Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Chương 71




Chuyện buổi tối Tô Tuyết tự sát tại chung cư do Vi Tuấn phát hiện, theo lời Vi Tuấn nói, vừa lúc trong nhà anh ta không có mạng mà lại có email quan trọng cần phải gửi, cho nên mới lên tầng để mượn máy tính Tô Tuyết dùng một lát. Nào biết được gõ cửa rất lâu mà không thấy có động tĩnh gì, anh ta lại gọi điện thoại cho cô, vẫn không có ai nhận. Bởi vì trước đó không lâu ở Hồng Kông có xảy ra một vụ án đột nhập vào nhà cướp của rồi lỡ tay giết người, Vi Tuấn có để ý, lại xuống bãi đỗ xe xem thử, xe của Tô Tuyết vẫn còn ở đấy. Anh ta đành phá cửa xông vào phòng Tô Tuyết, phát hiện cô trong phòng vệ sinh, hô hấp của cô rất yếu, Vi Tuấn gọi xe cứu thương đưa cô đến bệnh viện.

Lạc Thiên Viễn nói với Thẩm Thanh Nhược, sau khi bàn giao công việc lại cho những người khác, liền ngựa không ngừng vó chạy tới Hồng Kông.

Phòng quan hệ công chúng của truyền thông Trí Nhan rất mạnh, lại thêm tiền tài quyền thế cùng quan hệ xã hội, nên chuyện Tô Tuyết tự sát bị giấu rất kín, không có tý tin tức nào lọt ra ngoài.

Bác sĩ nói nếu đưa tới chậm thêm một lúc nữa thôi là đã không thể cứu được người nữa, may là hiện tại vẫn cứu lại được, nhưng chắc chắn sẽ trở thành người thực vật. Tất cả mọi người bao gồm cả Lạc Thiên Viễn đều không nghĩ tới Tô Tuyết sẽ tự sát, trong mắt người ngoài cô không hề có lý do tự sát, vẻ ngoài xinh đẹp, lại là nữ diễn viên nổi tiếng, có tiền có nhan sắc, tiến một bước có thể kết hôn với một thương nhân rồi sống giàu có, lùi một bước cũng có thể dựa vào tiền bản thân kiếm được không lo ăn mặc cả đời. Người theo đuổi cô nhiều như vậy, có cậu ấm nhà giàu, cũng có tinh anh trong xã hội, rõ ràng là người thắng cuộc của cuộc sống, sao lại có chuyện không như ý đến mức phải tự sát?

Vẻ mặt Vi Tuấn mệt mỏi, ngồi ngơ ngác trên ghế dài tại hành lang.

Lạc Thiên Viễn đi an ủi mẹ Tô Tuyết, Tống Tiền Tiến từ bên ngoài về, ngồi bên cạnh Vi Tuấn.

Hai ngày nay Tống Tiền Tiến gần như không ngủ, quan hệ của anh với Tô Tuyết cũng không tệ, tạm coi như bạn bè, bạn xảy ra chuyện này, trong lòng anh cũng khổ sở: “Ài, Tô Tuyết cũng thế, không biết cô ấy nghĩ không thông chuyện gì?”

Trong tay Vi Tuấn cầm cốc cà phê hòa tan, nghe vậy cười khổ: “Có lẽ chỉ có cô ấy mới biết. Tôi thấy gần đây cô ấy không đúng lắm, nhưng tôi bận rộn công việc, cũng không chú ý lắm.”

Tống Tiền Tiến ài một tiếng.

Vi Tuấn cũng thở dài một hơi.

Chuyện Tô Tuyết với Lạc Thiên Viễn chia tay, hai ngày trước anh ta mới vô tình biết.

Anh ta nhịn hai buổi tối, lúc này trong mắt toàn tơ máu, nhớ tới Tô Tuyết đang nằm trong phòng bệnh, nhớ tới những lời bác sĩ nói, anh ta vô thức siết chặt cốc cà phê.

