Cầm thảo dược trong tay đặt cạnh bên Mộ Hàm, Thụ Thanh gợi lên một chút mỉm cười ở khóe môi: “Lần trước thảo dược ta hái vẫn sót lại một ít, ngươi chỉ cần đun lên thôi,... Mà, sáng mai ta phải rời khỏi rồi, chúng ta hữu duyên tái kiến.”
Nghe được lời của Thụ Thanh, Mộ Hàm mở mắt ra, lạnh lùng thốt ra hai chữ sau đó lặng im nhắm mắt: “Mộ Hàm.”
Đối phương đột nhiên mở miệng nói làm Thụ Thanh thoạt tiên sửng sốt vô cùng, sau lại buồn bã cười: “Tên ta là Triệu Thụ Thanh.”
Thấy Mộ Hàm im lặng, Thụ Thanh cũng không nói thêm gì, đem tấm chăn rách khoác lại ở trên người, nằm chợp mắt trên chiếc nệm được bày ra bằng rơm rạ. Chờ đến khi hô hấp của Thụ Thanh phát ra đều đều, Mộ Hàm ngồi một bên lặng lẽ mở hai mắt, nhìn thụy nhan của Thụ Thanh, khóe miệng không biết vì sao mà lại cong lên, một loại ấm áp chưa bao giờ từng trải len lỏi vào tâm can, nhất thời, Mộ Hàm giương tay, mơn trớn dọc theo hình dáng khuôn mặt thanh tú của Thụ Thanh, cuối cùng dừng lại trên thần cánh hoa phai màu trắng bệch của hắn, giật mình bừng tỉnh biết được bản thân đang làm gì, Mộ Hàm sững sờ ngừng lại hành động, nhìn ngón tay của mình còn hơi âm ấm, nỗi nghi hoặc trong mắt y càng thêm đậm sâu.
Tia nắng mặt trời buổi sớm dịu dàng chiếu rọi khắp nơi, Thụ Thanh đã sắp xếp xong đống hành lý ít ỏi của mình, định nói lời từ biệt với Mộ Hàm thì bỗng nhìn đến y mới nãy còn đang khoanh chân ngồi từ lúc nào đã đứng dậy theo mình, làm Thụ Thanh trong lòng thắc mắc ngoài mặt chau mày nói: ” Hôm nay ngươi cũng phải đi khỏi đây à?”
Mộ Hàm không hề đáp lời, chỉ một mực chăm chăm nhìn Thụ Thanh lưng mang bố bao (tai nải), khiến hắn chột dạ nhìn lại áo quần trên người mình: “Ta mặc vậy… nhìn có vấn đề gì sao?”
“Không sao cả.” Lời vừa dứt, Mộ Hàm đã bước chân ra khỏi ngôi miếu đổ nát.
Khó hiểu nhìn Mộ Hàm, Thụ Thanh trong chốc lát chỉ biết cười buồn, tinh tường tính cách người nọ kiệm lời lại vô tâm vô ý, hắn xốc bao phục lên lưng, nối bước y ra khỏi nơi mình đã cư trú suốt 5 ngày nay. Đi được một lúc, Thụ Thanh có chút hoang mang dừng lại bước chân, xoay sang nhìn Mộ Hàm vẫn theo (đeo bám) đuôi đằng sau: “..Mộ công tử, ngươi có còn việc gì à?”
“Không có.”
Mộ Hàm khẩu khí đạm nhạt, khiến Thụ Thanh khe khẽ thở dài, lại một lần nữa treo lên nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt: “Vậy, Mộ công tử… ngươi muốn đi đâu?”
“Mộ Hàm.”
Hiểu được điều mà Mộ Hàm muốn nói, Thụ Thanh đành phải chuyển cách xưng hô hỏi: “... Mộ Hàm, huynh muốn đi chỗ nào? Chúng ta có cùng đường không?”
Gật đầu không chớp mắt, Mộ Hàm lần này không đi sau Thụ Thanh nữa mà đi đến bên cạnh hắn, phất tay lấy đi mảnh lá cây còn vương trên mái tóc kia.
Nhìn đến chiếc lá rụng trong tay đối phương, Thụ Thanh mặt hơi ửng đỏ: “Cám ơn.” Hắn gần như chẳng bao giờ gần gũi với ai nhiều như vậy, lúc ở ngôi miếu tan hoang hắn cũng không quan tâm lắm, nhưng hôm nay lại vì động tác giản đơn này mà bất giác nảy sinh đôi chút ngượng ngùng.
