Trong màn đêm yên tĩnh thì tiếng hít thở cũng càng bị khuếch đại hơn, chứ đừng nói đến tiếng nói chuyện.
Ngay ngày Khúc Úc Sơn biến mất, Thôi Nịnh đã gọi cho Sở Lâm và bảo rằng mình không gọi được cho Khúc Úc Sơn, rồi hỏi Sở Lâm xem có biết Khúc Úc Sơn ở đâu không.
Sở Lâm không hề giấu giếm tung tích của Khúc Úc Sơn, y nói thẳng với Thôi Nịnh là Khúc Úc Sơn đã đến Minsk gặp mẹ.
Nhưng bây giờ lại có giọng nói của một gã đàn ông khác bên đầu dây kia.
Giọng người này, Thôi Nịnh đã từng nghe thấy, chính là gã đàn ông được Khúc Úc Sơn luôn mồm gọi là “anh Vọng Trác.”
Hai người họ ở cùng nhau sao?
Thôi Nịnh không nói nốt những lời đang mắc kẹt trong cổ họng nữa, cậu như con cá dưới vực nước sâu trước cơn sóng thần kéo tới, im lặng chờ đợi tiếng đáp của Khúc Úc Sơn.
Mà ở phía bên kia, Khúc Úc Sơn thật sự vẫn chưa nghĩ ra có nên nói chuyện thế thân cho Thôi Nịnh hay không.
Trong nguyên tác, là Thôi Nịnh chính mắt nhìn thấy Chu Vọng Trác xong mới vỡ lẽ chuyện mình là thế thân. Khi đó Thôi Nịnh đã bị Khúc Úc Sơn dùng mọi cách mà bạo hành nên khi nhìn thấy một người trông rất giống mình nhưng lại hoàn toàn khác, cậu đã vô cùng sửng sốt.
Là một chú chim hoàng yến bé nhỏ tội nghiệp, Thôi Nịnh không chỉ bị Khúc Úc Sơn hành hạ, mà còn bị bạn bè của hắn coi thường và chịu rất nhiều lời sỉ nhục. Chu Vọng Trác chính là người sinh ra để người người ngưỡng mộ, ngay cả kẻ coi trời bằng vung như Khúc Úc Sơn mỗi khi gặp Chu Vọng Trác cũng đều cư xử hệt như một con chó.
Một gương mặt, nhưng lại hai số phận.
Sau đó, khi Chu Vọng Trác vươn tay với Thôi Nịnh, Thôi Nịnh đã gần như coi bàn tay ấy thành sợi rơm cứu mạng của mình, và cuối cùng, cậu đã yêu Chu Vọng Trác.
Đây chính là phát triển của cốt truyện.
Nếu Khúc Úc Sơn nói về chuyện thế thân ngay hôm nay thì đương nhiên nó sẽ bị chệch khỏi cốt truyện gốc. Thôi Nịnh vốn dĩ không biết rằng mình là thế thân sớm như vậy, vả lại trong nguyên tác, Khúc Úc Sơn cũng luôn che giấu chuyện thế thân này.
Trong nguyên văn, Khúc Úc Sơn chính là một tên Sở Khanh chính hiệu, tay ôm Thôi Nịnh rồi mà vẫn nhớ thương đến Chu Vọng Trác, sau đó khi Chu Vọng Trác về nước, hắn cũng không chịu buông tha cho Thôi Nịnh.
Chính vì vậy, Khúc Úc Sơn – một thằng cha tham như mõ vừa muốn hoa hồng đỏ vừa thèm hoa hồng trắng đã làm ra một pha xử lý đi vào lòng đất, đó chính là một bên tí tởn chó liếm Chu Vọng Trác, bên còn lại hứng khởi chuyển Thôi Nịnh tới căn hộ khác đứng tên hắn, tính chơi bài “Kim ốc tàng Nịnh.”
Gòi xong, cuối cùng tiền hết tình tan đời tàn dép rách, tự tay ném mình vào cái kết bi thảm đi nhặt rác luôn.
Sau khi nhanh như chớp lướt nguyên tác trong đầu một lần, Khúc Úc Sơn vẫn là quyết định nói sự thật qua điện thoại cho Thôi Nịnh. Giờ có nhiều cái nó khác xa so với bản gốc lắm, thêm cái bớt cái cũng chả sao đâu.
Trong nguyên văn Nịnh là bông sen trắng, ra ngoài đời Nịnh là đóa sen đen. Nhóc này dám nửa đêm mò vào giường của hắn, thậm chí còn làm ra chuyện khiến hắn hú hồn chim én chẳng biết làm sao chỉ đành chạy mất dép ấy nữa.
