Cái nắng oi ả tháng sáu khiến Khúc Úc Sơn vẫn nóng chảy cả mỡ dù đã nhanh trí đứng dưới tán cây. Hơi nóng bốc lên tứ phía, người ngợm cũng căng phồng như cái túi chứa mồ hôi. Do là điểm thi chính thức nên khu vực gần đều không có chỗ đậu xe, hắn đành phải gửi xe ở trung tâm thương mại cách đó một cây số.
Đến khi cổng trường được mở, những mầm non tươi trẻ của đất nước ào ra, bấy giờ khuôn mặt trắng trẻo của Khúc Úc Sơn đã bị phơi thành quả gấc rồi, tay thì đang cầm tờ rơi quảng cáo quạt như điên.
Bên ngoài cổng trường, trừ phụ huynh thí sinh đứng đợi thì còn có rất nhiều nhân viên phát tờ rơi, mà vi diệu nhất là đã có cả trường học lại đang đứng tuyển sinh tại chỗ luôn rồi.
Khúc Úc Sơn gấp tờ giấy lại cho cứng rồi điên cuồng quạt, trước khi tờ giấy đi đời nhà ma, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Thôi Nịnh. Ngắm Thôi Nịnh đang rảo bước về chỗ sáng nay hai người đã giao kèo trước, đột nhiên hắn nhận ra rằng đối phương đã cao lớn không ít.
Cậu thiếu niên này… không, giờ có lẽ không thể gọi cậu là thiếu niên nữa rồi.
Xưa nay mặt mũi Thôi Nịnh vẫn luôn tạo cảm giác mỏng manh yếu ớt, ấy là dấu vết của áp lực cuộc sống in hằn cho cậu. Nhưng giờ khuôn mặt cậu lại càng ngày càng đẹp, đường nét mặt mũi đã hoàn toàn nảy nở, cái sự mỏng manh nơi đầu mày đuôi mắt đã biến mất, thế chỗ là nét bình tĩnh và hờ hững khi đối mặt với thế giới.
Mặt đẹp, dáng lại ngon, thế nên cho dù mặc đồng phục học sinh – cái món đồ làm giảm giá trị nhan sắc – trông cậu vẫn nổi bần bật, như hạc giữa bầy gà trong hàng ngàn sĩ tử. Một đường đi tới không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn, thậm chí còn có người muốn sáp đến làm quen, song đều bị Thôi Nịnh lạnh lùng từ chối, chỉ đi một mạch đến chỗ Khúc Úc Sơn.
“Nóng lắm đúng không? Anh nên ngồi trong xe chờ em thì hơn.” Thấy Khúc Úc Sơn mặt mũi tưng bừng, Thôi Nịnh bèn lấy một gói giấy ướt từ trong balo ra. Rõ ràng cậu mới là thí sinh thi đại học, còn hắn là phụ huynh cơ mà, cớ sao việc đầu tiên cậu làm sau khi ra khỏi cổng trường lại là rút giấy ướt lau mồ hôi cho hắn thế này.
Khúc Úc Sơn ngượng nghịu cầm lấy giấy ướt trong tay Thôi Nịnh rồi tự lau mặt cho mình. Đúng là sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt, mới hôm qua còn khá mát mẻ, không hiểu sao nay lại tăng nhiệt đột ngột như thế.
“Mấy nhóc kia đều có phụ huynh đứng đón mà.” Lau mặt xong, Khúc Úc Sơn vo viên khăn giấy, định bụng lát nữa tìm thùng rác rồi vứt. Chẳng ngờ Thôi Nịnh lại bỗng duỗi tay cầm lấy cục khăn ướt hắn đang cầm, “Để em.”
Đến lúc chui được vào trong xe, Khúc Úc Sơn mới thấy như được sống lại. Bánh và quà đã được đặt ở ghế sau, sợ Thôi Nịnh phát hiện nên hắn còn cẩn thận lấy áo khoác che lại.
Thực ra hắn đã đặt sẵn chỗ ở nhà hàng rồi, nhưng không ngờ bị Thôi Nịnh biết, sau đó bảo hắn nay cậu muốn tự nấu cơm.
Người nào sinh nhật người ấy có quyền, Khúc Úc Sơn nghĩ vậy rồi đồng ý, cũng dặn cô giúp việc chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn.
