Mộ Hàm nhìn thoáng qua Thụ Thanh, lại quay sang liếc nhìn vị sư đệ vẫn mang biểu tình cứng đơ như khúc gỗ, đáp án chợt lóe lên trong lòng, khiến y liền dùng ánh mắt thông suốt dõi về phía Lê Hân, thanh tuyến cũng khôi phục vẻ bình thản thường ngày: “Chép phạt một ngàn lần hai chữ ‘Sư huynh’, giờ Thìn ngày mai nộp lại cho ta.”
Khom người, vô cùng cung kính lên tiếng: “Dạ, chưởng môn sư huynh.” Dứt lời, Lê Hân liền nâng lên cặp mắt vẫn còn mang chút nghi hoặc, nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Sư huynh biến thành sư tỷ, sư tỷ lại biến thành sư huynh, vậy rốt cuộc là sư huynh hay là sư tỷ?!?!”
Thanh âm tuy nhỏ, lại vẫn để Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm vốn võ công cao thâm nghe lọt vào tai không sót chữ nào, khuôn mặt Mộ Hàm lập tức liền tối sầm lại: “Thêm một nghìn lần nữa.”
“Dạ!” Vẫn không hề lên tiếng kháng cự, nhưng biểu tình khó hiểu trên mặt Lê Hân khiến Mộ Hàm có chút bất đắc dĩ, không muốn cứ dây dưa mãi ở chuyện phiền lòng này, y xoay người, đem Thụ Thanh đang muốn cười mà không dám cười bế lên, ngay cả đầu cũng không quay lại từ biệt đã phi thân rời đi.
Trên môi vẫn mang theo ý cười, Hoằng Nhưng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn thoáng qua Lê Hân, liền cũng theo sau hai người, nháy mắt đã biến mất, lưu lại thiếu niên vẫn còn đang hoang mang quanh chuyện nam nam nữ nữ kia...
***
Trở về căn phòng đã chuẩn bị sẵn từ trước, Mộ Hàm nhẹ nhàng đặt Thụ Thanh xuống giường, ngón tay mang theo ôn nhu, dịu dàng lướt qua những đường nét trên gương mặt hắn, cuối cùng dừng lại nơi cánh môi hồng nhạt mê người, y cúi đầu khẽ hôn, đem ý cười khẽ nở trên môi Thụ Thanh hàm nhập vào trong miệng, hơi thở triền miên, nhanh chóng đem không gian trong phòng nhuộm đẫm sắc thái mờ ám, độ ấm truyền đến từ bờ môi mỏng, khiến Mộ Hàm cảm giác hạ phúc có một luồng khí khô nóng đang chậm rãi lan tỏa khắp toàn thân, điều này khiến y bất giác vươn tay chế trụ cằm Thụ Thanh, hôn càng thêm xâm nhập càng thêm thâm tình, xúc cảm yêu thương quấn quanh giữa hai đầu lưỡi, cho đến khi đôi môi tách khỏi nhau, sợi chỉ bạc lấp lánh vẫn còn vương lại giữa khóe miệng hai người, cuối cùng biến mất không thấy, hết thảy đã khiến một kẻ luôn luôn có lực tự chủ siêu cường như Mộ Hàm cũng nhịn không được lại cúi người hôn tiếp.
Nụ hôn nhẹ nhàng đảo qua giữa hai đôi môi, vẫn là khiến lòng Mộ Hàm không thể kiềm chế rung động, mà Thụ Thanh cũng có chút ngượng ngùng xoay mặt sang hướng khác.
Nhìn hai gò má ửng đỏ của Thụ Thanh, bắt gặp đôi mắt ôn nhu kia giờ đây đã trở nên ướt át, điều này làm cho hơi thở quanh thân Mộ Hàm lại càng thêm nóng bỏng, ngay cả Hoằng Nhưng đứng phía sau đã lâu, nhìn đến Thụ Thanh phong tình như thế, cũng không thể không động tình, Mộ Hàm hít sâu một ngụm khí, ngăn chặn luồng nhiệt lưu đang không ngừng tàn sát bừa bãi trong cơ thể, đắp chăn lên cho Thụ Thanh, mà Hoằng Nhưng cũng ăn ý tiến lên đỡ Thụ Thanh nằm xuống giường, chỉnh lại góc chăn cho hắn, dịu dàng in lại một nụ hôn nhẹ trên bờ môi đã có chút sưng đỏ, mới đứng thẳng dậy, xúc cảm hiện lên trên mặt hai người chính là vẻ ôn nhu mà Thụ Thanh vẫn quen thuộc: “Nghỉ ngơi cho tốt.”
Thấy hai người gần như cùng nhau đồng thanh, Thụ Thanh vốn đang có chút bất an cũng dần dần bình tâm lại, trải qua một loạt biến cố, hắn cũng thật có chút mệt mỏi, khẽ gật đầu một cái, nhắm lại đôi mắt mơ màng, Thụ Thanh liền đã ngủ say, rất nhanh chìm vào trong giấc mộng ngọt ngào.
Hai người không dời mắt mà ngắm nhìn thụy nhan của Thụ Thanh, nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của hắn, tựa như cũng cảm nhận được ngọt ngào vô tận, sự ôn nhu cùng thâm tình không gì sánh được thoáng hiện ở trong mắt hai người, thấm tận xuống đáy lòng, điều này làm cho khuôn mặt băng khí mười phần của hai người thoáng hiện nét dịu dàng hiếm thấy, hai người giương mắt nhìn nhau, đồng thời mỉm cười: “Ta có một vò hảo tửu thượng đẳng đã ủ lâu năm, không biết ngươi có hứng thú không?”
Đứng trước đề nghị của Mộ Hàm, Hoằng Nhưng khẽ gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Thụ Thanh đang say ngủ, hai người mới an tâm bước khẽ ra ngoài...