Bá Tổng Ngày Nào Cũng Ép Chim Hoàng Yến Học Tập

Chương 63: Ngủ ngon nhé, Khúc tiên sinh




Sắc trời thoáng đãng, ánh nắng hắt vào từ hành lang. So với hai tháng trước thì Thôi Nịnh đã cao lớn hơn rất nhiều, lúc này lại được ánh sáng độ thêm một tầng sắc ấm quanh người.

Trong phòng vệ sinh ẩm ướt, Triển Hạo chợt sững lại khi nhìn thấy người ở cửa. Phải đến khi đồng bọn bên cạnh vỗ vỗ cho nó mấy phát, bấy giờ nó mới sực tỉnh.

“Anh Hạo, thằng nào đấy anh? Anh Hạo!”

“Câm con mẹ mồm vào!” Triển Hạo rút bàn tay đã sớm siết chặt trong túi ra, sau khi nhận được ánh mắt với ý nghĩa thâm sâu của Thôi Nịnh, nó liền đi theo Thôi Nịnh ra ngoài.

Trước khi đi, nó còn nói với đồng bọn bằng giọng điệu chẳng mấy cam lòng: “Thả nó ra đi.”

Loại không cam lòng này không phải là vì không thể tiếp tục bắt nạt người này, mà Triển Hạo đã mơ hồ cảm giác được từ nay mình cũng đừng hòng được bắt nạt thêm ai nữa.

Nó tưởng Thôi Nịnh sẽ không hồi trường, nhưng nó nhầm to rồi, Thôi Nịnh đã về.

Rõ ràng là loại người không hề có vẻ uy hiếp, loại người như vậy trước nay Triển Hạo gặp chả thiếu, cũng có đầy kẻ gan to sẽ lộ ra ánh mắt tàn nhẫn khi bị nó đánh.

Nhưng chưa từng có một ai giống Thôi Nịnh cả.

Tối hôm nó đả thương mắt Thôi Nịnh, Thôi Nịnh đã nhìn nó với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, ngay cả khi xe cấp cứu đã đến nơi, Thôi Nịnh cũng vẫn vừa che một bên mắt đẫm máu, vừa mỉm cười nhìn nó.

Dòng máu nhức mắt chảy dài dọc theo các đốt ngón tay thon đẹp, nhưng thứ khiến nó nhức mắt hơn cả, lại chính là nụ cười nhếch môi của đối phương.

Lúc ấy Triển Hạo bất chợt rùng mình, và cảm giác đó không chỉ đến một lần.

Khi bị bố kéo đến bệnh viện quỳ gối xin lỗi, trong lúc tất cả mọi người đều không để ý, nó đã ngước lên nhìn Thôi Nịnh.

Thôi Nịnh vốn đang nhìn người thanh niên bên cạnh, nhưng dường như cảm nhận được ánh mắt của nó, nên cậu đã nhanh chóng quay mặt sang và nhìn nó.

Nhìn thấy bộ dạng tủi nhục đầy nước mắt của nó, Thôi Nịnh đã mỉm cười.

Khoảng thời gian này Triển Hạo vẫn tiếp tục bắt nạt bạn học, có một phần nguyên do là nó không muốn thừa nhận rằng mình sợ.

Nhưng khi Thôi Ninh thực sự xuất hiện ở trước mặt nó, nó mới nhận ra là nó sợ Thôi Nịnh thật sự, vừa nhìn thấy đối phương, nó lại đã không rét mà run.

“Mày có chuyện gì?” Triển Hạo vẫn không muốn thừa nhận mình thua, nó cứng cổ nhìn chằm chằm Thôi Ninh, song nó đâu biết rằng chính sự run rẩy nơi đầu ngón tay đã bán đứng nó.

Thôi Nịnh vừa mới trở lại trường và vẫn chưa có đồng phục mới. Nơi bọn họ đang đứng lúc này chính là rừng cây nhỏ của trường, do vẫn đang là giờ học nên không có ai lảng vảng quanh đây.

“Tao nghe nói chú mày là Tổ trưởng tổ giáo viên.” Thôi Nịnh đi thẳng vào vấn đề, không định quanh co vòng vèo làm gì.

Câu này khiến Triển Hạo tức thì cảnh giác, “Mày muốn làm gì?”