“Lái xe tầm hai chục phút mới về được đến nhà cơ, ngả ghế ra nghỉ chút đi.” Khúc Úc Sơn chỉ tay hướng dẫn, còn chưa nói hết câu đã bị ôm chầm lấy.
Hắn vừa mới đổ cả thân mồ hôi, giờ lại bị Thôi Nịnh ôm thế này khiến hắn thấy cực kỳ dính nhớp. Nhưng rồi nghĩ đối phương mới thi đại học nên tâm trạng chắc cũng hơi í ẹ, nên cũng không đẩy ra.
Hắn không đẩy, đồng nghĩa với cho Thôi Nịnh cơ hồi được voi đòi hai Bà Trưng.
Trước mặt mọi người là một Thôi Nịnh lạnh lùng cool ngầu, giờ trước mặt Khúc Úc Sơn lại như cái keo dính chó, còn sấn lên hôn hôn cằm hắn. Cái mát vừa mới cảm nhận được đã bị cái bếp lò bên cạnh đánh bại, Khúc Úc Sơn đành phải đẩy Thôi Nịnh ra.
Đẩy không ra, đành phải bảo: “Nóng quá.”
Bấy giờ Thôi Nịnh mới chịu buông và ngồi lại vị trí.
Đến gara chung cư, Thôi Nịnh bảo Thôi Nịnh lên nhà trước, hắn ở lại xử lý chút việc đã. Chứ thực ra là hắn len lén cầm bánh và quà rồi đi lên bằng thang máy khác.
Lúc hắn vào nhà thì Thôi Nịnh đã tắm qua loa rồi thay quần áo vào bếp. Khúc Úc Sơn vừa giấu được quà vào phòng ngủ xong thì một đĩa trái cây đã được đưa đến trước mặt hắn.
“Ăn tạm cái này lót dạ đã anh.” Thôi Nịnh nói rồi xoay người vào bếp nấu cơm.
Mặc dù đã chuẩn bị trước nguyên liệu, nhưng bữa ăn này vẫn phải tốn hơn một giờ để nấu, vì Thôi Nịnh gần như là làm hết sạch những món cậu biết luôn.
Ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt hồi nãy đã trở nên sậm màu u ám, nhìn sắc trời này, Khúc Úc Sơn cũng đoán chắc tí nữa sẽ là một trận mưa tầm mưa tã.
Vì là sinh nhật Thôi Nịnh nên Khúc Úc Sơn đã khui một chai rượu vang đỏ để chúc mừng. Ngày mai là chủ nhật, có bết cũng chẳng sợ.
“Chúc mừng sĩ tử Thôi Nịnh đã hoàn thành tốt kỳ thi tuyển sinh đại học. Chúc sĩ tử Thôi Nịnh đạt được điểm cao, tiền đồ như gấm, tương lai xán lạn.” Khúc Úc Sơn rót cho Thôi Nịnh nửa ly rượu, “Cậu vẫn còn nhỏ, không nên uống quá nhiều.”
Sau đó tự rót cho mình một ly.
Ăn cũng được kha khá, Khúc Úc Sơn bèn lấy cớ đi vệ sinh rồi lấy bánh kem cả quà trong phòng ra.
Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, vừa khéo thuận tiện cho cái ý đồ kéo rèm lên của hắn.
“Chúc mừng sinh nhật Thôi Nịnh.” Khúc Úc Sơn bê chiếc bánh kem đã được thắp nến, bước tới bàn ăn.
Thành thật mà nói thì Thôi Nịnh đã biết tỏng ghế sau để bánh kem rồi, nhưng khi chính mắt nhìn thấy Khúc Úc Sơn tổ chức sinh nhật cho mình thì cảm xúc của cậu vẫn rất là khác biệt. Nhìn ánh nến soi sáng khuôn mặt của Khúc Úc Sơn, điều mà cậu muốn làm nhất lúc này chính là hôn đối phương.
“Ước cái đi.” Khúc Úc Sơn nói.
Thôi Nịnh vẫn chỉ ngắm nhìn mặt Khúc Úc Sơn, “Ước gì anh?”
“Ước cái cậu muốn thôi, có thể ước ba điều nhá. Nghe nói ước trong ngày sinh nhật đều có thể thành sự thật đó.”