Cho dù Lạc Thiên Viễn cực lực muốn ngăn chặn tin tức này, nhưng chó săn ảnh ở Hồng Kông vẫn đánh hơi thấy mùi không ổn, thay phiên nhau nằm vùng quanh bệnh viện. Cuối cùng sau một tuần che giấu thì báo giải trí cũng đang tin Tô Tuyết tự sát, lập tức khiến dư luận phân vân suy đoán không ngừng không nghỉ. Cuối cùng một chó săn ảnh thường xuyên đăng tin của Tô Tuyết vạch trần, thời gian trước đến tối Tô Tuyết thường uống rượu mua say, bạn trai bí mật kia của cô rất lâu không tới, cô còn đến cửa hàng thời trang nam nói với nhân viên cửa hàng hủy bỏ đặt hàng mẫu quần áo mùa đông... Tóm lại đủ loại dấu hiệu cho thấy, Tô Tuyết bị vứt bỏ, không thể thượng vị, cho nên mới tự sát.

Có người cũng nhân cơ hội này khuấy loạn mặt hồ, chỉ trích truyền thông Trí Nhan chèn ép Tô Tuyết, thậm chí còn bày ra một chút chứng cứ có lý, nói mấy năm nay Tô Tuyết gần như không nghỉ ngơi, bị công ty ép thành máy kiếm tiền...

Trong lúc nhất thời, truyền thông Trí Nhan bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Mà lúc Lạc Thiên Viễn quay lại Xích Thành mới thấy được đồ mà Tô Tuyết gửi cho anh. 

Tô Tuyết bắt đầu viết quyển nhật ký này từ trung học, vốn dĩ cô sống trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, bố là bác sĩ, mẹ là một người vợ chu toàn, ba người họ cực kỳ hạnh phúc. Sau này bố cô đột ngột qua đời, để lại hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, mẹ của cô vì nuôi sống cô mà làm công khắp nơi. Tình trạng mẹ góa con côi rất dễ bị người ta bắt nạt, bên phía ông bà nội vì mất con trai cưng nên chửi mắng mẹ con cô là đồ tai họa.

Đây là chuyện Lạc Thiên Viễn biết từ lâu, thế nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện Lạc Thiên Viễn không biết.

Vẻ ngoài Tô Tuyết xinh đẹp, từ nhỏ đã rất xuất chúng, có một năm mẹ cô tìm được việc làm với mức lương khá, cô đến chỗ mẹ làm, sau khi ông chủ đấy đẩy mẹ cô đi thì động tay động chân với cô. Cô sợ nhưng ông chủ kia lại uy hiếp cô, không thể nói cho người khác biết, nếu không sẽ khiến mẹ cô mất công việc này, nên cô mới nhẫn nhịn.

Tưởng chừng kinh nghiệm sống giúp Tô Tuyết trở nên kiên cường hơn,nhưng thật ra đã sớm tràn ngập khiếm khuyết.

Ngày đó cô bị người ta lừa đến một bữa tiệc, nhưng thật ra lại bị bạn bè đáng tin nhất lừa, nếu như không phải Lạc Thiên Viễn xuất hiện kịp thời thì cô cũng chắc bản thân sau khi gặp chuyện này sẽ tự sát, hay trở thành người tình của ông chủ tai to mặt lớn, rồi cuối cùng không chịu nổi cuộc sống này nữa mà tự sát. 

Trong thư cô viết cho Lạc Thiên Viễn có nói, cô rất cảm ơn anh, vì quãng thời gian ở cùng anh là quãng thời gian hạnh phúc nhất kể từ khi cô mất bố. 

Cô rất muốn kiên cường, không muốn mềm yếu, muốn trở thành dáng vẻ mà anh thích, thế nhưng cô không thể thoát khỏi vực sâu. Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, mẹ đã khỏi hẳn bệnh, để lại cho mẹ một khối tài sản khiến bà ấy cả đời không lo ăn lo mặc. Bây giờ mẹ cô đã tìm thấy một nửa của mình, cô lại càng mờ mịt, không biết mình muốn làm gì...

Tự sát không phải giải thoát.

Cô biết đi trên con đường này rất đau khổ, nhưng cô không còn cách nào khác.

Cô không thể tìm thấy phương hướng trong cuộc sống.

“Thiên Viễn, từ rất rất lâu trước khi gặp và quen biết anh, em đã cảm thấy tối tăm không mặt trời. Khi anh xuất hiện, em đã nghĩ rằng mình có thể khỏe lại, giống như tất cả những người bình thường. Nhưng em không làm được, mỗi một lần em nói những lời kia, bày ra những vẻ mặt kia, khiến anh dịu dàng nhìn về phía em, cái này khiến em vừa thích lại vừa sợ. Cuối cùng em phát hiện, đời em không thể tốt lên được.”