“Sắp có một kỳ thi chung cho các học sinh đứng đầu trong năm trường. Trường mình sẽ cử năm mươi học sinh đi thi. Tao muốn có một suất.”

“Mày nói với tao thì làm mẹ gì? Đây cũng đéo phải chú tao quyết là được!”

“Không được? Chuyện chú mày bán suất thi đã sớm truyền ra ngoài rồi.” Ánh mắt Thôi Nịnh rất lạnh lẽo.

Kỳ thi liên kết năm trường trước nay luôn là kỳ thi rất quan trọng, có tổng cộng 250 thí sinh của năm trường được chọn để tham gia kỳ thi này. Thành tích và bảng xếp hạng sẽ không chỉ được gửi về nhà trường, mà còn sẽ được gửi đến các trường đại học nổi tiếng.

Đặc biệt, Thôi Nịnh đã nhắm trúng đại học A, đại học A nằm ở thành phố B và là trường đại học lâu đời nổi tiếng nhất của thành phố B, trong đó chuyên ngành nổi tiếng nhất chính là Khoa Tài chính.

Bên ra đề thi lần này chính là đại học A, xưa nay mười thí sinh đứng đầu trong kỳ thi này sẽ luôn được văn phòng tuyển sinh của đại học A trực tiếp liên hệ.

Mục đích Thôi Nịnh muốn tham gia kỳ thi lần này, chính là nhắm đến Khoa Tài chính của đại học A.

Chính xác mà nói thì không đơn giản là chỉ nhắm vào Khoa Tài chính, mà mục đích lớn hơn của cậu chính là giáo sư Lâm Chí Minh – nhân vật tai to mặt lớn trong ngành tài chính.

Lâm Chí Minh, một thiên tài đầu tư, không hề quan tâm đến việc tạo đế chế cho riêng mình, mà chỉ thích giúp đại gia quản lý tài sản của họ. Nhưng tiêu chuẩn chọn lựa của ông ấy lại rất cao, hiện tại ông chỉ giúp ba đại gia tộc quản lý tài sản, trong ba đại gia ấy thì có hai hộ là ở nước ngoài, còn một hộ trong nước thì cũng thuộc dạng căn cơ to sâu từ tận mấy đời.

Như kiểu nhà giàu mới nổi như ba Khúc thì thậm chí còn chẳng đủ tư cách để được gặp Lâm Chí Minh.

Đại học A chính là trường cũ của Lâm Chí Minh và cũng là ngôi trường mà ông có tình cảm rất sâu sắc, vì thế nên mỗi tháng ông đều sẽ đến đại học A để giảng bài một lần. Thôi Nịnh cảm thấy đây chính là cơ hội của cậu.

Số lượng thí sinh điền nguyện vọng vào Khoa Tài chính của đại học A hàng năm cứ phải gọi là nhiều kinh khủng khiếp. Nếu cậu có thể lọt vào top 10 trong kỳ thi chung này, thì cậu rất có thể có cơ hội gặp được Lâm Chí Minh.

Cậu nghe phong thanh đâu đó hai người đứng đầu trong kỳ thi chung năm ngoái đã được đến tham quan phòng làm việc của Lâm Chí Minh rồi.

Đi thăm phòng làm việc nó không giống với đến nghe giảng ở một hội trường lớn đâu.

Mà những học sinh nhập học giữa chừng như Thôi Nịnh chắc chắn là không có suất đi thi. Sở dĩ Thôi Nịnh tha cho Triển Hạo là vì cậu còn có việc quan trọng hơn việc cho Triển Hạo vào trại cải tạo.

———–

“Tao tin là mày sẽ làm được.” Thôi Nịnh nhìn đồng hồ đeo tay, “Cũng khá muộn rồi, tao phải về lớp đây. Thứ sáu sẽ có danh sách chọn thi, tao hy vọng mày có thể làm xong sớm.”

Thôi Nịnh nói xong bèn đi, nhưng Triển Hạo lại quay đầu cáu giận nói với theo: “Chú tao sẽ không nghe lời tao đâu, nếu mày biết chú ấy… thì sao mày lại không đi mua?”

Giá một suất là một trăm ngàn, Thôi Nịnh không đủ khả năng chi trả, Khúc Úc Sơn thì thừa sức, nhưng cậu không muốn để Khúc Úc Sơn biết được chuyện này.