Nhìn hai gò má ửng đỏ của Thụ Thanh, nội tâm bình tĩnh của Mộ Hàm bỗng dưng xao động liên hồi, không quá quen với tâm trạng bất thường này, Mộ Hàm cúi đầu nhìn sang hướng khác, bước lên phía trước nói: “Đi thôi.”
“Ừ.” Thụ Thanh đáp lời. Thấy Mộ Hàm lặng im, ý cười trên khóe miệng Thụ Thanh ngày càng rõ, hắn cảm giác Mộ Hàm tuy lãnh đạm nhưng kỳ thật rất đáng yêu. Bề ngoài lạnh như băng, nhưng nội tâm lại hoàn toàn trái ngược.
Đi được nửa canh giờ, Thụ Thanh cảm thấy hơi mệt dừng bước lại, chỉ vào sạp trà phía trước kia, hướng Mộ Hàm hội ý: “Hay là chúng ta vào đó nghỉ ngơi một lát đi!”
Biết Thụ Thanh thật sự rất mệt mỏi, Mộ Hàm chẳng hề phản đối đáp: “Được.”
Vừa đặt người ngồi xuống ghế, lão bản trên mặt mang cười một mạch tiến đến bên cạnh Thụ Thanh: “Nhị vị khách quan, các ngài muốn dùng gì?”
Nhìn Mộ Hàm mặt mày sa sầm khiến lão bản sợ run, Thụ Thanh nhẹ giọng hỏi: “Mộ Hàm huynh muốn uống gì?”
“Bích Loa Xuân.”
“Vậy lão bản, mang lại đây một bình Bích Loa Xuân đi.”
“Có ngay! Thỉnh nhị vị chờ chút.”
Lão bản vừa mới rút khỏi, trong lúc đợi trà nước, Thụ Thanh rỗi rãi lướt nhìn qua phong cảnh hoa mỹ bốn phương, tiếng khách nhân bàn bên cạnh cũng bất giác lọt vào tai.
Khách nhân ăn mặc kiểu cách thư sinh, cùng bằng hữu bên cạnh luận sự: “Này! Ngươi có nghe nói gì chưa?”
“Nghe nói cái gì?”
“Là việc Hoàng Thượng đang treo giải thưởng cho ai tìm được một vị nam tử dáng người mảnh khảnh, khí chất ưu nhã, trên bảng cáo thị còn nói vị công tử này là hoàng hậu mà Hoàng Thượng muốn sắc phong, xem bức họa cũng không phải loại xinh đẹp đến rung động nhân tâm, quốc sắc thiên hương gì… Mà, Hoàng Thượng của chúng ta tại sao lại chọn một cái nam nhân làm quốc gia chi mẫu của dân chúng?”
“Suỵt, đừng lớn tiếng như vậy, những lời này nếu như bị ai khác nghe thấy sẽ lớn chuyện cho coi, nói không chừng còn có thể mang họa tru di tam tộc.” Nghe đến đây, người bạn bên cạnh vội vàng bịt miệng thư sinh kia lại.
Hoảng hồn, thư sinh bên trán tuốt ra mồ hôi lạnh, tay chân luống cuống sắp xếp gọn lại hành lý bên người mình, miệng nói: “Đúng đúng đúng! Ta về trước đây.”
Không lòng dạ nào nghe thêm nữa, Thụ Thanh sắc mặt lúc này giây lát đã chuyển màu trắng bệch cắt không còn giọt máu, chú ý tới hắn có điều lạ, Mộ Hàm nheo mắt hỏi: “Ngươi có sao không?”
Miễn cưỡng giương lên khóe miệng, Thụ Thanh lắc đầu: “Ta không sao.”
“Ngươi để bụng lời bọn họ vừa nói lúc nãy sao?”
Bắt thấy ánh mắt Mộ Hàm chợt lóe lên sát ý, Thụ Thanh hồi tỉnh từ trong tâm tình hết mực rối ren của mình: “Không có, ta chỉ là mệt mỏi, huynh cứ uống trà đi, ta đi trước.”
Nhìn Thụ Thanh có ý định ly khai, Mộ Hàm phản xạ vô điều kiện nắm chặt lấy cổ tay hắn, để bạc lại trên bàn, kéo hắn ra ngoài...