“Là anh cho một sinh mạng thứ hai, mà em lại là người bị vận mệnh vứt bỏ, không giữ được cơ hội này. Lúc em giữ chặt, cảm thấy rất đau.”

“Lựa chọn của em sẽ mang đến phiền phức cho anh, nếu có người công kích anh với công ty, thì anh có thể công khai nhật ký với bệnh án của em.”

...



Sau khi Lạc Thiên Viễn xem xong thì yên lặng một lúc lâu, khóa quyển nhật ký với bệnh án cô gửi cho anh vào ngăn tủ.

Trong quyển nhật ký miêu tả kỹ càng những chuyện cô từng trải qua, những chuyện từng gặp khiến cô nhớ tới đã thấy buồn nôn.

Anh không muốn công khai, cũng không có ý định nói cho người thứ hai nghe, có lẽ làm như vậy sẽ bảo vệ được anh, sẽ bảo vệ được công ty, thế nhưng không thể nghi ngờ đây sẽ là lần đả kích thứ hai đối với Tô Tuyết. Chắc chắn cô ấy không hi vọng quá khứ của mình bị người ta nhai đi nhai lại, bị người xem như đề tài để bàn tán sau bữa trà. 

Làm bạn trai nhưng anh lại không có kịp thời phát hiện tâm lý của cô vấn đề, đã là vô trách nhiệm, chẳng lẽ còn muốn công khai xát muối lên vết thương của cô?

Cho dù Tống Tiền Tiến có hỏi tới, anh cũng không nói.

Thế là, mọi người thật sự coi Tô Tuyết tự sát vì tình, đám người mê phim thì khóc không thành tiếng, đều khiển trách người đàn ông bỏ rơi Tô Tuyết.

Từ đầu tới đuôi, Lạc Thiên Viễn không nói với ai về nhật ký với bệnh của Tô Tuyết.



Chuyện Tô Tuyết tự sát, Lạc Thư Nhan cũng biết, cô rất đau lòng, mấy năm qua  số lần cô gặp Tô Tuyết cũng không nhiều. Nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng Tô Tuyết là một người hiền lành dịu dàng, cô ấy không giống với mấy người bạn gái cũ của ba ba.

Tô Tuyết mua cho cô rất nhiều váy áo xinh đẹp, có một lần còn mua đủ một bộ trang sức pha lê cho cô, người phụ nữ mắt ngọc mày ngài kia nói khi còn bé cô ấy rất thích nhìn mấy món đồ sáng lấp lánh.

Lạc Thư Nhan mở tủ quần áo, nhìn mấy bộ váy với áo khoác lông xinh đẹp, ngoài trời đã tối, cảm giác trống rỗng kia khiến lòng cô thấy khó chịu.

Cô đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy Thẩm Yến đứng trong phòng khách, đang lo lắng nhìn cô.

Thật ra không chỉ Lạc Thư Nhan, Thẩm Yến cũng từng nhận quà của Tô Tuyết, từ trước tới giờ cậu không có cảm tình gì với bạn gái của Lạc Thiên Viễn. Tô Tuyết coi như một ngoại lệ, bởi vì cậu cảm thấy Tô Tuyết không có ác ý với Lạc Thư Nhan, trái lại cô còn rất thích Lạc Thư Nhan.

Thẩm Yến nhớ tới trên chuyện trên báo viết, nghĩ đến Tô Tuyết tự sát được cứu sống cũng chỉ có thể làm người thực vật, trong lòng cậu cũng có chút khó chịu.

Lạc Thư Nhan nhìn Thẩm Yến, hai người không nói gì, cô nói: “Chờ sau khi thi cấp ba xong, mình muốn đến Hồng Kông thăm dì Tô.”

Thẩm Yến gật đầu: “Ừm, cùng đi.”

Lạc Thư Nhan nhớ tới Tô Tuyết lại cảm thấy đau lòng.

Mấy ngày nay ba ba cũng bận rộn giữa hai nơi, lần nào đến đều đi rất vội vàng, nhìn rất mệt mỏi. 