Thôi Nịnh không trả lời, trực tiếp đi thẳng. Triển Hạo bị bỏ lại đầy cáu bẳn hung hăng đá vào cây, chỉ có điều bấy giờ tiếng chuông vào lớp đã vang lên, nên nó đành phải hằn học quay lại lớp học.

Vừa về tới cửa lớp, lũ đồng bọn đã sấn sổ tới hỏi loạn xạ.

“Anh Hạo ơi, thằng ban nãy là ai thế anh?”

“Sao anh lại đi cùng nó?”

“Mặt anh sao thế anh Hạo, ai chọc anh cáu thế?”

Triển Hạo nào có tâm trạng trả lời mấy đứa này, nó cau mày đuổi đám này đi ra rồi nằm vật xuống bàn bắt đầu ngủ.

Bố mẹ nó đã mở sẵn con đường tương lai cho nó rồi, thay vì thi vào đại học, nó sẽ ra nước ngoài du học.

Nó cảm thấy đầu óc Thôi Nịnh đúng là có vấn đề, cần gì phải hao tổn tâm sức đi thi một cái kỳ thi chung làm gì? Có chắc sẽ thi được vào top đầu không? Còn chẳng bằng ra thẳng nước ngoài du học giống nó.

————-

Chỉ còn 60 ngày nữa thôi là sẽ đến kỳ thi tuyển sinh đại học, bầu không khí trong trường đã chuyển sang nghiêm túc và căng thẳng hơn trước rất nhiều.

Tối ấy Thôi Nịnh ở lại tự học đến mười một giờ tối mới lóc cóc về nhà trọ. Đây là một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng lại chỉ có mình cậu ở.

Thôi Nịnh về nhà trọ, cũng không đi tắm rửa luôn, mà là thay quần áo rồi bắt đầu tập thể dục.

Đợi đến cả người rã rời, mồ hôi tuôn như mưa, cậu mới cởi hết quần áo rồi bước vào phòng tắm.

Hơi nước bốc lên khiến tấm gương đọng lại một mảng sương trắng, Thôi Nịnh nhẹ nhàng điểm đầu ngón tay viết lên gương ba chữ “Khúc Úc Sơn.”

Cậu muốn gặp Khúc Úc Sơn, rất rất muốn, nhưng cậu lại càng muốn nhanh chóng lớn mạnh để có thể quanh minh chính đại sóng vai bên cạnh Khúc Úc Sơn.

Tắm xong cũng đã mười hai rưỡi đêm, Thôi Nịnh không gọi cho Khúc Úc Sơn nữa, mà chỉ gửi một tin nhắn qua ——

“Ngủ ngon nhé, Khúc tiên sinh.”

Cậu biết thói quen tắt âm trước khi đi ngủ của Khúc Úc Sơn nên cậu không phải lo lắng về chuyện sẽ đánh thức hắn.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên sau khi Thôi Nịnh tỉnh dậy là kiểm tra điện thoại, nhưng do mới có sáu giờ sáng nên Khúc Úc Sơn còn chưa dậy, cậu cũng chưa nhận được tin nhắn trả lời của Khúc Úc Sơn.

Thôi Nịnh cầm di động đến lớp học, vừa ăn sáng vừa chụp ảnh bữa sáng rồi gửi cho Khúc Úc Sơn.

Cuối cùng vào lúc tám giờ sáng, khi mà đã vào nửa tiết học đầu tiên, cậu mới cảm thấy điện thoại trong túi quần của mình rung lên.

Thôi Nịnh liếc cô giáo trên bục rồi mới lấy di động trong túi ra xem.

Là tin nhắn từ Khúc Úc Sơn.

Khúc Úc Sơn trả lời: “Chào buổi sáng.” Còn gửi thêm cho cậu một tin nhắn chuyển tiền, “Nhớ mua thêm đồ ăn ngon.”

Thôi Nịnh nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình rồi khẽ nhếch khóe môi, sau đấy không ấn nhận tiền rồi cất di dộng vào túi.

Phía bên kia, Khúc Úc Sơn đang lái xe chờ đèn giao thông thì bất ngờ nhận được điện thoại của Tạ Tử An.

“Nghe nói cậu sắp tổ chức tiệc sinh nhật à?” Tạ Tử An hỏi.

“Ờ.”

“Tôi dẫn thêm một người tới nữa được không?” Tạ Tử An hỏi tiếp.

