Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Chương 5




Edit: Grine Patientia

Tốt cái gì chứ!

Lạc Thư Nhan hung hăng lườm Thẩm Yến một chút, lại nhìn về phía ba ba, khuyên nhủ: “Ba ba một tháng tiền lương của ba ba mới được bao nhiêu, xe đắt như vậy, không phải loại mà gia đình như chúng ta có thể mua, mà hơn nữa nhà chúng ta cũng không cần xe, nhà cách trường học gần như thế, đi đường mười phút là đến, ba ba đến công ty có thể ngồi xe buýt, còn có thể đạp xe đạp!”

Có số tiền kia còn không bằng mua thêm một căn phòng ở.

Đương nhiên lời này cô không dám nói, dù sao học sinh tiểu học cho dù có hiểu chuyện, cũng sẽ không nói được như vậy, hiện tại mọi người đối với việc mua phòng ốc cũng không có chấp niệm gì, cũng không nhiều ý nghĩ lắm, đều cho rằng có chỗ ở là được, vì con trai con gái mà mua thêm một căn phòng là tư tưởng vượt quá mức quy định. Hiện tại trong nhà bọn họ có hai bộ phòng, còn không có tính phòng ở trên trấn, lại mua phòng ở hiển nhiên sẽ không thực tế, ba ba cũng sẽ không đồng ý.

Ninh Thành không thể so với thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, người người đều có tiền lương trình độ cao, người một tháng cầm gần một ngàn như Lạc Thiên Viễn, tại thành phố nhỏ này cũng không tính là nhiều.

Hiện tại một cân thịt lợn là ba tệ, gạo bảy đồng một cân. . . Thập niên 90 tình trạng của rất nhiều gia đình đã được cải thiện, ăn thịt cũng không phải việc gì hiếm lạ, có thể từ giá hàng hóa này cũng suy ra được tiền lương của Lạc Thiên Viễn, cha con Lạc gia trôi qua đầy đủ cũng không tệ, hơi tính toán một chút, mỗi tháng còn có thể tích không ít tiền đâu!

Lạc Thư Nhan cũng biết đại khái sự cuồng nhiệt của đàn ông đối với xe cộ.

Không nói đến Lạc Thiên Viễn, ngay cả đám con trai trong lớp cũng thích chơi xe đồ chơi.

Nhưng mà tình huống nhà bọn họ như thế nào? Xe rõ ràng cũng không phải là tiêu phí mà bọn họ cho ra nổi.

Lạc Thiên Viễn ngơ một chút, hiển nhiên cũng không nghĩ tới con gái sẽ nói ra mấy câu như vậy.

Chờ lúc lấy lại tinh thần, dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cũng có một tia chua xót. Anh kiếm được nhiều tiền như vậy, không phải là vì muốn con gái có thể sinh hoạt tốt hơn sao? Không phải là vì muốn con gái trôi qua không vui?

Lúc đầu anh cũng chỉ nói như vậy, hiện tại ngược lại ý nghĩ mua xe càng kiên định hơn, đối với bên ngoài, anh có thể nói bán phòng ở mua xe, vừa vặn anh cũng muốn thương lượng với Thẩm Thanh Nhược, đem phòng ở hiện tại bán rẻ một chút cho hai mẹ con họ, cũng không thể một mực cho thuê phòng ở.

Ninh Thành mặc dù là quê hương của anh, nhưng anh biết, anh cùng với con gái của anh cũng sẽ không ở lại nơi này mãi, chờ đến khi anh đủ lớn mạnh, đợi con gái lớn hơn một chút, anh sẽ mang con bé rời khỏi nơi này, đến thành phố lớn hơn.

Một đường Lạc Thiên Viễn không nói chuyện, chờ lúc đến cửa trường tiểu học, anh ngồi xổm xuống, nói với Lạc Thư Nhan: “Ba ba đã nghĩ kỹ muốn mua xe, tiền ba ba sẽ đi góp, chờ lúc thời tiết không tốt, ba ba có thể lái xe đi đón con tan học, tốt hơn bao nhiêu.”

Lạc Thư Nhan cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Lạc Thiên Viễn ngồi xổm ngay trước mặt cô, năm nay cũng mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tướng mạo của ông soái khí, khí chất cũng sạch sẽ, mặc áo ngắn tay bình thường nhất cũng đẹp mắt, cũng khó trách dù ông mang theo một rắc rối nhỏ thì nhiệt độ trên tình trường cũng không giảm, chỉ từ khí chất bên ngoài đã không hề thua kém các nam diễn viên trên phim truyền hình.