Trên báo nói, Tô Tuyết tự sát vì tình, ba ba cũng không làm sáng tỏ, nhưng cô luôn cảm thấy không phải như thế.

Cô biết rõ Tô Tuyết không người sẽ tự sát vì tình.

Đêm hôm đó, cô nhìn thấy khuôn mặt ba ba đầy sự tự trách, nhưng cô tin ba ba không phải người như vậy.

Bố của cô căn bản không phải người như vậy.

Trong này nhất định có chuyện người ngoài không biết, chắc chắn có lý do gì đấy nên ba ba mới không nói, có lý do nhất định không thể nói với người ngoài.

Lạc Thư Nhan ngồi xuống, trong lòng cô rất buồn.

Thẩm Yến đi đến trước mặt cô: “Cậu đừng để ý mấy lời trên báo, chú Lạc không phải người như vậy, nhất định giữa chú ấy với dì Tô có chuyện mà chúng ta không biết.”

Cậu tin tưởng chú Lạc, cũng tin sự thật không chỉ có mỗi như vậy.

Lạc Thư Nhan ừ một tiếng: “Mình biết.”

Thẩm Yến nhìn đỉnh đầu cô một lúc, cũng ngồi xuống, cậu tiến tới, đưa tay ra vỗ vai cô xem như an ủi. 

Hai người bao phủ ở trong ánh chiều tà, nhìn từ đằng xa, giống như Thẩm Yến đang ôm Lạc Thư Nhan.

“Cậu nói xem liệu dì Tô có tỉnh không?” Lạc Thư Nhan đột nhiên hỏi: “Cô ấy bảo chờ mình thi cấp ba xong sẽ dẫn mình đi làm tóc, còn muốn đưa mình đi bấm lỗ tai, mua bông tai đẹp cho mình.”

Thẩm Yến không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.

Tỷ lệ người thực vật tỉnh không lớn lắm,  hai ngày này cậu đang tra tư liệu, cũng đến thư viện mượn sách liên quan đến y học, tình huống không quá lạc quan.

Nói không chừng cả một đời cũng không tỉnh lại.

Thẩm Yến là một người thành thật, cậu không muốn nói dối, cũng không muốn nói mấy câu như lời nói dối mang ý tốt để lừa người khác. 

Chỉ là giờ phút này không biết sao cậu lại nói: “Đợi cô ấy ngủ đủ rồi thì sẽ tỉnh thôi.”



Mặc dù Lạc Thiên Viễn với Tô Tuyết đã chia tay một thời gian, mà Tô Tuyết với truyền thông Trí Nhan cũng đã hết hạn hợp đồng, từ một góc độ nào đấy mà nói, hiện tại Tô Tuyết gần như không còn bất cứ quan hệ gì với Lạc Thiên Viễn. Nhưng Lạc Thiên Viễn vẫn lấy hết toàn lực ngăn chặn những tin tức không tốt với Tô Tuyết, anh cũng từng gặp riêng bác sĩ tâm lý của Tô Tuyết. Bác sĩ tâm lý là người rất có đạo đức nghề nghiệp, nếu như không phải Lạc Thiên Viễn là người biết chuyện, chỉ sợ bác sĩ tâm lý cũng sẽ không nhắc đến tình huống của Tô Tuyết với Lạc Thiên Viễn.

Không cần Lạc Thiên Viễn nhắc nhở, bác sĩ tâm lý cũng không nói chuyện của Tô Tuyết ra. Bệnh trầm cảm cũng không phải chuyện gì không thể nói, nhưng chỉ cần chó săn ảnh ở Hồng Kông mò được chút thông tin thì sẽ ùa lên, đào bới lên chuyện khi còn bé của Tô Tuyết, cuối cùng phơi bày toàn bộ nỗi ám ảnh của cô trước mắt người đời.

Cho dù Tô Tuyết không phải người bị bệnh trầm cảm, chỉ là người bình thường thì cũng không chịu được tình huống như vậy.

Lạc Thiên Viễn vẫn luôn tin Tô Tuyết sẽ tỉnh lại, anh không hi vọng sau khi Tô Tuyết tỉnh lại sẽ phải đối mặt với kết quả như vậy.

