Thôi Nịnh không thể bắt chước được tiếp, bởi lúc cậu cúi đầu xuống thì đã bị một bàn tay bịt kín mồm.
Lúc này Khúc Úc Sơn bất chấp Chu Vọng Trác có còn ở cửa hay không, một tay hắn che môi Thôi Nịnh, tay còn lại ấn vai Thôi Nịnh rồi đẩy cậu ra.
Sau khi đẩy ra, hắn rời khỏi giường gần như ngay lập tức, thậm chí còn lùi lại vài bước rồi dán lưng vào cửa sổ.
Thôi Nịnh thấy động tác Khúc Úc Sơn thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó giận quá hóa cười.
Khúc Úc Sơn phản ứng thế này là như nào? Cứ như kiểu là cậu không đứng đắn ấy, rõ ràng chính Khúc Úc Sơn ra ngoài về xong nhỏ nhẹ bảo cậu hôn hắn, còn nói gì mà hôn một cái, mạng cũng cho cậu luôn.
Mặc dù Thôi Nịnh rất cáu, song cậu cũng không muốn bị người bên ngoài cười nhạo, nên đành hạ thấp giọng hỏi: “Khúc tiên sinh?”
Khúc Úc Sơn ngó Thôi Nịnh trên giường, cậu thiếu niên đang mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, khuôn mặt dưới mái tóc đen mềm mại trắng như ngọc, bởi bị ốm cho nên đôi má mới phính lên được tí của Thôi Nịnh lại thêm teo tóp.
Dù nhìn up nhìn down thế nào đi nữa cũng thấy chỉ là một dây tơ hồng chẳng hề có tính công kích.
Khúc Úc Sơn, bình tĩnh nào mày, đừng có hoảng thế chứ, mày là công đó, không thể sợ một bé thụ như thế được.
“Cái đó…” Sau khi Khúc Úc Sơn tự tẩy não mình vài lượt xong thì bỗng đầu nảy số, tìm được từ thích hợp để phá vỡ cục diện xấu hổ này, “Mỗi ngày em hôn tôi một cái thôi là tôi vui lắm rồi. Nếu em mà hôn tôi hai cái, tôi sợ tôi sẽ chết vì sướng mất.”
Lời vừa ra, ngọn lửa đen tối ẩn dưới đáy mắt Thôi Nịnh cũng chợt tắt ngúm. Cậu không nhìn Khúc Úc Sơn nữa mà quay mặt sang một bên, dái tai trắng nõn chìm trong bóng tối dần dần ửng đỏ.
Khúc Úc Sơn thấy người ta quay mặt đi, nghĩ ngợi chốc lát rồi chêm câu nữa: “Đàn ông đều có thói hư tật xấu, nếu em muốn trói tôi thì không được thỏa mãn tôi quá nhiều, vạn vật trên đời này đều càng hiếm mới càng quý giá.”
Vì thế lần sau xin đừng tùy tiện thêm bất cứ tình tiết nào vào nhá.
Thôi Nịnh không nói gì, chỉ quay đầu nhìn bàn đầu giường bên cạnh.
Khúc Úc Sơn di chuyển tầm mắt về cái điện thoại đang nằm chỏng chơ trên giường, màn hình điện thoại đen kịt, hắn định cầm lên để xem Chu Vọng Trác đã tắt máy chưa.
Khi ngón tay vừa chạm vào điện thoại, bên tai lại vang lên giọng nói đượm buồn của Thôi Nịnh.
“Đây là lần đầu tiên của tôi.”
Khúc Úc Sơn đáp ngay: “Tôi cũng thế.”
Thôi Nịnh lập tức quay đầu lại, “Gì cơ?”
Bấy giờ Khúc Úc Sơn mới nhận ra mình nói hớ, hắn vội nói lảng đi: “Ý tôi là tôi cũng biết đây là lần đầu tiên của cậu.”
Hắn nhanh chóng cầm điện thoại lên rồi lại lui về chỗ cửa sổ.
Chu Vọng Trác đã cúp điện thoại, nhưng mới cúp hơn một phút trước thôi.
Khúc Úc Sơn không khỏi nhìn về phía cửa, ban nãy bị hành động của Thôi Nịnh dọa nên hắn đã không chú ý tới động tĩnh bên ngoài.
Chu Vọng Trác đi rồi hay là chưa?
Khúc Úc Sơn ngẫm nghĩ một lúc, gửi một tin nhắn qua cho Chu Vọng Trác.
“Anh Vọng Trác, xin lỗi anh, vừa rồi em có chút chuyện. Bây giờ anh còn đang dưới lầu không ạ?”
