Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Chương 41: Cổ Quái






Edit: Dưa Hấu
______________________________
Trừ bỏ nhân phẩm không nói tới, Trì Oánh cảm thấy Susan là một người rất xứng đáng với chức trợ lý.

Ví dụ như nói thời điểm cô ấy thuê phòng, tuy rằng Lạc Minh Dịch không có giao chính xác cho cô ấy đặt mấy phòng, cô ấy vẫn rất tự giác mà đặt bốn phòng.

Cô ấy biết Lạc Minh Dịch cùng tới với ba người nữa, nhưng vì để phòng ngừa tình huống bất ngờ, vẫn đặt nhiều hơn một phòng.

Dù sao thì cũng không phải là tiền của cô ấy.

Nên như vậy, Lộ Gia Lam không cần tự mình đi thuê phòng khác.

Thời điểm trễ một chút Trì Oánh lại nhận được tin nhắn, Lộ Gia Lam muốn cô đi đến phòng tới tìm bà ấy.

Còn cố ý nhờ vả: "Mang theo em trai cô nha."
Trì Oánh nhớ tới trước kia bà từng nói qua, bà ấy là fans của Trì Hàn, chẳng lẽ đây là một buổi họp mặt fan khác sao?
Bất quá sau khi trải qua chuyện này, ấn tượng của Trì Oánh với Lộ Gia Lam đột nhiên trở nên phức tạp lên.

Người phụ nữ này nguyên bản hình tượng đã đủ phức tạp rồi, nhưng hiện tại Trì Oánh lại phát hiện ra, sự thật vị tác giả tiểu thuyết trinh thám này cư nhiên sẽ nhận làm đồng phạm giết người, đây chính là điều mà cô không nghĩ tới.

Vốn dĩ khi Tần Tư Ngữ nói sự thật chính mình là thủ phạm giết người, Trì Oánh cho rằng Lộ Gia Lam sẽ nói "Vô luận như thế nào, giết người là không đúng", nhưng bà ấy lại không có nói như vậy, chỉ là cảm thấy Tần Tư Ngữ dùng thủ pháp giết người trong tác phẩm của mình đi gây án là vô cùng ngu xuẩn.

Ở trong ý thức của bà ấy, giết người......!cũng không có gì không nên sao?
Bà ấy dường như luôn là có thể nhìn thấu hết thảy, không gì không biết, nhưng lại cái gì đều không nói.

Trì Oánh thậm chí còn nghĩ tới, bà ấy có phải đã sớm đoán được chồng trước của Tần Tư Ngữ đã chết như thế nào hay không.

Cô không biết trong lòng Lộ Gia Lam suy nghĩ cái gì, nhưng mà người này, khẳng định là cùng với hai chữ "người tốt" không dính dáng gì với nhau.

Trì Oánh kêu Trì Hàn lên, dựa theo hẹn trước đi vào phòng của Lộ Gia Lam.

Lộ Gia Lam đi ra mở cửa, bà đã thay một thân áo ngủ màu hồng cánh sen, trong lòng ngực ôm một hộp bánh quy, thời điểm nhìn thấy hai người liền cười cười, hỏi bọn họ: "Ăn bánh quy không?"
Trì Oánh gật đầu, "Ăn ạ."
Trì Hàn lại lắc đầu, "Tôi không thích ăn đồ ăn đặc biệt ngọt."
Trì Oánh cầm lấy một khối bánh quy, cắn một ngụm.

Bánh quy này đặc biệt ngọt, so với lần trước cô làm còn ngọt hơn.

"Lộ a di, bánh quy này của ngài cũng quá ngọt." Trì Oánh nhịn không được nói, "Đường quá nhiều."
Cho dù cô thích ăn đồ ngọt, nhưng cái này đối với cô mà nói độ ngọt này cũng là vô pháp tiếp thu.

"Phải không?" Lộ Gia Lam nói, "Tôi lại cảm thấy vừa đủ."
Cô nhìn về phía Trì Hàn, mỉm cười nói: "Tôi trước kia đã từng nói, tôi là fans của cậu, cậu thi đấu tôi đều có xem qua.