Khúc Úc Sơn nghĩ mình làm vậy cũng không tính là vi phạm nguyên tác, một khi hắn nói rõ ràng chuyện đó thì Thôi Nịnh sẽ hận hắn như thù, ấy thì mọi thứ sẽ quay trở lại đúng hướng ban đầu thôi.
Thôi Nịnh sau khi bị hắn làm cho quả nát tim như vầy sẽ quay sang yêu ngay Chu Vọng Trác, rồi Chu Vọng Trác cái loại cuồng vợ như điên cũng sẽ vì Thôi Nịnh mà cho hắn phá sản như chơi.
Đó, cả nhà đều vui, toẹt vời ông mặt trời!
Chốt làm thế nhớ!
Cơ mà đúng lúc ra quyết định, trong đầu Khúc Úc Sơn lại chợt lóe lên một đoạn nguyên văn.
[Nguyên văn:
Khúc Úc Sơn không ngờ rằng sẽ được gặp Chu Vọng Trác đúng dịp sinh nhật hai mươi sáu tuổi của mình tại Minsk, điều này khiến hắn mừng vui không sao tả xiết, nhưng hắn cũng không ngờ đối phương lại biết đến sự tồn tại của Thôi Nịnh và hơn nữa còn bảo hắn phải chia tay với Thôi Nịnh.
Đúng ra là hắn nên làm theo ngay lập tức.
Có điều khi nghĩ tới Thôi Nịnh ở nhà, Khúc Úc Sơn lại do dự.
Nếu nói Chu Vọng Trác là ánh trăng sáng chẳng thể nào với tới, thì Thôi Nịnh lại chính là bông hoa thắm trong vòng tay. Một người là tình yêu mà hắn cả đời theo đuổi, còn người kia lại là đối tượng chỉ cần hắn muốn là có thể chiếm hữu được ngay.
Chẳng hiểu vì sao hắn lại không muốn chia tay với Thôi Nịnh, cũng không muốn để Thôi Nịnh biết cậu chính là thế thân. Dưới cái nhìn chăm chú của Chu Vọng Trác, Khúc Úc Sơn đành phải giả vờ như tín hiệu không tốt rồi cúp điện thoại, sau đó bảo với anh rằng: “Tín hiệu kém quá anh Vọng Trác ạ, hay là mai rồi gọi lại nhé.”]
Khúc Úc Sơn quả thật là đứng cmn hình sau khi đọc xong nguyên văn.
Này là tác giả không muốn để Thôi Nịnh biết mình là thế thân đúng không?
Trước đây, nếu Khúc Úc Sơn thấy nguyên văn thì hắn sẽ lập tức tìm mọi cách để đi cốt truyện ngay, song tối nay hắn lại không muốn đi nữa.
Khúc Úc Sơn cảm thấy mình không thể đợi thêm được nữa, nếu còn đợi thêm hắn cũng chẳng biết cốt truyện sẽ lệch thành cái dạng gì đâu.
Vả lại Thôi Nịnh cũng dám mò lên giường hắn rồi.
Hắn còn cố tình nhờ người khác đến chọc tức Thôi Nịnh ấy mà cũng có hiệu quả gì đâu, trái lại khiến cho thái độ Thôi Nịnh đối với hắn càng ngày càng dở hơi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khúc Úc Sơn vẫn quyết định nói.
“Thôi Nịnh.” Hắn gọi Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh không đáp lại, nhưng Khúc Úc Sơn có nghe thấy tiếng thở của Thôi Nịnh.
Hắn gắng giữ cho con tim mình bình tĩnh, tiếp tục gồng cơ mông chịu đựng áp lực nặng nề này, “Không phải cậu vẫn hay hỏi tại sao tôi lại muốn bao nuôi cậu sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết, lý do khiến tôi bao nuôi cậu chính là vì cậu… cậu… trông rất giống một người tôi thích. Tôi nghĩ hợp đồng của chúng ta có thể đi đến…” Nói tới đây thì chấm dứt.
Khúc Úc Sơn bên này còn chưa nói xong, Thôi Nịnh bên kia đã cúp điện thoại.
Điện thoại bị cúp quá nhanh khiến Khúc Úc Sơn cũng không chắc Thôi Nịnh đã nghe thấy hết chưa.
“Cậu ta cúp rồi à?” Chu Vọng Trác đứng cạnh đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Khúc Úc Sơn sững sờ gật đầu.
Mặc dù Thôi Nịnh đã cúp máy trước, nhưng hắn vẫn cảm thấy mọi chuyện vừa xong diễn ra quá suôn sẻ, suôn sẻ đến mức khiến hắn khó mà tin nổi.
