Thời gian chậm rãi trôi qua, Thụ Thanh làm thái phó cho thái tử cũng đã được bảy ngày, trong khoảng thời gian ngắn ngủn này, tuy hắn quả thực chưa thể quen với cuộc sống ở hoàng cung, nhưng may mắn mọi thứ vẫn an bình vô sự, mối quan hệ với thái tử cùng Tường Thụy và Tường Phúc cũng ngày càng hòa hợp hơn.
Hắn thả lỏng tinh thần, khẽ tựa vào gốc cây, nheo mắt nhìn những tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình. Gió thổi vi vu, nhẹ nhàng lay động những khóm cỏ hoa đang dạt dào sức sống, hòa thành một bản thanh nhạc dịu dàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đột nhiên phát giác hình như có một tầm mắt nóng rực đang trừng nhìn hắn, Thụ Thanh mở mắt ra, nhãn đồng vì vừa mới nhắm lâu nên thị giác vẫn còn hơi mơ hồ, qua lát sau mới nhìn rõ được diện mạo của người phía trước.
Nhận ra người tới là ai, Thụ Thanh vội đứng lên, chỉnh chang sơ qua góc áo một chút, chuẩn bị hành lễ quỳ lạy: “Vi thần....”
Hoằng Nhưng nâng tay trái lên, đỡ lấy Thụ Thanh đang trong tư thế muốn quỳ xuống: “Không cần đa lễ.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Thụ Thanh cúi đầu, khéo léo tránh đi bàn tay Hoằng Nhưng còn đặt trên cổ tay hắn, lui một bước về phía sau.
“Sáng nay thái tử đã tới thỉnh cầu trẫm, muốn cho ngươi chuyển vào ở Huyền Viễn điện của y, ý ái khanh thế nào?”
“Thái tử đã cất nhắc, thần sao có thể chối từ.” Lời nói không mặn không nhạt, lọt vào trong tai Hoằng Nhưng lại khiến y càng cảm thấy hứng thú.
Hoằng Nhưng gật gật đầu, vành tay khẽ nhúc nhích, y theo bản năng dời bước đến bên cạnh Thụ Thanh, đem Thụ Thanh bao bọc trong phạm vi bảo hộ của mình, gió nhẹ thổi qua bên hai người, một làn hương mang mùi cỏ xanh thản nhiên theo đó hòa vào trong hơi thở của Hoằng Nhưng. Một phút thất thần này, lại tạo cơ hội cho đám thích khách đã đợi sẵn từ lâu. Một hắc y nhân lao vút đến, đâm về phía Hoằng Nhưng, Hoằng Nhưng giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ, giữ chặt tay Thụ Thanh, tránh sang một bên, sát khí còn chưa hết, bốn góc lại có chín tên hắc y nhân khác nhảy vụt ra, trong tay đều cầm kiếm sắc, chiêu chiêu âm hiểm, Hoằng Nhưng đem Thụ Thanh hộ trong ngực, ôm lấy lưng hắn, tay kia thì vận khởi chưởng lực, đánh bật văng từng tên thích khách vừa tiến thân tới. Mà lúc này, ở trong ***g ngực Hoằng Nhưng, Thụ Thanh lại không hề sợ hãi, nhìn mũi kiếm đang lao thẳng về phía Hoằng Nhưng, biết Hoằng Nhưng tránh không khỏi, Thụ Thanh cũng không thèm suy nghĩ, vùng ra khỏi cái ôm của Hoằng Nhưng, đứng che ở trước mặt y, trong đầu chẳng có hào ngôn chí khí gì, cũng không phải muốn chết, chỉ là theo phản xạ, dùng thân thể của chính mình ngăn cản mũi kiếm sắc nhọn kia. Khoảnh khắc thích khách rút thanh kiếm từ trong thân thể hắn ra, Thụ Thanh như cảm giác được đóa hoa sinh mệnh đang nở rộ ngay trước ngực, theo dòng máu trào ra mà bung cánh, đau đớn lan khắp toàn thân, nhưng giây phút trước khi hôn mê, khóe miệng Thụ Thanh lại lộ ra một nụ cười bình thản...
Hoằng Nhưng xuất một chưởng mãnh lực đánh bay hắc y nhân vừa đâm bị thương Thụ Thanh, quay người tiếp lấy Thụ Thanh đang lâm vào hôn mê. Nhìn trên gương mặt luôn luôn lạnh nhạt kia giờ đã nhiễm một mảnh trắng bệch, tâm của y giống như bị một con dao sắc bén nào đó hung hăng xuyên thủng, cơn đau nhức dữ dội tràn ngập toàn thân, không rảnh đi tự hỏi cảm giác chưa bao giờ từng có này, Hoằng Nhưng ngẩng đầu, quét mắt lạnh nhìn đám thích khách xung quanh đang tìm thời cơ để xông tới, y đem Thụ Thanh nhẹ đặt ở một bên, khóe miệng khẽ gợi lên, mang theo tia sát ý sắc lạnh hệt như nụ cười của ma quỷ.
Đám thích khách nhìn nhau, lại nắm chặt kiếm trong tay mà bổ về phía Hoằng Nhưng. Hoằng Nhưng lắc mình nhảy lên, thân ảnh nháy mắt đã lướt qua mười tên thích khách, chờ khi lại quay về bên cạnh Thụ Thanh, toàn bộ mười hắc y nhân kia đã thổ huyết, ôm chân trái đang không ngừng trào ra máu tươi mà lăn lộn nằm trên đất.
Do Hoàng Thượng đã có phân phó, nên bọn thị vệ đều thủ hầu ở ngoài điện viện, đến lúc cảm giác sự tình có chút không ổn, thị vệ mới bất chấp mà đẩy cửa ra, thanh âm truyền vào trong tai càng lúc càng lớn, bọn họ nhanh chóng vội tiến vào, đem toàn bộ đám hắc y nhân đã không còn đứng dậy nổi kia áp giải đi. Nhìn đến Triệu đại nhân trong ***g ngực Hoàng Thượng, Tiểu Đức Tử cả kinh, vội sai cung nhân bên cạnh nhanh đi truyền thái y, mới tiến thân đến trước mặt Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, nô tài....”
Mang theo gương mặt lạnh tựa băng sương, Hoằng Nhưng đem thân hình hơi lạnh của Thụ Thanh ôm vào trong ngực, nhìn khuôn mặt tái nhợt không có chút máu của Thụ Thanh, y phiền muộn ngắt lời của Tiểu Đức Tử: “Tìm toàn bộ thái y đến, vô luận như thế nào cũng phải cứu sống hắn.”
Chưa từng thấy Hoàng Thượng đối với ai khẩn trương như vậy, nhưng Tiểu Đức Tử cũng không dám nhiều lời, vội “Dạ” một tiếng, liền rất nhanh đi truyền toàn bộ thái y trong thái y viện.