Tất cả mọi người nói ông còn trẻ, giống như một ông chú trẻ tuổi chưa kết hôn.

Ông là một người cha, nhưng cũng là một người, là người thì sẽ có đồ vật yêu thích, có hứng thú yêu thích, ông không hút thuốc lá không uống rượu, hầu như toàn bộ tiền đều tiêu trên người cô, hiện tại ông muốn mua một chiếc xe, chẳng lẽ con gái là cô cũng muốn ngăn cản sao?

Luôn cảm giác bản thân như vậy hình như rất không hiếu thảo. . .

“Vậy được rồi.” Lạc Thư Nhan một mặt buồn bực gật đầu.

Ai bảo ba ba già thích đây.

Còn làm sao nữa, đồng ý chứ sao.

Lạc Thiên Viễn bị vẻ mặt này của cô chọc cười, thò tay ra véo mặt của cô:”Vậy thì ba ba sẽ đi nghe ngóng xe cũ. Tranh thủ giải quyết trước lễ quốc khánh, vừa vặn mang theo con cùng Thẩm Yến đi ra ngoài chơi một vòng.”

Thẩm Yến lôi kéo quai đeo cặp sách, biểu hiện cực kì bình tĩnh.

Các bạn học lục tục tiến vào sân trường, có sao đỏ đứng ở cổng trường kiểm tra xem các bạn học sinh khác có đeo khăn quàng đỏ hay không.

Lạc Thư Nhan hoảng hồn, “Mình quên cầm khăn quàng đỏ!”

Quản nghiêm như vậy, không mang khăn quàng đỏ sao đỏ sẽ không cho vào trường, còn phải để lại tên, bởi vậy nên quán hàng rong trước cổng trường bắt lấy cơ hội này, ngoại trừ bán một số loại đá bào, mứt trái cây, thịt Đường Tăng, còn bán khăn quàng đỏ, mỗi sáng sớm cũng sẽ bán được một ít, một cái khăn quàng đỏ không đắt, học sinh tiểu học cũng có khả năng mua được, dù sao còn hơn là bị ghi tên đi học muộn. (: chắc nó giống gói thịt hổ)

Lạc Thiên Viễn vừa đi không đầy một phút, Lạc Thư Nhan đang chuẩn bị lấy tiền từ trong túi ra đi mua khăn quàng đỏ, Thẩm Yến nhô ra tay cầm bọc sách của cô.

Rõ ràng cậu ta chỉ lớn hơn cô có nửa tuổi, cũng đã cao hơn một cái đầu.

Lạc Thư Nhan a một tiếng, còn chưa kịp nói với cậu, đã nghe thấy cậu nói: “Lấy của mình, đừng mua.”

“. . .Ồ.”

Bán hàng rong bỏ lỡ một chuyện làm ăn, quả quyết đem ánh mắt khát vọng chuyển sang một học sinh xui xẻo khác ở kế bên.

Thẩm Yến từ một bên cặp sách lấy ra một cái khăn quàng đỏ, dừng một chút, có chút ghét bỏ kín đáo đưa cho cô, “Mới khai giảng không bao lâu, ít nhất cậu nên mua mười cái khăn quàng đỏ.”

Trí nhớ vô cùng kém.

Lạc Thư Nhan khẽ hừ một tiếng, một bên buộc khăn quàng đỏ một bên nhỏ giọng nói: “Lo trước khỏi họa ha.”

Lúc mới bắt đầu cô còn cảm thấy buộc khăn quàng đỏ có chút ngây thơ, nào biết được đầu củ cải trong lớp học lại nhận được sự tự hào của giáo viên, cảm thấy mình lại bước thêm một bước dài trên đội thiếu niên, đầu năm nay sau ba bốn năm viết văn, một câu “Khăn quàng đỏ trước ngực em càng đẹp hơn!” Xem như là tiêu chuẩn thấp nhất, có thể thấy được đối với học sinh tiểu học mà nói, khăn quàng đỏ là biểu tượng của sự vinh dự.

Màu đỏ này, là máu tươi của các chiến sĩ nhuộm thành!