Đây là lần đầu tiên hắn không chịu đi cốt truyện, hắn tưởng là tác giả sẽ làm gián đoạn cuộc gọi hay làm cho điện thoại hắn rơi xuống vỡ tan tành, hoặc làm abcxyz mấy chuyện xấu kiểu đó chứ, nhưng không, không hề có gì cả.
Chả có nhẽ tác giả cũng bị hạn chế quyền can thiệp ngay trên chính đứa con tinh thần của mình?
Đương lúc Khúc Úc Sơn rối rắm nghĩ ngợi, đỉnh đầu hắn chợt bị chạm nhẹ một cái.
“Cũng không còn sớm nữa rồi, Tiểu Úc nghỉ ngơi đi, anh về đây. Nghe nói dạo này an ninh khu vực này không tốt lắm đâu, em nhớ khóa cửa sổ và cửa chính nhé.”
Chu Vọng Trác nói xong cũng rời đi.
Thấy Chu Vọng Trác đi dứt khoát như vậy, Khúc Úc Sơn cũng chẳng hề kinh ngạc lắm. Trong nguyên văn vốn Chu Vọng Trác cũng đối với hắn lúc nóng lúc lạnh như thế, giờ hắn với Thôi Nịnh toang rồi, Chu Vọng Trác tất nhiên có thể sớm bay về nước để tìm cách tiếp cận Thôi Nịnh.
Khúc Úc Sơn ngủ thiếp đi lúc nào không hay trong đống suy nghĩ loạn xà ngầu, trong mơ, hắn lần thứ hai nhìn thấy tác giả.
Hình tượng tác giả trong giấc mơ của hắn chính là một cục lông tròn, lần trước còn trịch thượng mà liếc hắn, giờ đây thì đã xơ xác chẳng ra dạng gì.
“Ông kia!” Cục lông lên án hắn, “Ông làm cho cốt truyện của tui lộn tùng phèo hết cả lên rồi đó biết không hả?!”
Khúc Úc Sơn giải thích: “Gì chứ, không phải mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt à? Bây giờ đoán chắc Thôi Nịnh cũng hận tui lắm rồi, đó không phải càng cách gần bước yêu Chu Vọng Trác ư?”
“Ối ông ơi ông biết gì gọi là hiệu ứng cánh bướm[1] không? Thôi Nịnh vốn không nên biết mình là thế thân ngay giai đoạn này đâu thưa ông.” Quả cầu lông đột nhiên tha thiết thở dài, “Được, nếu ông không muốn đi cốt truyện của tui thì tui sẽ chống mắt lên coi ông sẽ hối hận như nào nhé Khúc Úc Sơn.”
[1] Hiệu ứng cánh bướm: chứa đựng những triết lý sâu sắc, những giá trị ứng dụng to lớn trong nhiều lĩnh vực đời sống. Nó biểu thị cho ý niệm mọi sự vật đều nằm trong một thể thống nhất, mỗi hành động lại có sự tương tác, ảnh hưởng nhất định đến môi trường xung quanh. Và đặc biệt, mỗi hành động của chúng ta đều có thể thay đổi thế giới này.
Vừa dứt lời, giấc mộng cũng tan biến.
Khúc Úc Sơn nhớ lại giấc mộng, chợt cảm thấy có phần bất an, tác giả sẽ không vì một lần hắn không phối hợp đi cốt truyền mà đưa ba hắn đi làm tra công đấy chứ?
Vừa nghĩ tới đó Khúc Úc Sơn liền nghĩ ngay đến việc đứng dậy gọi điện cho ba, nhưng đột nhiên hắn lại phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Hắn đang không ở trên giường của mình.
Khúc Úc Sơn nhìn quanh thì thấy cửa sổ đã được che lại bởi tấm rèm nhung đỏ, xung quanh là những bức tường đen thui, cùng với những bức tranh được phủ vải trắng ngay trên bức tường trước mặt.
Hắn ngây người ra, rồi nhìn xuống chính mình.
Hắn đang nằm trên ga trải giường trắng muốt, mắt cá chân thì bị buộc một sợi dây xích màu vàng và đầu còn lại của dây xích được gắn vào chân giường bằng sắt có chạm khắc hoa văn. Nếu không có bộ pyjama gấu bông màu vàng sặc sỡ trên người thì đây quả thật chính là cảnh giam cầm kinh điển của r18!
Khoan đã!
R18 giam cầm?!
Khúc Úc Sơn lập tức véo đùi mình một cái, á đù đau vỡi, không phải nằm mơ, hình như hắn bị ai đó giam thật rồi.
Nhưng ai sẽ giam cầm hắn chứ?
Hắn ngồi dậy định đi xem có tìm được lối thoát nào không. Cửa đã bị khóa ngoài, Khúc Úc Sơn đi tới kéo rèm ra, phát hiện đó không phải là cửa sổ mà vẫn là một bức tường. Chỉ là trên tường đã được vẽ một khung cửa sổ, thậm chí đến cả phong cảnh bên ngoài cũng là vẽ luôn.
