lại Trung Quốc, Tết nhất cũng đều là ba mẹ Chu bay qua để ăn Tết cùng Chu Vọng Trác.

Năm cuối trung học cơ sở Khúc Úc Sơn mười lăm tuổi, bây giờ hắn đã hai lăm, đã qua mười năm, mười năm rồi hắn nhớ được cái đít. Đương nhiên là tác giả thiết lập cho hắn nhớ rõ thì hắn phải nhớ thôi.

“Anh Vọng Trác, là em.” Vừa nhắn xong, điện thoại lại gọi tới.

Lần này Khúc Úc Sơn không dám không nghe.

“Alo.” Bởi Thôi Nịnh đang ngủ, nên Khúc Úc Sơn cố gắng nhỏ giọng nhất có thể.

Giọng nói dịu dàng của Chu Vọng Trác phát ra từ đầu dây bên kia, “Tiểu Úc, chuyện bức ảnh là sao vậy?”

Khúc Úc Sơn đã nghĩ xong được hai phương án ứng phó, thế nên hắn bèn mặt không đổi sắc đáp: “Chán quá nên trêu anh Vọng Trác tí thôi, ảnh đẹp không anh Vọng Trác?”

Tiếp theo, chắc chắn Chu Vọng Trác sẽ hỏi hắn ở đâu mà có bức ảnh sexy thế, sau đó hắn sẽ ném nồi cho Thôi Nịnh, nói là đó là ảnh chân Thôi Nịnh.

“Đẹp lắm.”

Khúc Úc Sơn: “Đẹp là được…”

Cẹc, được cái shit!

Khúc Úc Sơn: “Không phải, anh Vọng Trác, sao anh lại không hỏi đó là chân của ai?”

Chu Vọng Trác ồ một tiếng, dường như có hơi buồn, “Muốn hỏi sao? Nhưng nhìn qua là biết ngay của Tiểu Úc mà, trên bắp chân em có một nốt ruồi son.”

Khúc Úc Sơn lập tức nhìn chân trái của mình, nốt ruồi son? Nốt ruồi son ở đâu cơ? Sao hắn lại không biết?

Hắn cúi xuống ngó nghía nửa ngày, rốt cuộc cũng thấy ở mé bắp chân sau của mình có một nốt ruồi son.

Vê lù, có thật!

Không được, hắn không thể thừa nhận rằng đây chính là chân của mình được.

“Anh nhầm rồi anh Vọng Trác ơi, chân em không có nốt ruồi nào đâu, vả lại đó cũng không phải là chân của em.” Khúc Úc Sơn cố ý giả vờ thành dáng vẻ em trai mưa đau khổ cay đắng yêu đơn phương mười năm, và bây giờ phải quyết tâm trả thù đối phương một cách tàn nhẫn, “Ảnh là em chụp người khác đấy, người đó có khuôn mặt em rất thích, em ấy tên là Thôi Nịnh.”

Tức giận chứ? Ghen chứ? Vừa tức vừa ghen thì về mà cướp Thôi Nịnh đi đi.

Rèm giường đột nhiên bị một bàn tay mở ra.

Khúc Úc Sơn nghe thấy tiếng kéo rèm giường thì kinh ngạc ngoảnh phắt lại.

Thôi Nịnh mặc áo ngủ đứng sau rèm, mái tóc xô lệch nghiêng ngả do ngủ, khuôn mặt lạnh te cấm người tới gần ngày thường giờ đây lại có vẻ ngốc nghếch đáng yêu.