Hai người cùng đi đến cửa trường học, sao đỏ nhìn thấy hai người bọn họ đeo khăn quàng đỏ cũng không nói gì, liền thả cho bọn họ đi vào.

Trường tiểu học ở Ninh Thành cũng không phải rất lớn, đi vào một bên vách tường ốp gạch men sứ, trên gạch men sứ đều là tranh, có bản đồ thế giới, còn có một số châm ngôn của danh nhân, bắt mắt nhất chính là một câu “Lạc hậu thì sẽ bị đánh” kia.

Hai người không chung lớp, Thẩm Yến cũng không chào hỏi câu nào với Lạc Thư Nhan cứ thế mà đi vào lớp.

Mặc dù còn chưa tới thi giữa kỳ, nhưng mà các giáo viên đều biết cậu ta là một hạt giống đọc sách rất tốt, rất bất công mà xếp chỗ của cậu ta ở vị trí tốt nhất phòng học.

Tất cả lớp một có năm lớp, Thẩm Yến được xếp ở lớp một, Lạc Thư Nhan ở lớp hai.

Dáng dấp của Lạc Thư Nhan đáng yêu xinh đẹp, đọc nhấn từng chữ rõ ràng, học tập cũng không tệ, chủ nhiệm lớp là nhan khống liền xếp cô làm lớp trưởng.

Nghỉ giữa tiết mười phút, các bạn nam ghé vào cùng một chỗ chơi bi, các bạn nữ thì ghép ba bốn người chơi nhảy dây, Lạc Thư Nhan lúc đầu không có hứng thú với những hoạt động ngoại khóa này, tuy không có ký ức đời trước, nhưng cô lại cảm thấy loại trò chơi trẻ con này không hợp với cô, vừa vặn là lớp trưởng, nhân duyên lại quá tốt, luôn có người mời cô, cô không nguyện ý không thích sống chung, lại thêm bây giờ còn có sự mập mạp của trẻ con, mỗi ngày ăn cũng không ít, hẳn là nên vận động để tiêu bớt calo.

Tóc dài của Lạc Thư Nhan tết thành hai bím tóc, mặc váy màu hồng, dáng vẻ lúc nhảy dây hoạt bát lại đáng yêu.

Không biết có phải là do cô kéo theo phong trào mặc váy hay không, lớp học đã có mấy bạn nữ mặc váy vào.

“Mã lan nở hoa hai mươi mốt, hai năm sáu, hai năm bảy, đôi tám đôi chín ba mươi mốt. . .”

Bãi cỏ phía trước lớp một, dù nghỉ giữa tiết chỉ có mười phút, đa số các bạn học đều đi ra chơi đùa.

Thẩm Yến đang đọc sách, sau khi nghe được thấy đám con trai gấu con đang thì thầm bàn tán, “Lớp trưởng lớp hai rất hung dữ, Lưu Đông kéo bím tóc của cậu ta, cậu ta liền lấy bút chì đâm cậu ấy, đâm đến mức sắp chảy máu. Dù sao mình cũng không dám chọc cậu ta, đổ rác cũng không dám đi qua cửa lớp hai.”

Mọi người đều biết Thẩm Yến cùng Lạc Thư Nhan có quan hệ tốt, hai người này luôn luôn đi học chung với nhau, nhưng cũng không có ai dám đi hỏi Thẩm Yến, mặc dù mới khai giảng hơn nửa tháng, nhưng nhóm đầu củ cải cũng nhìn ra được, Thẩm Yến người này không dễ chọc.

Thẩm Yến cúi đầu đọc sách, trong lòng nhớ kỹ chuyện này.



Sau khi Lạc Thiên Viễn đưa hai đứa bé đi học, cũng không có vội vã đi làm, trở về tiểu khu, đụng phải Thẩm Thanh Nhược đang đi làm ở cửa ra vào.

Công việc của Thẩm Thanh Nhược so với công nhân viên chức nhàn nhã hơn nhiều, hiện tại các phụ huynh ở Ninh Thành đều mong muốn con mình đọc sách thật tốt, về phần hứng thú yêu thích, còn không có nghĩ xa như vậy, cũng có phụ huynh mang con đi học vẽ, hạng mục như dương cầm này về sau mới trở nên nổi tiếng, tại thành phố nhỏ Ninh Thành này cũng không được chú ý lắm.