Nếu cậu có thể tiếp tục nỗ lực nữa, nhất định có thể trở thành tay quyền anh đỉnh cấp thế giới."
Trì Hàn không phải là lần đầu tiên nghe được có người khích lệ mình như vậy, rất có lễ phép mà đáp lại một câu, "Cảm ơn, tôi sẽ nỗ lực."
Lộ Gia Lam từ trên bàn cầm lấy một tấm card giao cho Trì Hàn, "Đây là do tôi vẽ, tặng cho cậu."
Trì Hàn tiếp nhận tấm card kia.

Phía trên tấm card vẽ một bức họa phong cách vô cùng trừu tượng họa, nội dung hình ảnh là một người đang leo núi, ở trên đỉnh đầu người đó cách đó không xa chính là đỉnh núi.

Chỉ là vẽ quá trừu tượng rất khó phân biệt, phải xem cả buổi mới có thể nhận ra được bức họa kia chính là cá nhân.

"Tôi hy vọng," Lộ Gia Lam nói, "Cậu có thể trở thành người kia leo đến đỉnh nhân sinh."
Trì Hàn nhưng thật ra thu được quá không ít fans lễ vật, nhưng giống như vậy đặc biệt, vẫn là lần đầu tiên.

Lại lần nữa lên tiếng nói: "Cảm ơn."
Dừng một chút, hắn nói: "Tôi sẽ là người kia leo lên trên đỉnh nhân sinh."
Lộ Gia Lam hơi hơi mỉm cười, "Được rồi, các người trở về đi.

Tôi muốn ở nước M chơi một đoạn thời gian, nhớ kỹ lời cậu nói.

Còn có......!ngày mai khi các người đi không cần tới từ biệt tôi, tôi không thích từ biệt, biết không?"
Trì Oánh liền cùng Trì Hàn cùng nhau đi ra ngoài.

Cô cầm lấy tấm card kia lên nhìn kỹ xem, chỉ là một tấm card plastic bình thường, mặt trên dùng laser khắc họa mà thôi.

Bất quá ngụ ý là tốt vô cùng, Trì Oánh cảm thấy bà ấy vẫn là rất dụng tâm.

Thần tượng của cô lại thần tượng em trai cô, chuyện này thật sự là một sự kiện kỳ diệu.

"Đúng rồi chị," trước khi Trì Hàn về phòng thì nói, "Bắc ca nói anh ấy cũng đã giúp chị đặt vé máy bay trở về, chị theo chúng tôi cùng nhau trở về được không?"
Trì Oánh gật đầu, "Được."
Nghĩ thầm người giám đốc này thật ra rất chu đáo, cư nhiên giúp cô đặt vé máy bay.

Thận trọng như vậy cũng là khó được.

Qua hai ngày này cô quan sát được, Mục Bắc đối với Trì Hàn thật là rất quan tâm chăm sóc, tuy rằng cũng là xuất phát từ ích lợi, nhưng cái này làm cho Trì Oánh cảm thấy an tâm.

Có giám đốc chiếu cố như vậy, Trì Hàn hẳn là sẽ đi được xa hơn đúng không?
Chỉ là không biết, cô có thể nhìn thấy ngày đó hay không.

......!
Tuy rằng cô không nói, nhưng mà từ khi biết mình sẽ chết, đặc biệt là sau khi đã biết ngày chết cụ thể, tâm tình của cô vẫn luôn rất áp lực.

Susan đặt cho cô một phòng ở cách vách Lạc Minh Dịch, Trì Oánh không có trực tiếp về phòng, mà là gõ cửa phòng Lạc Minh Dịch.


Lạc Minh Dịch yên lặng mà mở cửa, dường như sớm đã dự đoán được cô sẽ đến.

"Tôi đề nghị," Trì Oánh nói, "Tôi sẽ đưa búp bê vải cho anh, anh đưa điện thoại cho tôi."
Dù sao thì di động cũng có bản thân mình của tương lai, cô muốn lấy về.