Những chuyện mà Tô Tuyết không muốn nhắc tới kia, những vết sẹo chồng chất kia không thể để người ngoài thấy.

Dưới ánh mặt trời không thiếu chuyện mới mẻ, chuyện Tô Tuyết gây ra quá oanh động, truyền thông cũng tiến hành quá nhiều loại suy đoán, cuối cùng đều cho rằng cô tự sát vì tình. Truyền thông Trí Nhan cũng đang cố gắng tạo áp lực, may mắn là hiện tại mạng internet không phát triển, mọi người cũng chỉ xem tivi với đọc báo để hiểu rõ đại khái tình huống, cho nên chuyện này không tiếp tục lên men. Chưa đến nửa tháng, tình hình gần đâh của Tô Tuyết chỉ có một số người thích xem phim quan tâm, đầu đề tám chuyện lại đổi thành phu nhân nhà giàu nào đấy đánh ghen với nữ minh tinh làm kẻ thứ ba...

Lạc Thiên Viễn thu xếp tốt cho mẹ Tô Tuyết.

Mẹ Tô thoát khỏi cảm xúc đau khổ, bà rót cho Lạc Thiên Viễn một chén trà, dùng giọng phổ thông không thuần thục lắm nói: “A Tuyết thường xuyên nhắc tới cậu với tôi, mỗi lần nhắc tới đều rất vui vẻ, con bé nói cậu là người tốt. Nếu như không có cậu thì cũng sẽ không con bé hôm nay. Cậu Lạc, cậu làm rất nhiều chuyện vì A Tuyết, tôi thấy người ngoài đoán già đoán non như vậy cũng không thoải mái, nếu A Tuyết biết, nhất định cũng sẽ tức giận. Nếu không tôi đi giải thích với truyền thông một chút, A Tuyết... Như thế không liên quan tới cậu.”

Người ngoài đoán Tô Tuyết bị bạn trai vứt bỏ cho nên mới lựa chọn tự sát.

Thân phận người bạn trai kia đến bây giờ còn chưa bị bóc ra, chỉ là khi mẹ Tô nhìn thấy những từ ngữ thậm tệ, còn có ngôn từ cực đoan của đám fan thì bà cũng bị kinh hãi.

Lạc Thiên Viễn cầm lấy chiếc cốc vốn thuộc về mình, hoảng hốt, vừa cười vừa lắc đầu: “Không cần, hiện tại dư luận đã lắng xuống, qua một thời gian nữa sẽ không còn ai nhắc tới chuyện này nữa. Dẫn truyền thông sang hướng khác, còn hơn đi đào lại quá khứ hai mươi năm qua của cô ấy.”

Mẹ Tô rơi lệ: “Cậu Lạc, có một việc tôi đã giấu trong lòng rất lâu. Lúc trước khi A Tuyết mới mười mấy tuổi, có một lần tôi nhìn thấy con bé dùng băng gạc băng bó cổ tay, khi đó tôi có hỏi con bé, con bé chỉ nói không cẩn thận nên bị thương.”

Còn lại bà ta không nói nên lời.

Một người mẹ không kịp thời phát hiện, hoặc là không quan tâm sự bất thường của con gái, bà ta thấy áy náy.

Chuyện cho tới bây giờ, người khác suy đoán con gái bà ta tự sát vì tình, nhưng bà ta biết không phải như thế. Nhưng bà ta cũng không dám suy đoán nguyên nhân sâu xa trong chuyện này.

Năm đó bà ta vì nuôi sống bản thân cùng con gái, còn phải đối mặt với mấy lời độc ác của bố mẹ chồng, bà ta cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Mỗi ngày đều không có thời gian nghỉ ngơi, ngoại trừ liều mạng làm việc cũng không có cách nào khác. Thành tích của bà ta không cao, sau khi kết hôn lại không đi làm, người giống như bà ta không thể tìm được công việc tốt, chỉ có thể tìm mấy công việc lương ít.

Bây giờ nhớ lại, có lẽ con gái đã từng biểu hiện nhưng tổn thương con bé phải chịu ra, nhưng khi đó bà ta quá mệt mỏi, nên đã lựa chọn bỏ qua. 

Nếu như bà phát hiện sớm hơn, quan tâm sớm hơn chút nữa, có phải kết quả sẽ không phải thế này không?

