Bá Tình Thủ Ái

Chương 73: Phiên ngoại chi sơ ngộ (bát)




Khóe miệng mang theo nụ cười, diện mạo có vài phần tương tự với Hoằng Nhưng lại đậm khí chất nho nhã, Hồi Vân khom người trước mặt hoàng huynh: “Thần đệ bái kiến hoàng huynh.”

Nhìn người đệ đệ duy nhất của mình – Vọng Mộc Hồi Vân đang đứng ở dưới điện, Hoằng Nhưng chậm rãi ngẩng đầu: “Chuyện gì?”

“Không biết hoàng huynh đã gặp qua Triệu Thụ Thanh chưa?” Hồi Vân bất giác nhếch lên khóe môi, chỉ cần nhắc tới cái tên ‘Thụ Thanh’ kia, trong lòng y liền có thể cảm giác được sự ấm áp của hắn, cứ như hắn đang ở bên mình vậy. Nếu không phải muốn cho Thụ Thanh lưu lại ấn tượng tốt với hoàng huynh, y cũng không muốn để Thụ Thanh vào ở chốn hoàng cung hắc ám này.

Hoằng Nhưng gật gật đầu, không biết có phải do cảm giác ấm áp mà trước đó Thụ Thanh đem đến cho y còn lưu lại trong cơ thể hay không, mà khiến y chẳng biết từ lúc nào đã nghiễm nhiên cho rằng, Thụ Thanh là của y, ngay cả vị đệ đệ mà y luôn luôn yêu thương khi nhắc tới cái tên của người ấy, cũng sẽ khiến lòng y nổi lên một dòng cảm xúc khó chịu.

Thu hồi nụ cười trên môi, Hồi Vân mang vẻ mặt nghiêm túc cầm tà áo lên, quỳ gối xuống đất: “Đệ có một chuyện muốn nhờ, mong đại ca thành toàn.” Trong giọng điệu, rõ ràng cho thấy y là muốn lấy tư cách thân nhân để nhờ việc này, mà không phải quân thần.

Thấy Hồi Vân thường ngày luôn vui vẻ giờ lại thu hồi tươi cười, mang theo gương mặt khẩn cầu cùng nghiêm túc khác lạ, Hoằng Nhưng cảm giác dường như có nỗi bất an nào đó đang tràn vào trong tâm can: “Trẫm còn có tấu chương chưa phê duyệt xong, chuyện của ngươi lát nữa hẵng nói!”

Dường như ý thức được cái gì, Hồi Vân khấu đầu đánh vang một cái, khi ngẩng lên, một dòng chất lỏng đỏ tươi đã chảy xuống từ trên trán Hồi Vân: “Huynh và ta bao năm đã lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ chuyện của đệ đệ, huynh thật sự không chịu giúp sao?”

Thấy Hoằng Nhưng không nói, nhưng cũng không có bỏ đi, Hồi Vân vẫn kiên trì quỳ ở đó: “Ta muốn cưới Triệu Thụ Thanh làm vợ....”

“Hồ nháo.” Tiếng rống to như sấm rền vang vọng trong Thiên điện rộng lớn, Hoằng Nhưng đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Hồi Vân, nhìn xuống vị đệ đệ vẫn mang vẻ mặt tràn đầy thản nhiên: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”

Hồi Vân vẫn ưỡn thẳng lưng không hề sợ hãi, trịnh trọng trả lời lần tứ hai: “Ta thương hắn, ta muốn lấy hắn, ta không quan tâm hắn là nam nhân.” Hồi Vân lại ngẩng đầu, nhìn vị hoàng huynh rất ít khi đem cảm xúc tiết ra ngoài kia, có lẽ đã hoàn toàn hiểu được chuyện Hoằng Nhưng vừa nãy tức giận có ẩn hàm điều gì: “Hoàng huynh, ta đã thương hắn suốt năm năm, ta có thể vứt bỏ thân phận của ta, địa vị của ta, tất cả tất cả của ta, điều ta muốn, chỉ là được ở bên hắn mà thôi, mong ngài thành toàn.”

“Hắn yêu ngươi sao?” Đôi mắt lạnh như băng nhìn đệ đệ vô cùng nghiêm túc, lần đầu tiên do dự, khiến lòng y lâm vào phiền muộn, tựa như đang từ trên đám mây rơi xuống tận đáy cốc.

Hồi Vân lắc đầu, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười khiến người thấy phải đau lòng: “Hắn là một người lãnh đạm, có lẽ ta đã phải lòng hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn tựa như cơn gió nhẹ ấm áp, thổi vào trái tim ta, nụ cười của hắn, sự ôn nhu của hắn, đều là báu vật ta trân quý nhất trên đời, ta ở bên hắn đã năm năm,... nhưng không có can đảm vượt qua đường ranh giới mỏng manh cuối cùng ấy.” Hồi Vân nhìn thẳng vào cặp mắt Hoằng Nhưng, bên trong sáng ngời kiên định: “Nhưng ta sẽ làm cho hắn yêu ta, ta tin chắc là như vậy.”

Hoằng Nhưng xoay người, không khí xung quanh tựa như đóng băng lại, im lặng hồi lâu, mới mở miệng nói: “Trẫm cho ngươi thời gian ba ngày, nếu hắn thực sự chấp nhận tình cảm này... Trẫm sẽ giúp ngươi.”