Quan trọng nhất chính là, cô không biết bóng dáng thiếu nữ mỗi ngày sẽ nói cái gì với Lạc Minh Dịch, không chừng không thể thiếu bóc mẽ chính mình.

Lạc Minh Dịch gật đầu nói: "Tôi cũng là muốn như vậy."
Anh ta cũng không muốn cả ngày bị Trì Oánh nhìn thấu mình, một chút tâm tư đều bị con búp bê vải đáng chết kia nói cho Trì Oánh nghe hết.

Vừa mới dứt lời, liền nghe được hai âm thanh trăm miệng một lời, "Tôi không đồng ý!"
m thanh nói chuyện chính là búp bê Tiểu Lạc cùng với bóng dáng thiếu nữ.

"Tôi không muốn ở cùng hắn!" búp bê Tiểu Lạc kiên quyết phản đối, "Đi theo chính mình có ý gì chứ? Nhàm chán muốn chết."
"Không sai!" Bóng dáng thiếu nữ nói, "Tôi cũng không muốn đi theo cái người bệnh tâm thần này!"
Lạc Minh Dịch cùng Trì Oánh không tự giác mà nhìn nhau liếc mắt một cái.

Bọn họ trong tương lai lại đối đãi với bọn họ hiện tại như vậy sao?
Chính mình ghét bỏ bản thân mình có xem được không?
Xét thấy búp bê Tiểu Lạc cùng bóng dáng thiếu nữ kiên quyết phản đối, Trì Oánh cùng Lạc Minh Dịch cũng chỉ có thể miễn cưỡng bỏ qua cái ý niệm này.

Trì Oánh đột nhiên hỏi một vấn đề: "Đúng rồi, Lạc tổng, lần trước khi tôi đi qua nhà của anh không thấy được ba của ngươi, sau khi ông ấy đem công ty giao cho anh liền về hưu sao?"
Một người đàn ông danh tiếng có thể cưới được Lộ Gia Lam như vậy, làm cho Trì Oánh rất tò mò người này là người như thế nào.

Cô càng tò mò, ánh mắt của Lộ Gia Lam là cái dạng gì.

"Cô chưa từng nghe người của tôi nói qua sao?" Lạc Minh Dịch nói, "Ông ấy đi lữ hành vòng quanh trái đất, hơn nữa còn là đi bộ.

Trước đây mấy năm đã đi rồi, vẫn chưa từng trở về.

Ngẫu nhiên liên hệ trong nhà một vài lần......!Tôi cũng từng có lần hoài nghi ông ấy là đi khám phá hồng trần." "Như vậy sao?" Trì Oánh càng cảm thấy kỳ quái, "Gia đình của anh thật đúng là cổ quái......!Đúng rồi, Lộ a di trước kia có một người chồng, đó là người như thế nào vậy?"
"Ai biết," Lạc Minh Dịch lắc đầu, "Đã mất từ sớm, anh của tôi cũng không lớn lắm nên không nhớ rõ ông ấy trông như thế nào."
Trì Oánh "Ừm" một tiếng.

Nguyên lai Lộ Gia Lam cũng có chồng đã mất.

Bỗng nhiên liền có chút cảm giác sau lưng lạnh cả người.

Hai người đem chuyện sắp tới gặp được từng người nói qua một lần, trao đổi tin tức lẫn nhau.


Thời điểm Lạc Minh Dịch nghe được chuyện của Susan vẫn là có chút ngoài ý muốn, mày nhíu chặt thật lâu.

"Nguyên lai là như thế, bất quá......!Vẫn là chờ mọi chuyện kết thúc rồi nói sau," anh ta nói.

......!
Thời điểm ra khỏi phòng cô đúng lúc nhìn thấy Lạc Minh Ca từ hành lang bên kia đi tới, trong tay còn cầm một ly trà sữa, nhìn dáng vẻ như là lén chạy ra đi mua trà sữa.

"Tôi......!tôi chỉ mua một ly!" Lạc Minh Ca sợ Trì Oánh đoạt lấy trà sữa của cô, "Cô muốn uống thì nói......!để tôi nói anh tôi mua cho cô được không? Hay là tôi để cho Susan đặt cho cô một hộp!"
"Không cần." Trì Oánh dở khóc dở cười, đang nghĩ cô là một đứa trẻ con sao?
......!
Sáng sớm ngày kế tiếp, Trì Oánh liền rời giường.