Lạc Thiên Viễn cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể yên lặng không nói.

Trong khoảng thời gian này, dì Tô vẫn luôn ở trong căn hộ của Tô Tuyết, Lạc Thiên Viễn không thích ở chỗ này ở lâu, chỉ căn dặn dì Tô chú ý sức khỏe, thấy thời gian không còn sớm, cũng chuẩn bị rời đi. Lúc anh đi ra khỏi chung cư, gặp phải Vi Tuấn mới tan làm về ở cửa chung cư.

Vẻ mặt Vi Tuấn mệt mỏi, quầng mắt có màu xanh đem, anh ta kéo cà vạt, thuận miệng hỏi: “Lại đến thăm dì Tô?”

Lạc Thiên Viễn gật đầu.

“Thiên Viễn, cậu đừng để ý mấy bài bào kia, chúng ta đều biết cậu không phải người như vậy.” Vi Tuấn vỗ bả vai Lạc Thiên Viễn, an ủi anh.

Lạc Thiên Viễn không lắm để ý lắc đầu: “Tôi không để tâm đâu.”

Vi Tuấn dừng lại, bóp sống mũi: “Trong khoảng thời gian này thật sự tăng ca đến mệt. Nhưng Thiên Viễn, đều là bạn bè, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ bảo tôi, phía dì Tô, tôi ở gần đây, có thời gian sẽ tới thăm.”

Chuyện cho tới bây giờ, sự nghi ngờ của Lạc Thiên Viễn với Vi Tuấn vẫn không giảm bớt.

Chẳng qua Tống Tiền Tiến quan sát lâu như vậy, Vi Tuấn hoàn toàn không có chỗ nào khiến người ta nghi ngờ.

Tại thời đại học, Vi Tuấn là người rất nhiệt tình, lần này nếu như không có anh ta, có khả năng sẽ không cứu được Tô Tuyết.

Sau khi Lạc Thiên Viễn tạm biệt Vi Tuấn, đi ra ngoài, trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ, quay đầu lại chỉ thấy Vi Tuấn đứng trong bóng tối, giống như định nhìn anh rời đi, thấy anh xoay người lại, Vi Tuấn còn giơ tay vẫy vẫy với anh.

Không biết có phải do anh suy nghĩ nhiều quá không.

Anh luôn cảm thấy thời gian Vi Tuấn phát hiện Tô Tuyết không đúng lắm.

Tô Tuyết với Vi Tuấn nhiều nhất cũng chỉ là bạn bè bình thường, bởi vì có quan hệ với anh nên mới gặp nhau mấy lần. Vi Tuấn cũng không phải là người không biết cấp bậc lễ nghĩa, hay do công việc có việc gấp, cho nên buổi tối mới đến chỗ Tô Tuyết mượn máy tính?

Thế nhưng, vấn đề lại tới, tại sao lúc anh ta gõ cửa với gọi điện thoại cho Tô Tuyết đều không tìm được cô, tại sao anh ta lại đến bãi đỗ xe để xác nhận xem cô có nhà không?

Bọn họ không phải bạn bè bình thường sao? Khoảng cách thời học sinh đã có chút xa vời, xa tới mức Lạc Thiên Viễn không thể xác định được Vi Tuấn là người nhiệt tình đến mức nào.

Lạc Thiên Viễn đi ra khỏi khu chung cư, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Tống Tiền Tiến, xác định Tống Tiền Tiến vẫn cho người theo dõi Vi Tuấn, anh mới yên tâm chút.

Đến cùng có vấn đề hay không, kiểu gì cũng sẽ nhìn rõ sự thật.



Vi Tuấn trở về phòng, đứng trước vách tường, trên vách tường dán một tấm áp phích phim.

Kia là bộ phim đầu tiên Tô Tuyết tham gia, trong phim cô giống như bông hoa bách hợp thanh thuần thanh lãnh, khiến người ta mê muội. Sau khi Vi Tuấn xem bộ phim này xong, đã thích Tô Tuyết, cũng chỉ là thích diễn viên đóng phim. Mãi đến ngày đó, anh ta gặp cô trong thang máy, từ sau khi gặp nhau ngoài đời thật, thích trong lòng anh ta đã thay đổi thành một loại yêu thích mà anh ta không thể nào hiểu nổi.

