Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê

Chương 3: Hết thảy đều đã chậm




Giọng nói Nam Cung Hàn khàn khàn, cúi đầu hôn lên môi cô, hương vị mềm mại ngọt ngào, làm cho lòng anh một trận kinh hãi, chạm nhau 1 cái, hai người đều không khỏi giật mình, cái loại cảm giác này như bị điện giật lập tức truyền khắp tứ chi.

“A……” Đỗ Mạn Ninh thoải mái kêu một tiếng, toàn bộ cơ thể như trôi nổi trên biển, đầu cũng choáng váng.

Nam Cung Hàn bị thanh âm này kích thích, phản ứng chân thật này của cô không làm gì cũng kích thích anh.

“Không…” Đỗ Mạn Ninh hét lên một tiếng, hai tay cô chống đỡ trước ngực anh liều mạng đẩy ra, kịch liệt đau nhức khiến đầu óc đang say rượu của cô thanh tỉnh hơn một chút, gương mặt nam tính mơ hồ trước mắt còn có cái khí tức lửa nóng mãnh liệt kia, làm cho cô nhớ kỹ kế hoạch dự bị của bản thân, nhưng thực sự đau quá!

Nam Cung Hàn đang mãnh liệt cũng ngừng lại, anh rõ ràng cảm nhận được, tầng trở ngại kia, phụ nữ của anh rất nhiều, nhưng anh chưa bao giờ đụng vào phụ nữ còn trinh tiết, anh chán ghét cái loại phụ nữ dây dưa không ngớt, anh từ trước tới nay đều là tiền hàng thanh toán xong xuôi, theo như nhu cầu.

” An… An ca ca…” Thanh âm tức cười mang theo nức nở của Đỗ Mạn Ninh, âm thanh không hề ôn nhu làm cho anh trong thống khổ lại có điểm chập choạng

Cô nhắm mắt lại, thở hổn hển, cả thân thể bất an run rẩy, trong đầu chỉ có chỗ trống ngắn ngủi, cô lại nỉ non ” An ca ca…”

” Đét…” một âm thanh vang lên, cảm nhận sâu sắc một hồi lửa nóng truyền đến, hắn… vậy mà lại đánh cô?

Tuy rằng ra tay không nặng không nhẹ như nịnh nọt, nhưng mà điều này cũng làm cô nhớ lại mình ủy khuất chờ hắn cả đêm, huống chi hắn còn lừa gạt nói mình lỡ máy bay, không mở mắt, Đỗ Mạn Ninh giống như một con mèo ai oán một tiếng, dời thân thể nhức mỏi rúc vào trong ngực hắn, cũng không biết tìm cái vị trí nào, hung hăng cắn.

” Ách!” Nam Cung Hàn bị đau buồn bực kêu lên một tiếng, có chút dở khóc dở cười nhìn nữ nhân trong ngực tàn nhẫn cắn anh, không có một chút nương tay, thời điểm cô buông ra, dưới nách đã chảy máu còn thấm dấu son.

” Đã chậm, mèo hoang nhỏ.” Anh cúi người hôn lên môi của cô, ngăn chặn cô kinh hô…