“Không còn, anh về rồi. Hẹn gặp lại Tiểu Úc lần sau nếu có cơ hội nhé.” Gửi đi một lúc lâu, Chu Vọng Trác mới trả lời lại.
Đương lúc Khúc Úc Sơn nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình để đoán tâm tư của Chu Vọng Trác, Thôi Nịnh bên kia lại bất thình lình hỏi.
“Ban nãy tôi gọi điện cho anh nhưng người nghe lại là người tên Chu Vọng Trác, anh ta là ai vậy?”
Hở?
Thôi Nịnh cảm thấy hứng thú với Chu Vọng Trác?
Đầu óc Khúc Úc Sơn bỗng xoay chuyển, hắn đặt điện thoại xuống, bắt đầu huy động một đống lời khen có cánh trong đầu.
“Anh ấy hả, anh ấy là một họa sĩ rất nổi tiếng đấy, còn có cả bằng Tiến sĩ nữa cơ. Ngoại hình thì ôi thôi đẹp trai hết sảy luôn, lại còn hiền lành tốt bụng thông minh cả có khả năng kiếm tiền siêu mạnh nữa đó…”
Khúc Úc Sơn khua môi múa mép một tràng, đến khi thực sự không còn gì để mà lố nữa thì mới phun ra một câu chốt hàng ——
“Một người đàn ông tuyệt vời như vậy chính là người mà ai cũng muốn được ở bên đấy.”
Trên cái thế giới này, sẽ không có tình địch nào có thể tốt hơn hắn được nữa đâu.
Khúc Úc Sơn thầm khâm phục lòng dạ chính mình.
Nghe được những lời này, Thôi Nịnh cũng không nói lời nào mà chỉ cúi đầu xuống, vô thức dùng ngón tay kéo kéo chăn.
———–
Ngày hôm sau, sau khi Khúc Úc Sơn biết Chu Vọng Trác đã rời Nhật Bản và trở về Pháp, hắn cũng mang theo Thôi Nịnh cả Sở Lâm về thành phố B trong cùng ngày.
Chuyện đầu tiên Khúc Úc Sơn làm sau khi trở lại thành phố B là hỏi han về việc học của Thôi Nịnh.
Thôi Nịnh bỗng dưng chủ động hôn hắn, chắc là do gần đây làm ít bài tập rồi.
Hắn muốn nhanh nhanh ném cậu vào trường học để cho cậu sớm phải chịu sự tra tấn của kiến thức.
Cuối cùng cũng có tin tức từ trường học lại, nói rằng mười ngày sau là có thể cho Thôi Nịnh làm một bài kiểm tra riêng, chỉ cần đạt được điểm đầu vào của họ thì Thôi Nịnh sẽ có thể nhập học tại trường học lại tốt nhất tỉnh.
Ngay khi Khúc Úc Sơn nghe vậy, sau khi về nhà tạm thời ở một ngày với ba Khúc để bồi bổ tình cảm cha con xong thì liền về căn hộ gần công ty để giám sát toàn bộ việc học hành của Thôi Nịnh.
Ba Khúc cực độ bất mãn với chuyện này và đã gọi điện cho Sở Lâm để hỏi.
“Tiểu Sở, Tiểu Sơn nhà bác dạo này làm gì bên ngoài thế? Nó sẽ không…” Ba Khúc vừa tưởng tượng ra chuyện không hay ho gì cả, ông lập tức trợn trắng mắt, ria mép hếch hết cả lên, giọng cũng biến lớn: “Nó sẽ không ở ngoài cờ bạc đấy chứ?!”
“Dạ không phải đâu chủ tịch ơi, bác yên tâm ạ, sếp sẽ không làm loại chuyện đó đâu ạ.” Sở Lâm vội vàng giải thích.
Ba Khúc nửa tin nửa ngờ, “Thế sao nó toàn không về nhà? Nếu không phải cờ bạc, chẳng lẽ…”
Ba Khúc im bặt, Sở Lâm không biết có nên nói dối hay không nên cũng im bặt.
Hai người cùng nhau im lặng một hồi, sau đó vẫn là ba Khúc lên tiếng trước, “Bác biết rồi, yên tâm đi, chuyện này bác sẽ không nói là mày nói cho bác đâu.”
Sở Lâm: “?”
Sở Lâm đáp: “Chủ tịch, vừa rồi cháu đã nói gì đâu ạ.”
Ba Khúc “Ừ” một tiếng, nói tiếp: “Biết rồi, mày chưa nói gì, bác cũng không nghe thấy gì hết, cúp đây.”
Sở Lâm: “…”
——–
Bên kia, nhà Khúc Úc Sơn bị mất điện.
