Dưới bầu trời mênh mang của đêm hè, chung quanh im ắng, chỉ nghe thấy khúc ca diễn tấu của những tán lá bị gió nhẹ nhàng đẩy đưa, phát ra tiếng rì rào rất nhỏ, hai người ngồi trên lầu nhìn xuống, không ai nói gì, chỉ chăm chú uống rượu, thanh phong thổi qua mang theo xúc cảm dịu dàng khiến nhã hứng của đêm phẩm tửu này càng thêm thống khoái, hớp hết chút rượu cuối cùng, Hoằng Nhưng nâng mi nhìn chiếc chén dạ quang đã cạn, giọng nói thanh nhã nhưng không còn lạnh lẽo cũng chợt cất lên: “Lan lăng mỹ tửu uất kim hương, ngọc oản thịnh lai hổ phách quang(2 câu thơ, ý tóm gọn là chỉ muốn khen rượu ngon chén đẹp =.,=), quả nhiên là hảo tửu, cũng là hảo chén.”
Rót một ly cho chính mình, cũng tiện tay rót thêm một ly cho Hoằng Nhưng, Mộ Hàm mới ngẩng đầu, thanh tuyến vẫn thản nhiên, nhưng thiếu đi sự lạnh băng thường ngày, thay vào đó đượm thêm một phần nhân khí: “Rượu này là sư phụ ta khi còn sống đã ủ, chén là sư mẫu khi còn sống tặng cho.”
“Vào miệng hương thuần, không hề thua kém với cống tửu trong cung.” Lại khẽ nhấp một ngụm, từng trận dư hương lại quấn quýt vây quanh, rượu này quả nhiên không hổ là thượng phẩm.
“Rượu đáng là rượu, nhưng phải có người thưởng thức, mới có thể càng thêm cam thuần.”
“Xem ra là ta đã được hưởng phúc.” Hoằng Nhưng buông chén rượu đứng lên, đưa lưng về phía Mộ Hàm, nhìn lên ánh trăng dịu dàng trên bầu trời đêm, biết Hoằng Nhưng có chuyện muốn nói, Mộ Hàm cũng không ngắt lời, không khí thoáng chốc liền đông lại.
“Ba ngày sau, ta sẽ trở lại kinh thành, Thụ Thanh cũng sẽ theo ta hồi cung.” Xoay người, Hoằng Nhưng nhìn thẳng Mộ Hàm: “Quyết định của ngươi là gì?”
Mộ Hàm thản nhiên nhếch lên khóe miệng, có lẽ là đang nghĩ tới Thụ Thanh, nét cứng ngắc trên khuôn mặt cũng thêm phần nhu hòa: “Thụ Thanh ở đâu, ta liền ở đó.”
Gật đầu vừa lòng, tuy rằng hy vọng người của mình chỉ yêu một mình mình, nhưng đời này nếu đã tìm được người mình yêu nhất, thì càng phải quý trọng, hạnh phúc của hắn mới là hạnh phúc của mình...
Trong không khí mới vừa bắt đầu lưu chuyển hơi thở thoải mái, thanh âm của Vãn Hoa liền đột nhiên xen vào: “Chủ tử.”
Lúc trước đã căn dặn qua, trừ bỏ việc có liên quan đến Thụ Thanh, bất cứ sự tình gì đều không thể đem tới quấy rầy, thế nhưng hiện tại Vãn Hoa lại xuất hiện, quỳ gối dưới đài, chắc là đã có chuyện, nghĩ đến điều gì đó không hay có thể xảy ra, hàn khí trên thân hai người nháy mắt liền tăng vọt, ngay cả khẩu khí trong câu hỏi cũng đều đông lạnh cùng lo lắng như nhau: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Khởi bẩm chủ tử, Mặc Bình hiên hiên chủ và Phó Thanh Phong cùng nhau tái xuất giang hồ, nhị cốc chủ đã liên hợp với bọn họ, theo như điều tra của phân đường chúng ta, tối nay bọn họ sẽ có hành động, mà mục tiêu chính là Thanh chủ tử vừa mới được cứu về.”
“Phó Thanh Phong.” Mộ Hàm nghe được cái tên này liền thấp giọng lặp lại một lần, trong đầu cũng đã có kế hoạch, khóe miệng y dần dần nhếch lên, để lộ tiếu ý mang vị huyết tinh nguy hiểm: “Lần này quyết không thể để Thụ Thanh phải chịu chút thương tổn nào.” Cũng sẽ không còn bận tâm tình nghĩa sư môn nữa, ai dám thương tổn Thụ Thanh, y nhất định phải bắt kẻ đó phải trả giá gấp vạn lần...
Cùng Hoằng Nhưng liếc nhìn nhau, cũng đã đoán biết được tâm tư của đối phương, hai người híp mắt lại, ẩn lui sát khí, liền thi triển khinh công, cấp tốc rời đi...
Quan Vọng thai (đài ngắm sao) không người chỉ còn lại hơi mát nhè nhẹ của gió đêm, mây đen kéo đến che lấp dạ không vừa rồi còn điểm vài tinh tú, đem toàn bộ khung cảnh phía dưới nhấn chìm trong u tịch, dường như không dám chứng kiến màn tinh phong huyết vũ chỉ lát nữa sẽ phát sinh...