Bầu trời trong xanh của ngày hôm qua nhưng lại không thể kéo dài đến hôm nay, có lẽ hiện giờ nó cũng giống như tâm tình Thụ Thanh vậy —- ảm đạm âm u, hắn cũng không thích nhậm chức làm quan, chỉ muốn bình thản mà sống một cuộc sống giản đơn, nếu không phải Triệu gia đã có nhiều thế hệ làm quan, cộng thêm lời nhắc nhở của gia phụ trước khi ly thế, hắn cũng sẽ không đi thi đậu Trạng nguyên – cái danh đối với hắn không hề có chút ý nghĩa kia.
“Triệu đại nhân, mời qua bên này.” Tiểu Đức Tử dẫn đường cho Thụ Thanh, thái độ cung kính khiến Thụ Thanh rất không quen, đối phương là thái giám tổng quản, từ nhỏ đã thị hầu ở bên Hoàng Thượng, lần này lại đến giúp hắn an bài chỗ ở của chức quan nhị phẩm hắn vừa mới nhận, ơn trạch ngoài ý muốn bậc này lại khiến Thụ Thanh vô cùng không thoải mái, trong lòng cũng bắt đầu trách cái tên Hồi Vân kia đã giới thiệu hắn tới đây, nếu không phải vị quý thân vương Hồi Vân kia mấy hôm trước vừa mới rời kinh đi làm việc, còn chưa về, hắn nhất định phải tới quý phủ của đối phương hỏi nguyên do cho rõ.
Nhìn ra sắc mặt đại nhân có chút không thích hợp, Tiểu Đức Tử khom lưng thân thiết hỏi: “Triệu đại nhân, ngài không thoải mái sao?”
“Không có, ta rất khỏe.” Thụ Thanh ảm đạm khẽ nhếch khóe miệng, cũng đem vẻ xấu hổ giấu sau nụ cười.
Dường như rất hiểu ý, Tiểu Đức Tử hợp thời chuyển đề tài: “Không biết Triệu đại nhân có vừa lòng với gian tẩm cư này hay không, nếu cảm thấy không thích, nô tài sẽ lập tức đổi một gian khác cho ngài.”
“Cám ơn Đức công công, nơi này tốt lắm, không cần đổi đâu.” Kỳ thật ở chỗ nào cũng giống nhau cả, chẳng qua đều là một nơi giam giữ tự do của hắn mà thôi.
“Triệu đại nhân không cần khách khí như thế, ngài nghỉ ngơi trước đi, giờ Tỵ ngày mai nô tài sẽ mang ngài đi gặp thái tử, nếu ngài có chuyện gì cứ phân phó Tường Thụy cùng Tường Phúc ở bên ngoài, bọn họ sẽ tận tâm hầu hạ ngài.”
Bên môi gợi lên một nụ cười nhẹ, Thụ Thanh gật gật đầu: “Ân, làm phiền Đức công công.”
Thấy được Triệu đại nhân là một người rất ôn hòa dẽ gần, Tiểu Đức Tử cũng lộ ra ý cười trên khóe miệng: “Vậy nô tài xin lui.” Y hơi hơi khom thân, thi lễ với Thụ Thanh, mới chậm rãi lui ra.
Đức công công rời đi, tẩm cư hoa lệ mà to lớn này liền chỉ còn lại có một mình Thụ Thanh, căn phòng rộng mở sáng ngời lại khiến hắn có chút cảm giác rầu rĩ, trong mắt hắn, vẻ ngoài hoa lệ ấy chẳng qua là một cái nhà giam xa hoa mệt mỏi, không biết chốn cung điện lâu đời này đã nhốt lại tự do cùng thanh xuân của biết bao nhiêu người, kỳ thật làm thiếu phó của thái tử, tự do của hắn đương nhiên so với người khác nhiều hơn một ít, nhưng vẫn có nhiều câu nệ mệt mỏi làm hắn cảm thấy phiền phức, hắn thở dài một hơi, đem đống sách đã sai người đưa đến trước đó sắp xếp lại gọn gàng, thuận tay lấy ra một quyển, tựa vào chiếc ghế nằm đặt bên cạnh cửa sổ, tinh tế phẩm vị cuốn sách trên tay, hy vọng lấy điều này để quên đi cảm giác không vui hiện tại.
Gió thổi dìu dịu, thời tiết dần trở nên sáng sủa, khiến Thụ Thanh bất giác mơ màng chìm vào giấc ngủ, sách cũng từ trong tay trượt xuống đất, Hoằng Nhưng nãy giờ ẩn mình ở một góc gần đó lúc này mới hiện thân, y chậm rãi đi đến bên cạnh Thụ Thanh, tinh tế đánh giá dung mạo thanh bạch của hắn, nhận ra đây đã là lần thứ hai mình làm ra hành động quái dị này, Hoằng Nhưng khẽ nhíu mày, cho đến khi nghe Thụ Thanh đánh một cái hắt xì, Hoằng Nhưng mới khom người, bế Thụ Thanh lên, trong ánh mắt ẩn hiện nét ôn nhu mà ngay cả đương sự là y đều không có chú ý tới, cho đến khi đã đem đối phương nhẹ nhàng đặt ở trên giường, y mới ý thức được hành động lại lần nữa vượt ngoài dự kiến của y, Hoằng Nhưng nhăn mày, con ngươi thâm thúy hiện lên một tia mê hoặc, y chăm chú ngắm nhìn Thụ Thanh còn đang trong say ngủ, chờ khi đôi mắt khôi phục vẻ bình lặng vô gợn sóng cùng lạnh băng ngày thường, mới xoay người rời đi...