Phong cảnh được vẽ là cảnh mùa đông, bên ngoài một mảnh tuyết trắng ngần, trên mặt đất có vài bông tuyết rơi cùng cành cây trụi lá, những con sóc màu nâu xám nhảy thoăn thoắt giữa rừng cây khô.
Bức tranh này sinh động quá mức khiến Khúc Úc Sơn mới đầu nhìn còn tưởng là thật, đến khi hắn vươn tay muốn mở cửa sổ mới bất ngờ phát hiện ra là giả.
Họa sĩ có trình độ vẽ như vậy khiến Khúc Úc Sơn không thể không nghĩ đến một người ——
Chu Vọng Trác.
Như thể xác nhận phỏng đoán của Khúc Úc Sơn, chỉ chớp mắt sau, Chu Vọng Trác đã đẩy cửa bước vào.
Chu Vọng Trác nhìn chàng trai đứng bên rèm cửa sổ, gương mặt trắng trẻo lộ ra một nụ cười nhẹ, “Em tỉnh rồi à Tiểu Úc? Ngủ có ngon không?”
Khúc Úc Sơn suy nghĩ một lúc, thành thật đáp: “Không ngon.”
Nghe vậy, Chu Vọng Trác ừ khẽ một tiếng rồi bảo, “Vậy thì tối anh sẽ châm nến thơm cho Tiểu Úc, là loại anh tự làm, nó sẽ giúp em ngủ ngon hơn. Bình thường khi anh không ngủ được anh đều sẽ đốt nến thơm này.”
Anh đặt khay đồ ăn lên bàn trong phòng, trong khay là bánh mì nướng và sữa bò.
Sau khi Chu Vọng Trác đặt bữa sáng xuống, anh lại ngẩng lên nhìn Khúc Úc Sơn, “Tiểu Úc em đi rửa mặt rồi vào ăn sáng đi.”
Nhưng Khúc Úc Sơn vẫn bất động, hắn cảm thấy Chu Vọng Trác lúc này trông vừa bình thường mà cũng vừa kỳ lạ.
Bình thường là bởi thái độ của Chu Vọng Trác vẫn dịu dàng y hệt trước đây, còn kỳ lạ là bởi khi người bình thường nhìn thấy dây xích trên chân hắn thì nhất định sẽ hỏi dây xích trên chân hắn là sao.
Có điều, Chu Vọng Trác lại không hề hỏi.
Khúc Úc Sơn cúi xuống nhìn sợi xích vàng trên cổ chân mình, hắn lắc lắc chân, sợi xích cũng theo đó mà chuyển động.
Không phải mơ, mà trên chân hắn thật sự có dây xích.
Chỗ này cũng không phải là nhà mẹ hắn.
Khúc Úc Sơn suy tư chốc lát, rồi quyết định hỏi nhanh cho nó vuông: “Anh Vọng Trác, anh có thể cho em biết chuyện gì đang xảy ra không? Đây là đâu? Và tại sao em lại ở đây? Thứ trên chân em là chuyện gì?”
“Đừng gấp Tiểu Úc à, em ăn sáng trước đi rồi anh sẽ từ từ nói cho em.” Chu Vọng Trác duỗi tay ra trước mặt Khúc Úc Sơn, “Tiểu Úc, em lại đây.”
Giọng nói thì dịu dàng, song ánh mắt lại dán chặt vào người chàng trai cách đó không xa. Anh đang chờ phản ứng của Khúc Úc Sơn, chờ xem đối phương sẽ khóc vì sợ hãi, hay làm ầm ĩ đòi đi, hoặc chửi hắn có phải điên rồi không.
Nghĩ đến những khả năng đó, nụ cười trên môi Chu Vọng Trác lại càng sâu hơn.
Nhưng một giây tiếp theo, anh đã nghe thấy Khúc Úc Sơn bảo rằng: “Được rồi, em sẽ ăn bữa sáng trước rồi sẽ hỏi lại anh sau, đúng lúc em cũng đang đói. Anh Vọng Trác, kia là WC đúng không? Em có thể dùng nó không? Bên trong có đồ vệ sinh cá nhân mới không?”
Chu Vọng Trác yên lặng vài giây, sau đó nói như bình thường: “Là WC, có đồ vệ sinh cá nhân mới.”
Hắn nói xong liền thấy anh chàng kia đi về phía WC, vừa đi còn vừa lẩm bẩm.
“Xích này dài vậy hở? Sẽ không ngắn đi… Ối! Dài thật sự, vừa khít khìn khịt luôn, vi diệu vãiii!”
Chu Vọng Trác: “…”