Khúc Úc Sơn khựng lại, “Thầy Tạ à, tôi đâu có mời anh.”

Tạ Tử An im lặng vài giây rồi vác mồm lên chửi liền, “Má nó chứ Khúc Úc Sơn kia ác vừa vừa thôi, sao cậu lại không mời tôi hả? Cậu phải mời tôi, lát nữa nhớ gửi thiệp mời lại đây.”

Khúc Úc Sơn không đưa thêm ý kiến gì, chỉ ồ à một tiếng, Tạ Tử An lại nói thêm: “Người tôi định đưa đến cùng không phải là bạn trai tôi, chắc cậu biết chứ, là Shibasaki đến từ Nhật ấy, gã bảo muốn đến tham dự tiệc sinh nhật của cậu đó.” Nhắc tới đây, giọng điệu Tạ Tử An liền có hơi hướng hóng hớt, “Không phải trước kia hai người định hợp tác còn gì? Sao? Sao lại không hợp tác nữa thế?”

Tạ Tử An hỏi chuyện này là do Shibasaki chủ động tìm gã để hợp tác, chuyện hợp tác thì chẳng có gì lạ rồi, mà điều kỳ lạ là Shibasaki lại chủ động bảo với gã là muốn tham dự tiệc sinh nhật của Khúc Úc Sơn cơ, thế nó mới lại là hay.

Nghe thấy tên của Shibasaki, trong mắt Khúc Úc Sơn thoáng lóe lên vẻ ghét bỏ, hắn từ chối thẳng thừng luôn, “Không được, gã không được tới, anh mà dám đưa gã tới thì tôi sẽ không cho anh vào tiệc đâu.”

Tạ Tử An nghe vậy thì ngửi thấy mùi gì rồi, có điều Khúc Úc Sơn sống chết không chịu nói, còn cúp luôn cả điện thoại của gã.

Sau khi bị từ chối, Tạ Tử An cũng chỉ đành thuật lại với Shibasaki ngay tối hôm đó: “Sếp Khúc vừa mới nghe thấy tên anh Shibasaki thì đã không muốn nói chuyện nữa khiến tôi cũng rất khó xử. À nhân tiện nhắc tới đó, không phải lúc trước anh Shibasaki cũng có ý định hợp tác với sếp Khúc sao, sao lại hợp tác không thành thế?”

Bàn tay đeo găng trắng của Shibasaki nhẹ nhàng lau trên thân ly rượu, vẻ mặt thoáng qua một tia hoài niệm, “Tôi tin tưởng sếp Tạ sẽ có cách giải quyết chuyện này.”

Tạ Tử An bén nhạy nhận ra biểu hiện vừa rồi của Shibasaki có gì đó sai sai, song hắn cũng không vạch trần, “Anh Shibasaki đúng là đề cao tôi quá rồi, anh đã gặp sếp Khúc rồi đấy, chắc hẳn đã biết tính của cậu ta rồi còn gì.”

Gã cho là Shibasaki sẽ tiết lộ chút gì đó, ai dè Shibasaki chỉ mỉm cười ra cái vẻ bí ẩn, sau đó rời đi. Trước khi đi, gã còn nói thêm với Tạ Tử An một câu: “Sếp Tạ à, tôi chờ tin tốt của anh.”

———

Loáng cái đã đến thứ năm.

Triển Hạo tìm được Thôi Nịnh sau khi tan tiết thứ hai, “Chuyện kia xong rồi, nhưng tao tuyên bố với mày đây là lần đầu tiên cũng là cuối cùng, sau này đừng có mà nghĩ tới việc tao sẽ giúp mày làm gì nữa đấy.”

Nó nói rồi đi luôn, đi chưa được bao xa thì đám bạn xưng huynh gọi đệ cũng đã lại ùa quanh.

“Thằng kia chính là Thôi Nịnh trong truyền thuyết mà khiến anh phải xin lỗi trước toàn trường đó ạ?” Một đứa hỏi.

Triển Hạo cau mày, “Mày hỏi chuyện này làm đéo gì?”

“Thì ghét thôi anh, trông cái mặt thì gắt lắm cơ, nhưng anh Hạo à, anh có biết nó chính là cái loại đĩ đực không anh?”

Nghe vậy, Triển Hạo lập tức khựng lại, nhìn thằng nhóc gầy gò đang nói chuyện, “Ý mày là gì?”