Khúc Úc Sơn vừa rời giường đã phát hiện bị cúp điện, đầu tiên hắn gọi cho ban quản lý hỏi, sau khi biết đến tối mới có điện thì lại gọi cho gia sư.
Nhiệt độ trong nhà và ngoài trời của thành phố B vào mùa đông là như nhau, hiện giờ trong nhà đã lạnh như động băng rồi, hắn muốn bảo gia sư đưa Thôi Nịnh đến quán cà phê gần nhà để làm đề.
Nhưng không ngờ, ngoài việc dạy kèm cho Thôi Nịnh ra thì gia sư còn kèm thêm cho mấy học sinh khác nữa. Tối qua, lúc đạp xe về sau khi dạy kèm cho một đứa nhỏ thì gia sư bỗng dưng bị trúng gió và phát sốt cao ngay trong đêm, giờ đã đang nằm viện, mẹ cậu gia sư nghe điện thoại và báo vậy.
Thấy gia sư không thể đến, Khúc Úc Sơn đi qua đi lại phòng khách mấy lượt xong thì đi đến trước cửa phòng Thôi Nịnh
“Thôi Nịnh.” Hắn gõ cửa.
Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra, khuôn mặt Thôi Nịnh xuất hiện sau cánh cửa. Không giống như Khúc Úc Sơn đang mặc quần áo ở nhà, Thôi Nịnh đã mặc quần áo tử tế có thể ra ngoài xong rồi, cậu vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ tùy tiện mặc quần áo ngủ khi gặp Khúc Úc Sơn.
“Có chuyện gì vậy Khúc tiên sinh?”
“Nhà bị mất điện rồi, gia sư hôm nay cũng ốm không đến được, cậu theo tôi đến công ty làm đề đi.”
Khúc Úc Sơn phân vân xem có nên để Thôi Nịnh một mình ra quán cà phê tự làm đề không, nhưng hắn lại suy bụng ta ra bụng người, nghĩ rằng con trai độ mười tám, đặc biệt là đã nghỉ học quá lâu như này, một khi được thả rông thì ôi thôi có ngoan ngoãn học bằng mắt.
Thôi Nịnh nghe thấy phải đến công ty Khúc Úc Sơn thì hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức tỏ ý: “Tôi có thể tự tìm một chỗ bên ngoài để làm đề.”
Khúc Úc Sơn nghe xong nghĩ quả nhiên Thôi Nịnh là muốn trốn học đây mà, thế nên hắn càng quyết định túm Thôi Nịnh lên công ty, “Không được, đến công ty với tôi. Cậu thu dọn đồ đạc đi, mang cả đề thi đi nữa, tôi thay quần áo rồi chúng ta sẽ đi luôn.”
Khúc Úc Sơn không cho Thôi Nịnh cơ hội phản bác, xoạch phát quay người về phòng thay đồ. Đợi hắn đi ra thì Thôi Nịnh đã đeo balo đứng sẵn ở cửa đợi rồi.
Thành phố B đến tháng Giêng thì thời tiết càng lạnh hơn nữa, Khúc Úc Sơn không có thời gian đưa Thôi Nịnh đi mua sắm vì nghĩ thật lãng phí thời gian học tập của Thôi Nịnh, nên hắn đã bảo Sở Lâm mua một ít quần áo dày dày theo kích thước mấy bộ đồ lần trước cho Thôi Nịnh rồi mang tới.
Hôm nay, đồ Thôi Nịnh mặc chính là do Sở Lâm chọn.
Sở Lâm chọn theo phong cách độ tuổi của Thôi Nịnh. Áo phao dáng ngắn màu trắng, phối với áo hoodie màu xanh da trời và quần jean đen, trông cực kỳ trẻ trung năng động.
Hơn nữa cậu còn đang đeo một cái balo và đi kèm với tóc mái hơi dài che kín lông mày, trông lại càng nhỏ tuổi.
Vậy nên khi Thôi Nịnh xuất hiện ở công ty, mọi người hầu như đều đã đoán được ra thân phận của Thôi Nịnh.
Tất cả mọi người đều biết ông chủ là con một, không có anh em trai, vậy nên cậu em xinh trai này chui ra từ đâu?
Sở Lâm biết nhà của Khúc Úc Sơn bị mất điện nên đã bảo người đi mua bữa sáng trước, nhưng khi thấy Khúc Úc Sơn không phải xuất hiện một mình, y không khỏi khựng lại.
Ông chủ bắt đầu đưa chim hoàng yến đi làm cùng rồi hả?
Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều hình ảnh đã lướt qua tâm trí Sở Lâm.
Khi Sở Lâm tìm tiểu thuyết bá tổng cho ông chủ, y đều sẽ đọc nội dung trước, nếu bá tổng sau này bị phá sản hoặc là có phản công, thì y sẽ đá bay cuốn đó đi.