Thời gian bay là tám giờ buổi sáng, ăn xong cơm sáng liền phải đi ra sân bay.

Bởi vì là Mục Bắc đặt vé, cô liền đi theo cùng Trì Hàn.

Lạc Minh Dịch bên kia có người của chi nhánh công ty tới an bài, không cần cô phải nhọc lòng.

Cô cảm thấy bản thân mình làm trợ lý kỳ thật một chút tác dụng cũng không có, chờ chuyện này kết thúc, nếu cô có thể sống sót, hẳn là sẽ không tiếp tục ở tập đoàn Lạc thị tiếp tục đi làm nữa, Lạc Minh Dịch cũng không cần một trợ lý như cô.

Theo như tính cách của Lạc Minh Dịch, hẳn là cũng sẽ không tiếp tục lưu Susan lại, vậy anh ta có thể không có trợ lý.

Thôi, cô quản không được nhiều như vậy.

......!
Mục Bắc đặt chính là vé hạng thương gia, so với hạng phổ thông, không gian nơi này rõ ràng lớn hơn nhiều, ghế dựa thoải mái hơn, lại còn có thể ngã ghế thành giường.

Vị trí của Trì Oánh là dựa vào cửa sổ, bên cạnh còn có một ghế trống chưa có người ngồi.

Mục Bắc ngồi ở bên cạnh Trì Hàn, sau khi nhìn thấy Trì Oánh ngồi xuống đi tới hỏi thăm cô, "Xin lỗi vé của chúng tôi đều đã đặt trước xong rồi, chỗ của cô là sau lại mua thêm cho nên không ngồi cùng nhau......!Bằng không hai chúng ta đổi chỗ cho nhau?"
"Không cần," Trì Oánh nói, "Chỗ này cũng khá tốt."
Bên kia tất cả đều là người của câu lạc bộ, cô đuổi Mục Bắc đi rồi mình ngồi vào chỗ đó nhiều ít có chút không thích hợp.

Mục Bắc liền không hề khách khí, quay lại chỗ ngồi của mình.

Lúc này, có người ở chỗ bên cạnh cô ngồi xuống.

Cô lơ đãng mà quay đầu nhìn người nọ liếc mắt một cái, bỗng nhiên sửng sốt một chút.

Lạc Minh Dịch nhìn cô, khóe miệng anh ta khó có được mà treo một tia ý cười.

Trước kia vẻ mặt của anh ta luôn là lạnh như băng, dường như ai cũng thiếu tiền anh ta, nói chuyện cũng mang theo châm chọc.

Hôm nay cũng không biết là làm sao, cư nhiên còn cười!
"Anh sao lại ngồi chỗ này?" Trì Oánh nhíu mày.

"Tôi phải về nước, chuyến bay này là thích hợp nhất, vừa kịp trước khi trời tối có thể về tới nhà," Lạc Minh Dịch híp hai mắt lại nhìn cô, "Cho nên Susan liền giúp tôi đặt vé chuyến bay này, việc này rất hợp lý đúng không?"
"Vậy anh vừa vặn là người ngồi kế bên tôi chính là trùng hợp sao?" Trì Oánh bĩu môi, "Vậy thật là quá trùng hợp!"
"Đúng vậy, vận mệnh chính là kỳ diệu như vậy." Lạc Minh Dịch cảm thán thật sâu.


Trì Oánh nhìn chằm chằm anh ta, "Hãng hàng không này có phải vừa đúng lúc có quan hệ cùng với Lạc thị hay không?"
Lạc Minh Dịch mỉm cười: "Cô làm sao mà biết được?"
Bộ dáng anh ta cười làm cho Trì Oánh nhịn không được ngây người một chút, so với bộ dáng nghiêm túc ngày thường, thời điểm anh ta mỉm cười đôi mắt hơi cong cong, giống như trăng non, rất đẹp mắt.

