Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đỗ tiểu thư, ngày hôm qua chỉ có một vị khách vào phòng 8018, nếu đêm qua giống như Đỗ tiểu thư hình dung vậy có thể chính là người phục vụ đặc biệt mà Đỗ tiểu thư tự gọi.”
Người quản lý vô cùng trẻ tuổi, nhìn chỉ hơn 20 tuổi, gương mặt đẹp trai, biểu tình vô cùng bình tĩnh, nhìn Đỗ Mạn Ninh không biết là xấu hổ hay tức giận mà cả gương mặt đỏ bừng lên, dường như đã có chuẩn bị từ sớm, Đỗ Mạn Ninh cắn răng nói: “Cái gì mà gọi là phục vụ đặc biệt hả?”
Người quản lý ảm đạm cười, bộ dạng hiểu rõ nói: “Là giống như người phục vụ mát xa các loại, nếu là người của khách sạn thì sẽ có đăng ký, nếu tự lén có thân mật thì không thể gọi qua khách sạn được, tin tưởng Đỗ tiểu thư cũng biết, nếu gọi qua khách sạn thì phải lấy tiền khác, khách quen của chúng tôi đều như vậy, ngày hôm qua Đỗ tiểu thư uống nhiều rượu, có phải tự mình gọi mà quên rồi hay không?”
“Em gái anh…” Đỗ Mạn Ninh biết khách sạn từ chối trách nhiệm, không nhịn được tức giận cầm một xấp tài liệu ở trên bàn ném người quản lý, có nói gì nữa thì cũng uổng công.
Nhìn Đỗ Mạn Ninh gạt cửa đi ra, thư kí ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Quản lý, anh nói Đỗ tiểu thư có kiện khách sạn chúng ta không? Dù sao khách sạn của chúng ta vẫn được xem là đứng đầu cả nước, nếu vì việc nà…”
“Chỉ có thể đi một bước xem một bước, chẳng lẽ lại đi đắc tội tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung sao? Chuyện này là chúng ta sai, vậy mà quầy lễ tân lại mang phòng chuyên dụng chuẩn bị cho tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung ra cho thuê, hơn nữa Nam Cung tổng còn ăn cô ấy rồi, nhất định nghĩ là chúng ta chuẩn bị đàn bà cho ngài ấy, chuyện này phải nghĩ cách áp xuống, nếu để cho Nam Cung tiên sinh biết, dưới cơn tức giận giải trừ hợp đồng với khách sạn, rút hết tài chính thì chúng ta thảm rồi.”
“Vâng Quản lý, vậy tôi cho lễ tân ngày hôm qua nghỉ việc.”
“Ừ, đi đi.” Quản lý gật đầu, không nhịn được than thở, đúng là đau đầu, tự mình khoe khoang khoác lác liền đụng vào con rồng đen này, nếu bị ông già biết lại không thiếu bị mắng một trận.
Trời hôm nay không tệ, ánh nắng rực rỡ, ngàn dặm không mây, Đỗ Mạn Ninh lái xe rời khỏi khách sạn, lúc này không biết nên đi đâu, trong lòng rối loạn không nói, dừng xe ở cạnh quảng trường, chống tay lên tay lái muốn điều chỉnh cảm xúc.
Lúc này di động vang lên, Đỗ Mạn Ninh nhìn qua, nhìn thấy là Tôn Nặc An gọi tới, lồng ngực cô cứng lại, do dự một lúc mới nghe.
“Mạn Mạn, là anh đây.” Trong điện thoại truyền tới tiếng cười, Đỗ Mạn Ninh suýt chút nữa thì rơi nước mắt, vâng một câu: “Anh An…”
“Em ở đâu? Anh xuống máy bay rồi, lái xe đang đưa anh về nhà.”
“À… em.. em đang ở bên ngoài, đêm qua ngủ quên, vừa nãy gọi cho anh thì tắt máy, hiện tại em đi đón anh.”
“Không cần đâu, buổi trưa đông người, em ơ đâu, ngoan ngoãn chờ anh, anh để lái xe qua đón em.” Tôn Nặc An đè nén hưng phấn muốn gặp cô, cả người kích động cười cong vành mắt.
Vừa nghe nói anh muốn đón mình, Đỗ Mạn Ninh theo bản năng muốn rời khỏi khách sạn Anh Hoàng, vội vàng nói: “Nơi này không thể đỗ xe, vẫn để em đi tìm anh thôi, như vậy… chúng ta gặp nhau ở ngõ thứ ba vào nhà anh, anh còn nhớ không? Chỗ hồ ấy…”
“Nhớ rõ, là hồ Phượng Hoàng, là nơi trước kia chúng ta thích đến nhất, làm sao anh quên được chứ? Chúng ta gặp nhau ở đó nhé, nhớ em.”
“Em… em cũng nhớ anh…” âm thanh của Đỗ Mạn Ninh có chút nghẹn ngào, Tôn Nặc An nghe mà đau lòng, âm thanh không nhịn được dịu xuống: “Nha đầu ngốc, còn ngốc như trước đây vậy, không phải chúng ta sắp gặp nhau sao?”