Do đọc khá nhiều nên y cũng biết không ít những chuyện mà bá tổng và chim hoàng yến sẽ làm.
Khúc Úc Sơn đi ngang qua Sở Lâm, thấy vẻ mặt y quai quái thì dừng bước: “Mặt kiểu gì đấy?”
“Không có gì đâu ông chủ.” Sở Lâm khôi phục bình thường rất nhanh, “Ông chủ, anh và cậu Thôi ăn sáng chưa ạ? Ở đây em mới chỉ chuẩn bị trước một phần thôi, nếu hai người chưa ăn thì để em đi mua thêm ngay ạ.”
“Vẫn chưa, cậu đưa Thôi Nịnh ăn sáng trước đi.” Khúc Úc Sơn quay sang nói với trợ lý khác của mình, “Tô Na, có thể pha cho tôi tách cà phê được không?”
“Vâng sếp, em đi ngay đây ạ.” Tô Na là một trợ lý khác của Khúc Úc Sơn, bình thường chịu trách nhiệm pha cà phê cho Khúc Úc Sơn, trả lời điện thoại, in đồ và những việc vặt khác.
Sở Lâm thấy Tô Na đi pha cà phê thì chuẩn bị để đưa Thôi Nịnh đến phòng nghỉ nhỏ ăn sáng, nhưng không ngờ lại bị Khúc Úc Sơn cản lại.
“Để cậu ấy ăn ở phòng làm việc của anh đi.” Hắn muốn giám sát Thôi Nịnh làm đề, không được để đối phương thây lười được.
Trong mắt Sở Lâm lóe lên một tia cảm xúc, sau đó gật đầu bảo: “Vâng, ông chủ.”
Mà Thôi Nịnh, khi nghe được rằng mình phải đến văn phòng Khúc Úc Sơn ăn sáng thì ngón tay trong túi của cậu khẽ động.
Là một ông tổng bá đạo nên văn phòng cá nhân của Khúc Úc Sơn cực kỳ lớn, phòng có một mặt là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, quay sang nhìn là có thể thấy toàn bộ những tòa nhà chọc trời san sát nhau.
Đây là Quận kinh doanh trung tâm[1] của thành phố B.
[1] Quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: Central Business District, viết tắt: CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với “quận tài chính” của thành phố đó.
Thôi Nịnh đã từng tới nơi này, nhưng khi đó là cậu đến để giao đồ ăn. Bởi là giao đồ ăn ngoài nên lúc đó bảo vệ đã không cho cậu lên, bắt cậu phải đứng ở dưới và gọi khách tự xuống lấy.
Bây giờ, cậu lại đi theo Khúc Úc Sơn mà bước vào tòa nhà này.
Trong khi Thôi Nịnh đang ngẩn người nhìn các tòa cao ốc bên ngoài, tiếng gõ cửa văn phòng bỗng vang lên.
Là Tô Na.
Tô Na đi vào đưa cà phê và nói với Khúc Úc Sơn rằng sẽ có một cuộc họp định kỳ hàng tuần sau mười phút nữa.
Khúc Úc Sơn tùy tiện uống hai hớp cà phê rồi đi họp, trước khi đi hắn bảo Thôi Nịnh tạm ngồi vào bàn làm việc của hắn mà làm đề đã, đợi hắn họp xong sẽ bảo người bê thêm bàn học vào.
Cuộc họp này của Khúc Úc Sơn diễn ra khá lâu. Thôi Nịnh ăn sáng xong cũng chưa thấy hắn quay lại, cậu bèn lấy đề hôm qua chưa làm xong từ trong cặp ra rồi để lên bàn của Khúc Úc Sơn và bắt đầu làm.
Sau khi làm xong một đề, Thôi Nịnh chuẩn bị so với đáp án. Nhưng khi cậu với lấy tập đáp án thì đã vô tình làm đổ cà phê Khúc Úc Sơn để lại trên bàn.
Cà phê nâu sậm lập tức chảy ra khắp bàn, còn nhỏ cả xuống thảm để chân.
Thôi Nịnh vội vàng rút giấy trên bàn ra lau, có một ngăn kéo chưa được đóng chặt, cậu thấy mép ngăn kéo cũng dính cà phê, sợ sẽ bị nhỏ cà phê vào trong nên cậu bèn kéo ngăn ra.
Ngay khi ngăn kéo được mở ra, tay Thôi Nịnh liền khựng lại.
Vật hình tròn này là cái gì?
————
Mà lúc này, Khúc Úc Sơn đang họp thì bất ngờ nhận được tin.
Ba hắn tới thị sát, và bây giờ đang ở trong thang máy.