Bá Tình Thủ Ái

Chương 69: Phiên ngoại chi sơ ngộ (tứ)




“Triệu đại nhân, đây là Huyền Viễn điện, cũng là chỗ ở của thái tử, ngài sẽ dạy học cho thái tử ở Thiên điện.”

“Làm phiền Đức công công rồi.” Thụ Thanh cong lên khóe miệng, ảm đạm cười, dương quang rọi xuống từ trên mái hiên, làm cho người ta bất giác sinh ra loại cảm giác bất an.

Tiểu Đức Tử mỉm cười thân mật, gật gật đầu, tâm tình vốn có đôi chút lo lắng cũng theo nụ cười này mà buông xuống: “Triệu đại nhân, ngài không cần khách khí như thế, nô tài chỉ có thể đưa ngài đến đây, thái tử chờ ngài đã lâu, ngài vào đi thôi!”

“Vậy ta vào đây.” Lễ phép gật gật đầu với Đức công công, Thụ Thanh mới nâng bước đi về phía Thiên điện mà Đức công công vừa chỉ dẫn.

Nhìn cung điện càng vào sâu, càng toát ra vẻ lạnh lẽo, trong ánh mắt Thụ Thanh hiện lên nghi hoặc, đương kim Hoàng Thượng chỉ có một đứa con nối dõi là thái tử, đáng lẽ càng phải sủng ái, vậy mà tại sao người hầu trong cư điện lại thưa thớt như thế? Đến khi đi vào Thiên điện, thấy được một hài đồng ‘tóc còn để chỏm’ đang ngồi trên chủ vị, Thụ Thanh hơi hạ thấp người: “Thần Triệu Thụ Thanh bái kiến thái tử.”

Thái tử nâng lên khuôn mặt cùng đôi mắt lạnh lùng giống y chang Hoàng Thượng, mang theo mãnh liệt uy nghiêm, khí chất không thể khinh thường toát ra từ đứa trẻ tuổi còn nhỏ này, khiến ngực Thụ Thanh căng thẳng, thật không hổ là đế vương tương lai, dù cho còn nhỏ cũng mang đến cho người ta cảm giác áp bách rồi...

“Sư phó.”

Nghe được một giọng nói cứng nhắc không cảm xúc, Thụ Thanh thở dài một hơi trong lòng, xem ngữ điệu ngắn gọn lạnh lùng như vậy, có lẽ nguyên nhân chính là do phải sống trong cái cung điện lạnh lẽo này: “Thái tử, hiện tại có thể học chưa?” Thụ Thanh đem thanh âm tận lực phóng nhu, trong lòng bất giác sinh ra chút thương hại đối với đứa trẻ địa vị cao, tuổi lại nhỏ này.

Thái tử mặt không chút thay đổi gật gật đầu, đem ánh mắt vô gợn sóng một lần nữa chuyển dời đến trên bàn học, mở cuốn Kinh Thi ra.

“Hôm nay chúng ta sẽ không nói về chương trình học trên sách vở....”

Thái tử ngẩng đầu, lưu quang nghi hoặc hiện lên trong mắt: “....”

“Chúng ta có thể đến nội viện chứ?” Nụ cười bên miệng Thụ Thanh càng đậm, trong lời nói cũng đã hoàn toàn không còn sự đa lễ cùng xa cách ban đầu, ngược lại đem đến cho người đối diện cảm giác thân mật cùng thân cận.

Đối với loại cảm giác thân thiết lại xa lạ này, khuôn mặt thường ngày luôn cứng nhắc của thái tử cũng có chút động dung, nhưng vẫn chỉ không nói gì mà đứng dậy, đi xuống chỗ ngồi, nhìn thái tử đi trước bước ra khỏi thư phòng của Thiên điện, Thụ Thanh giương lên một nụ cười ôn nhu bên môi, cũng cất bước theo sau.