Cô còn tốt bụng hơn trong phim, hoạt bát hướng ngoại hơn trong phim ảnh. Anh ta biết cô đang hẹn hò với Lạc Thiên Viễn, anh ta bội phục người bạn học thời đại học nà. Mặc dù, anh ta thắng Lạc Thiên Viễn về mặt thành tích với học tập, nhưng năng lực vẫn còn kém xa. Nhưng có một lần anh ta tinh ý tình cờ phát hiện, rất có thể Lạc Thiên Viễn là ông chủ của thời trang Tiếu Nhan đang nổi tiếng...

Trai tài gái sắc, anh ta tâm phục khẩu phục, ngày nào đấy họ kết hôn, anh sẽ nói một tiếng chúc mừng.

Chỉ là anh ta không nghĩ tới, Lạc Thiên Viễn sẽ chia tay với Tô Tuyết, bây giờ nhớ ra lại thấy đây không phải chuyện là lùng gì. Lúc học đại học, nhân duyên khác phái của Lạc Thiên Viễn rất tốt, trong đám bạn tin anh đổi bạn gái nhanh rất bình thường. Nhưng khi đó, lúc mọi người nhắc đến cũng chỉ dùng giọng điệu hâm mộ. Anh ta nghĩ Lạc Thiên Viễn với Tô Tuyết đã bên nhau lâu như vậy, nhất định sẽ kết hôn, Tô Tuyết lại rất cẩn thận chu đáo với con gái của Lạc Thiên Viễn.

Thế nhưng, bọn họ chia tay.

Cho đến lúc này, mặc dù đang đấu tranh giải oan cho Tô Tuyết, chẳng qua trong lòng anh ta còn có chút cảm giác may mắn mà anh ta không phát hiện ra. Anh ta nghĩ bọn họ chia tay, cô rất đau lòng, nhưng anh ta sẽ ở bên cạnh cô, một ngày nào đấy cô sẽ thấy anh ta. Nhưng chưa đợi anh ta hành động thực tế, cô đã dùng phương pháp thê thảm như vậy để tự sát.

Anh ta biết, Tô Tuyết tự sát vì Lạc Thiên Viễn.

Có vẻ như Lạc Thiên Viễn rất thích trêu đùa người khác trong lòng bàn tay, ví dụ như Tần Vũ Đồng là hoa khôi thời học sinh của bọn họ, chẳng phải cũng bị Lạc Thiên Viễn trêu chọc à...

Nhưng bây giờ Tô Tuyết lại tự sát vì anh ta, anh không chỉ không hối hận đau khổ. Ngược lại còn bình tĩnh như thế, định dìm mấy tin đồn kia xuông, hiện tại không ai nhắc đến chuyện Tô Tuyết tự sát, chắc chắn do Lạc Thiên Viễn ra tay, vậy mà anh ta lại nhẫn tâm tới mức này.

Chỉ sợ đối Lạc Thiên Viễn mà nói, công ty không bị ảnh hưởng còn quan trọng hơn, anh ta hoàn toàn không quan tâm Tô Tuyết sống hay chết.

Không quan tâm thật sao?

Chỉ cần là người thì trên thế giới nhất định sẽ có thứ cần quan tâm, người cần quan tâm, Lạc Thiên Viễn cũng không ngoại lệ.



Vi Tuấn làm việc cẩn thận, nhất là sau khi phát hiện có ngoài đang theo dõi anh ta, anh ta rất ít khi đến bệnh viện, hai điểm đến đi mỗi ngày gần như tạo thành một đường thẳng. Nhưng thật ra, anh ta đã nặc danh sai người điều tra thông tin của Lạc Thiên Viễn, mỗi người bạn gái của Lạc Thiên Viễn ngoại trừ Tô Tuyết, thì những người khác không phải bí mật gì. Anh ta chú ý cẩn thận điều tra gần một tháng, mới tra được đến chỗ Tống Vãn Tình.