Cũng có phụ huynh đưa con đến học dương cầm, nhưng mà cũng không nhiều, thu phí còn đắt hơn, cửa hàng nhạc cụ chia cho Thẩm Thanh Nhược, lúc không có chuyện gì làm, Thẩm Thanh Nhược cũng sẽ ở trong cửa hàng đánh đàn dương cầm hấp dẫn sự chú ý của những nhà khác, nhưng nói tóm lại, chuyện này trong lúc đang làm việc, nhàn rỗi cũng không phải là chuyện tốt, Thẩm Thanh Nhược đang đi lại trước ranh giới thất nghiệp.

Lạc Thiên Viễn cùng Thẩm Thanh Nhược đi song song với nhau, cách một khoảng cách.

Anh nhớ tới tính toán của mình, hỏi: “Thanh Nhược, cô có ý định mua phòng không?”

Thẩm Thanh Nhược nghe vậy còn sửng sốt một chút, không khỏi nắm chặt tay xe đạp, cô mấp máy môi, muốn gật đầu, lại không có tự tin.

Ninh Thành cũng có tòa nhà mới, cô nghe đồng nghiệp nói qua, tiểu khu mới đầy đủ tiện nghi nhất có giá từ tám trăm tới một ngàn, một tháng tiền lương của cô nhân đôi lên cũng không mua nổi, phòng cũ hơi rẻ, nhưng mà cô lại không dám bỏ ra một số tiền như vậy, cho dù có ý nghĩ này, cũng không dám nghĩ nhiều hơn.

Giọng Lạc Thiên Viễn nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe nói hiện tại mua nhà có thể vay ngân hàng, bản thân cô chuẩn bị một phần tiền, đại khái khoảng một phần ba, sau đó vay tiền ngân hàng là đủ, mỗi tháng trả lại tiền cho ngân hàng, một người bạn của tôi mua phòng ở Bắc Kinh, vay mười năm.”

Mấy năm này tin tức của Thẩm Thanh Nhược cũng ở trạng thái bế tắc, lúc cô rời đi chưa từng nghe qua chuyện vay tiền mua nhà này, lúc này nghe được tin tức này, còn rất kinh ngạc.

“Còn có thể như vậy?”

Lạc Thiên Viễn cười cười, “Ừm, nhưng mà tôi nghe nói vay tiền ngân hàng rất phiền phức. Thanh Nhược, tôi cũng không nói vòng vo với cô nữa, nếu như cô thích cái nhà kia của tôi, vậy thì theo giá thị trường tôi bớt cho cô hai mươi phần trăm, nếu như cô có tiền, trước hết giao khoảng ba phần mười, hai phần cũng được, còn lại cô trả theo tháng cho tôi, chúng ta có thể ký hợp đồng, cũng giống như người khác, tính theo mười năm, tiền lãi mà tôi thu chắc chắn sẽ rẻ hơn ngân hàng nhiều. Nếu như về sau cô kiếm được tiền, cũng có thể trả sớm cho tôi.”

Thẩm Thanh Nhược nghe lời này, lòng điên cuồng dao động.

Đương nhiên cô muốn một căn nhà thuộc về mình, kia là chỗ cư trú, mãi thuê phòng cũng không tốt cho lắm.

Vay mua nhà rất mới mẻ, nhưng cô biết lấy điều kiện của mình rất khó vay, loại phương pháp này của Lạc Thiên Viễn là hợp với cô nhất, đương nhiên, nếu như cô đồng ý thì cũng chiếm được khoản lời lớn.

Chỉ là giá thị trường. . . Lạc Thiên Viễn bán ra ngoài, tuyệt đối có người muốn đoạt lấy.

Nhiều năm giáo dưỡng khắc trong tim, cô không quá muốn chiếm tiện nghi của người khác, nhưng trong lòng lại vì đó mà thay đổi, trong lúc nhất thời cực kỳ mâu thuẫn.

“Cô suy nghĩ thật kỹ, tôi chủ yếu cũng vì nghĩ mua xe, trên tay không có nhiều tiền như vậy, sau khi bán phòng liền có thể mua xe rồi.”

Lạc Thiên Viễn cũng rất đau đầu. Rõ ràng anh là một phú ông, vì mua một chiếc xe cũ, còn phải làm đủ loại công phu với bên ngoài, làm cho tất cả mọi người đều cho là anh bán phòng mua xe. . .

Khó, quá khó khăn.