Cô vội vàng lắc đầu, hiện tại không phải là thời điểm thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ông chủ.

Nhưng mà người này rõ ràng so với trước kia không giống nhau, chẳng lẽ là bị búp bê Tiểu Lạc bám vào người?
Cô nhéo búp bê Tiểu Lạc một cái, búp bê Tiểu Lạc gào lên một tiếng, "Cô làm cái gì vậy?"
Tuy rằng không cảm giác được nỗi đau, nhưng mà vô duyên vô cớ bị nhéo, nó đương nhiên là tức giận.

Búp bê Tiểu Lạc còn ở đây, người này chính là bản thân Lạc Minh Dịch sao?
Uống lộn thuốc hả?
......!
Trên máy bay không thể chơi di động được, tuy rằng là ban ngày, Trì Oánh bởi vì quá nhàm chán liền hạ ghế dựa xuống, nằm xuống ngủ.

Nhưng là dù sao cũng là ban ngày, tuy rằng trên máy bay cung cấp dụng cụ bịt mắt, cô vẫn là ngủ không được, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Trong đầu tính trước nghĩ sau đều là chuyện của tương lai, những suy nghĩ này rất loạn, một mực quanh quẩn ở trong lòng.

Bỗng nhiên, trên người có thứ gì đó che lại, nhẹ nhàng và mềm mại.

Thời điểm đồ vật hạ xuống động tác rất nhẹ nhàng, như là sợ đánh thức cô.

Cô mở to mắt, nhìn thấy Lạc Minh Dịch chính tay nhẹ nhàng mà đắp một tấm thảm lên trên người cô.

"Đánh thức cô sao?" Lạc Minh Dịch buông tay ra, "Điều hòa mở có chút lớn, tôi sợ cô bị cảm lạnh."
Trì Oánh càng thêm cảm thấy người trước mắt này rất khả nghi.

Cô lắc đầu nói: "Vốn dĩ cũng không ngủ được, gần đây vẫn luôn ngủ không đủ giấc."
Lạc Minh Dịch trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói: "Cô không cần lo lắng quá nhiều, dù cho thật sự có một ngày như vậy, tôi cũng hy vọng cô trước một ngày đó vẫn có thể vui sướng khoái hoạt mà sống."
Trì Oánh cười khổ, "Như thế nào vui sướng được đây?"
Lại nói như thế nào đi nữa, cũng không thể thật sự buông bỏ trong lòng.

Dù cho an ủi chính mình nói mình nhất định sẽ may mắn còn sống sót, nhưng mà rốt cuộc không có nắm chắc.

Lạc Minh Dịch không nói chuyện nữa, cúi đầu như là nghĩ đến cái gì đó.

......!
Buổi tối 7 giờ máy bay đáp xuống sân bay ở thành phố B, mùa hè trời tối đến muộn, lúc này vẫn là ban ngày.

Lạc Minh Ca mới vừa xuống máy bay liền oán giận, "Hai người ngồi cùng nhau, để tôi một mình ném ở một bên quá là không phúc hậu, may mắn là tôi ở sân bay mua mấy quyển truyện tranh để giết thời gian."
Trì Hàn rất tò mò mà ghé đầu sang, "Truyện tranh gì vậy? Đẹp không?"
Lạc Minh Ca vẻ mặt thần bí, "Rất đẹp nha, đúng rồi, anh tròn mười tám chưa?"
Trì Hàn nói: "Qua mấy tháng nữa thì hai mươi."
Lạc Minh Ca từ trong túi móc ra mấy quyển truyện tranh, "Trở về từ từ xem."
Trì Hàn nhận lấy, chỉ nhìn thoáng qua thì sợ ngây người, "Nước M còn có bán loại đồ vật này hả?"
Lạc Minh Ca hì hì cười, "Trở về từ từ mà xem đi, thật sự đẹp!"
Lạc Minh Dịch liếc mắt một cái phía sau hai người, nhỏ giọng nói một câu, "Hai đứa trẻ ranh này......"
Trì Oánh sửa đúng, "Em trai tôi rất ngoan!".