Khoảng mấy năm trước Tống Vãn Tình đã kết hôn, cuộc sống hôn nhân tạm coi như mỹ mãn, chỉ có tình trạng nhà họ Tống không tốt lắm. Từ năm ngoái người cầm quyền là Tống Vinh Hoa đã bắt đầu về hưu, tất cả mọi người đều tưởng con của ông ta tức Tống Triều Dương sẽ lên chức, nhưng nào biết được, đến cuối cùng người lên chức lại là em trai của Tống Vinh Hoa, Tống Triều Dương ở công ty bị gạt ra ngoài lề...

Mấy năm trước Tống thị nghĩ hết cách để hợp tác với thời trang Tiếu Nhan, thế nhưng thời trang Tiếu Nhan đã có đối tác, nên từ chối lời mời của Tống thị. Sau khi Tống Triều Dương vào công ty, chọn lựa thêm mấy cách khác cũng không cứu vãn không được công ty, ngược lại bị chú mình lợi dụng. Tống Triều Dương chia một khoản tiền, kết quả bị người dụ dỗ mang đến sòng bạc, thua sạch sành sanh, còn nợ một đống tiền. 

Lúc trước Vi Tuấn đã từng thực hiện các nghiên cứu liên quan, nói theo một cách khác, dân cờ bạc là kiểu người rất dễ bị khống chế.

Bọn họ đã mất đi lý trí cùng tư duy logic mà họ có khi tỉnh táo, đến lúc quan trọng còn có thể không nhận người thân. Chỉ cần hiểu rõ bọn họ, rồi nắm bắt được điểm yếu của bọn họ thì chuyện lợi dụng bọn họ rất dễ dàng.

Đồng thời khó có nhất chính là Tống Triều Dương lại có thù với Lạc Thiên Viễn. Nếu như Tống Triều Dương không bị đánh bạc làm cho mụ mị đầu óc, vậy chuyện tới tìm hắn ta hoàn toàn không có phần thắng. Nhưng mấu chốt là, chỉ sợ Tống Triều Dương bây giờ đã vội đến đỏ mắt, đừng nói tới lý trí, không cầm đao về nhà bức ép bố mẹ đưa tiền đã không tệ.

Ngay lúc này, chỉ cần châm ngòi một chút, Tống Triều Dương có thể trở thành con dao trong tay anh ta.

Không chỉ sắc bén, mà còn không bị Lạc Thiên Viễn chú ý tới, chỉ sợ Lạc Thiên Viễn đã sớm quên trên thế giới còn có một người là Tống Triều Dương. Cho dù Tống Triều Dương có làm gì, cũng sẽ không bị người ta chú ý tới, cực kỳ tốt.



Vi Tuấn kiên nhẫn chờ đợi, càng đến lúc này càng không thể xuất sai sót.

Cuối cùng cũng chờ được cơ hội công ty phái anh ta tới Xích Thành công tác, anh ta có quan hệ tốt với ban giám đốc, nhờ nhân viên lễ tân đặt phòng ở khách sạn Tống Triều Dương thường xuyên vào ở.

Tất cả mọi chuyện sẽ không khiến người khác nghi ngờ.

Vi Tuấn cầm thẻ phòng lên tầng, anh ta tra được phòng Tống Triều Dương ở, cùng một tầng với anh ta. Anh ta uống một chút rượu, giống như ỷ vào say rượu liêu xa liêu xiêu đi vào cửa phòng Tống Triều Dương, mở cửa không cần quét thẻ, cửa phòng bị người mở ra, người kia vừa tắm rửa xong, không kiên nhẫn nói: “Làm gì thế? Đây là phòng của tôi!”

Vi Tuấn nhìn về phía Tống Triều Dương, cười cười, vội vàng khom lưng xin lỗi: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi đi nhầm.”

Chờ sau khi cửa phòng đóng lại, Vi Tuấn lại điềm nhiên như không có việc gì trở về gian phòng của mình.

Tống Triều Dương chuẩn bị quay người đi về phía giường lớn, cúi đầu nhìn thoáng qua, trên mặt thảm có một tờ giấy.

Vẻ mặt anh đầy nghi ngờ, ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy lên, trên tờ giấy viết một hàng chữ ——

【 Ông chủ công ty thời trang Tiếu Nhan là Lạc Thiên Viễn. 】

Đằng sau còn kèm theo số điện thoại, trên tờ giấy còn viết, nếu như anh không biết thì có thể gọi vào số điện thoại này.