“Không được!” Theo thanh âm nhìn lại, một cô gái ước chừng hai mươi tuổi mặc bạch sam liền lọt vào trong tầm mắt Thụ Thanh.
Mục Ngữ trừng lớn mắt kinh ngạc: “Ủa, sao ngươi về nhanh vậy?”
Mục Ngôn lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Thụ Thanh một cái liền quay đầu sang phía Mục Ngữ: “Nếu không kịp trở về thì đâu thể bắt gặp ngươi đang đi trêu ghẹo người khác.”
Ngữ khí mang theo làm nũng, Mục Ngữ sán đến bên Mục Ngôn so với y còn cao hơn một cái đầu: “Mục Ngôn, đừng như vậy mà! Ngươi đi rồi ta thực sự rất buồn, đương nhiên muốn tìm chút lạc thú.”
“Hừ!” Cô gái gọi là Mục Ngôn cúi đầu chuyển hướng bên kia, cũng không để ý tới thái độ buồn nôn của Mục Ngữ.
Biết rõ Mục Ngôn đang ghen, Mục Ngữ liền vội khoác tay Mục Ngôn: “Ai nha, đừng nhỏ mọn như vậy.”
Nhìn hai người trước mắt, nghi hoặc trong lòng Thụ Thanh cũng càng lúc càng lớn, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Mục Ngữ, Thụ Thanh đành bưng lấy lồng ngực đã dần dần tiêu tán cảm giác không khoẻ mà ngồi dậy: “Mục Ngôn tiền bối, phu nhân chỉ là giúp ta xem bệnh mà thôi, giữa chúng ta không có chuyện gì cả.”
Thụ Thanh vừa dứt lời, ánh mắt của Mục Ngôn cùng Mục Ngữ nhất tề đều hướng về phía hắn, bất quá bao hàm trong ánh mắt một người là tán thưởng, một người là không phục: “Này, ta còn chưa bốc nhầm thuốc, sao ngươi đã nói năng lộn xộn rồi, hắn là Mục Ngôn, ta là Mục Ngữ, hắn là phu nhân của ta.” Mục Ngữ đem hai chữ ‘phu nhân’ cuối cùng nhấn thật mạnh, bất quá lời nói có chút che lấp cường điệu này lại khiến trong nụ cười của Thụ Thanh càng thêm nhiều khẳng định.
Ngữ khí tự tin vẫn chưa thay đổi: “Ta nghĩ ta không có đoán sai.”
Mục Ngữ bĩu bĩu môi: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì lỗ khuyên trên tai của ngài.”
Nhìn Thụ Thanh tươi cười tự tin như vậy, Mục Ngữ theo phản xạ nâng tay đi sờ vành tai của mình.
“Thuật dịch dung của tiền bối rất cao minh, hai tầng mặt nạ đều đem từng góc cạnh trên mặt đều chăm chút tỉ mỉ, chỉ là thời điểm ngài đeo tầng thứ nhất, không cẩn thận làm rách tới vành tai của tầng thứ hai, tuy rằng không lộ rõ, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng trên vành tai ngài có một dấu vết, hẳn là trước kia mang khuyên tai lưu lại.”
Mục Ngữ hạ tay xuống, vẻ mặt không ủng hộ tiếp tục phản bác: “Cho dù là như vậy, nam nhân mang khuyên tai cũng rất bình thường.”
“Thế nhưng là nam nhân thì rất ít khi mang khuyên tai dài, hơn nữa viền quần áo của ngài có thêu hoạt tiết màu phấn hồng, mà Mục Ngôn tiền bối lại không có.”
Mục Ngữ trừng mắt nghi hoặc nhìn về phía Thụ Thanh: “Đây lại là cái suy luận gì vậy?”
“Họa tiết này là một kiểu thêu mà 60 năm trước rất thịnh hành, bà nội ta cũng có một bộ giống y như đúc, bà rất yêu thích hoa văn này, nói năm đó nữ tử ra đường đều mặc loại quần áo mang màu sắc và hoa văn đó, nếu nữ tử đã thịnh hành yêu thích, nam tử đương nhiên sẽ không mặc.”
“Còn gì nữa không?”
Thụ Thanh học bộ dáng trước đó của Mục Ngữ tiền bối, mờ ám nháy mắt một cái: “Còn có chính là cách mà hai vị tiền bối xử sự với nhau.”
Mục Ngôn vừa lòng gật gật đầu: “Có vẻ lần này Mục Ngữ ngươi xem như đã cứu đúng người.”
“Cám ơn tiền bối đã khích lệ.” Thu hồi biểu tình nghịch ngợm mà mình ít có, Thụ Thanh cung kính nói thanh tạ: “Nhưng tiền bối tại sao phải đổi thân phận?” Tuy rằng là việc riêng của người khác, nhưng bản tính vốn hiếu kỳ, Thụ Thanh nhịn không được mở miệng hỏi.
Mục Ngữ trừng mắt nhìn ngực Mục Ngôn: “Cơ ngực của hắn còn lớn hơn bộ ngực của ta, đương nhiên hắn phải phẫn nữ nhân.” Một vẻ mặt đương nhiên, khiến Mục Ngữ đứng bên cạnh ‘bà’ bất đắc dĩ gục đầu.
Tuy rằng đối phương tuổi đã khá lớn, nhưng dù sao cũng là nữ tử, lời nói thẳng thừng không thèm kiêng nể như thế đối với Mục Ngữ, vẫn là khiến Thụ Thanh ngẩn ngơ, sau đó có chút ngượng ngùng vội ho một tiếng. Khi xấu hổ qua đi, hắn ngược lại có chút đồng tình với Mục Ngôn tiền bối, bất quá tình yêu đích xác thực kỳ diệu, sẽ làm người ta thay đổi, nhưng cũng có được càng nhiều hạnh phúc...