Thôi Nịnh ngẫm nghĩ đôi chút, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Khúc Úc Sơn rồi nói: “Điều ước thứ nhất, tôi muốn Úc Úc chủ động hôn tôi. Điều thứ hai, tôi hy vọng kết quả thi đại học mà mình đạt được sẽ không tệ.” Để tôi có thể được ở bên cạnh Úc Úc.
Cậu đã đến thăm trường đại học B và quyết định sẽ ở lại thành phố B để học đại học. Bằng cách này thì sau giờ học, cậu vẫn có thể chạy đến gặp Khúc Úc Sơn.
Và điều ước cuối cùng, là được ở bên Khúc Úc Sơn trong suốt quãng đời còn lại.
Thôi Nịnh không biết cuộc đời này của cậu sẽ dài bao lâu, nhưng ở khoảng thời gian trước khi sinh mệnh chấm dứt, cậu hy vọng người ở bên cậu sẽ mãi là Khúc Úc Sơn.
Còn phía bên này, Khúc Úc Sơn vừa nghe thấy điều ước đầu tiên của Thôi Nịnh liền trố cả mắt choáng cả người. Thôi Nịnh ở trước mặt hắn đã thổi tắt nến, trong phòng mờ tối tức thì, nhưng đôi mắt cậu lại sáng ngời kỳ lạ, như ẩn như hiện một ngọn lửa, lại như một ngôi sao lấp lánh, nhìn hắn như thiêu đốt.
Có lẽ là do không muốn điều ước ngày sinh nhật phải chịu số phận tồi tệ, có lẽ hắn đã say bởi ly rượu vang cỏn con, hoặc chăng chỉ là muốn thưởng cho đối phương vì nhiều ngày vất vả trước đó.
Trong mười ngày chạy nước rút trước kỳ thi, hắn đã chính mắt thấy Thôi Nịnh mệt mỏi xiết nào, ngày nào cũng giải đi giải lại một đống đề thi.
Đây là lần thứ hai Khúc Úc Sơn chủ động hôn Thôi Nịnh, lần đầu tiên là khi hắn say rượu trong quán bar. Còn lần này, mặc dù đã uống rượu nhưng hắn vẫn còn khá tỉnh táo.
Hắn thơm một cái lên má Thôi Nịnh.
Gần như mới vừa chạm má, Khúc Úc Sơn đã bị giữ lại. Thôi Nịnh – người đang bên bờ ranh giới giữa thiếu niên và thanh niên – chợt như tia lửa bắn lên trong bếp lò, “ầm” một tiếng, nổ tung.
Họ ngã xuống thảm, nhưng chẳng ai kêu đau, bởi nào có ai rảnh miệng.
Dái tai Thôi Nịnh đỏ bừng tựa viên ngọc đỏ quý giá, và ngay cả phần da sau tai cũng đã chuyển sang màu đỏ rực. Ban nãy Khúc Úc Sơn đã tắm, giờ đây cơ thể chỉ toàn mùi sữa tắm tươi mát quện với mùi hương riêng của Khúc Úc Sơn mà lần nào Thôi Nịnh cũng có thể ngửi thấy.
Mùi hương từ da thịt tỏa ra, tựa thủy triều xô tới, Thôi Nịnh cảm thấy mình đã trở thành một thuyền viên lênh đênh trên con tàu giữa trùng khơi, cam tâm tình nguyện bị tiếng hát của tiên cá dụ dỗ.
Khúc Úc Sơn lẽ ra phải đẩy mạnh Thôi Nịnh, nhưng chẳng hiểu vì cớ gì mà bàn tay đặt lên người đối phương của hắn lại chẳng có sức lực.
Chẳng qua chỉ là một nụ hôn, cũng giông giống mấy lần trước thôi.
Mà cũng không giống lắm, hôm nay Thôi Nịnh hình như đòi hỏi nhiều hơn trước thì phải.
Rèm cửa chẳng biết từ lúc nào đã được vén ra, bên ngoài vần vũ thẫm đen như mực, nước trời trút xuống ào ào không ngớt, một vũng tuyết trắng nổi lên giữa tấm thảm tối màu, giữa những đùng đoàng sấm sét rền vang.
Túm lấy tấm tuyết ngọc ngà, và ghì lên trên một nụ hôn của thứ con chiên ngoan đạo trong tín ngưỡng của riêng nó.