Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ, con đã tìm được việc rồi, con sẽ đi làm cố định kể từ ngày mai, sau này sẽ dần ổn định thôi. Đúng rồi mẹ ăn cơm trước đi, tôi kết toán đã, chờ lát nữa con sẽ dẫn hai đứa bé đi dạo công viên.”
“Con đi dạo trước đi.” Đỗ Ngọc Phân bất mãn trợn mắt nhìn cô, sau đó hôn chụt lên khuôn mặt nhỏ của Thần Thần, nói: “Để bà xem cháu trai ngoan của bà lại làm món gì ngon cho bà ăn nào.”
Thần Thần mỉm cười, chu miệng nhỏ lên, cũng hôn chụt lên má của Đỗ Ngọc Phân, nhìn Đỗ Mạn Ninh ăn rất ngon miệng, vừa ăn cô vừa cúi đầu tính sổ, người mua hàng cuối cùng là bác gái trung niên kia, Đỗ Mạn Ninh lập tức đi ra từ trong quầy.
“Mẹ... con nhớ mẹ quá.” Tiểu Mộng Khả nhào vào trong ngực cô, miệng nhỏ mũm mĩm hôn tới hôn lui, chọc cho Đỗ Mạn Ninh vui vẻ cười to ha ha, cô khinh bỉ nói: “Xem cái miệng nhỏ ngọt như mật của con này, sao vừa rồi lúc chị gái xinh đẹp kia tới, con lại coi mẹ là không khí?”
“Nhìn chị gái xinh đẹp đó còn lớn tuổi hơn so với mẹ, nếu con gọi mẹ là mẹ, cô ấy chắc chắn sẽ mất hứng, sẽ không mua nhiều đồ hơn nữa, mẹ thật là đần, Thần Thần em nói có đúng hay không?”
Thần Thần liếc nhìn bé, làm ra vẻ em cũng biết mà: “Anh là anh trai em!”
“Anh chỉ ra đời trước em 10 phút mà thôi!”
“Mười giây anh cũng là anh em!”
Tiểu Mộng Khả bĩu miệng nhỏ, ngực nhỏ tức giận đên phập phồng, bé nắm chặt tay nhỏ vọt tới trước mặt Thần Thần, giơ giơ quả đấm nói: “Anh đang nhấn mạnh mình già hơn em hả?”
“Anh chỉ nhấn mạnh anh là anh trai em, đồng thời có quyền dạy dỗ em.” Thần Thần khoanh hai tay ở trước ngực, mắt nhìn xuống em gái thấp hơn mình nửa cái đầu, nhìn dáng vẻ rất kiêu căng, phách lối.
Tiểu Mộng Khả giận đến nỗi mặt nhỏ đỏ bừng lên, cắn răng nói: “Ông cụ non!” Sau đó bé hoa hoa lệ lệ xoay người bất chợt, lấy đuôi mái tóc dài quệt vào người Đỗ Thần Thần. Câu ông cụ non làm cho Đỗ Ngọc Phân đang nhai cơm trong miệng trực tiếp phun ra ngoài, Đỗ Mạn Ninh cũng giật giật khóe miệng, cố gắng nhịn cười.
Thần Thần đen mặt, giả vờ câm chịu thua thiệt! Đỗ Mạn Ninh sợ hai đứa nhóc con lại cãi nhau, cô vội vàng thu dọn đơn giản, mỗi tay dắt một bé đi ra ngoài, chẳng qua là vừa mới xuống xe đến cửa công viên, tiểu Mộng Khả phấn khích đến nỗi vừa nhảy nhót vừa nói không ngừng.
“Mẹ ơi, con muốn chơi nhảy ếch...”
“Mẹ ơi, con muốn chơi đu quay ngựa gỗ...”
“Mẹ ơi, con...”
“Im miệng!” Rốt cuộc Thần Thần cũng không chịu nổi bé đòi này đòi kia nữa, bé hét lên với em gái, tiểu Mộng Khả lập tức buông lỏng tay của Đỗ Mạn Ninh ra, một nắm lấy ống tay áo của Đỗ Thần Thần, lắc lắc tay anh làm nũng nói: “Anh ơi, em muốn ăn kẹo đường.”
“Buông tay!” Sắc mặt của Thần Thần nhanh chóng thay đổi, bé giật ống tay áo của mình lại, mỗi lần thế này, em gái tinh quái của bé lại nghĩ đến những y tưởng xấu xa để chỉnh bé, kẹo đường? Bé không đi mua loại đồ ăn chỉ có con nít mới ăn cho em gái đâu! Lúc thằng nhóc Đỗ Thần Thần nghĩ đến chuyện này, ông cụ non Đỗ Thần Thần lại đã quên mất mình mới chỉ có sáu tuổi mà thôi!
“Đừng mà đừng mà, anh ơi em muốn ăn... em muốn ăn...”
“Thần Thần, con đi mua cho em đi, mẹ đi mua vé, con nhớ đi qua đường cẩn thận đấy!” Đỗ Mạn Ninh dặn dò con trai, nhìn đội ngũ đã xếp thành hàng dài, cô vội vàng đi qua đứng vào hàng, tiểu Mộng Khả hất cằm dùng ánh mắt thắng lợi khiêu khích nhìn Thần Thần, miệng nhỏ vẫn dùng giọng nói ngọt đến chết người nói: “Anh ơi, người ta thật sự muốn ăn kẹo đường mà.”
“Cẩn thận mập chết em!” Buồn rầu lẩm bẩm một câu, bé đi về phía trước. Tiểu Mộng Khả cười xấu xa lập tức đi theo sau, chẳng qua là lúc dừng lại ở bên lề đường, thấy Thần Thần đi bộ tới giữa đường, bé lập tức dùng giọng non nớt của trẻ con nói: “Oa, sợ quá, nhiều xe quá!”
Thần Thần dừng bước, ngước mắt nhìn lên trời, khinh bỉ ông trời cho bé một đứa em gái vô sỉ như vậy, bé bất đắc dĩ quay đầu nắm lấy tay em, cẩn thận che chở cho em đi tới con đường đối diện, mua cho be một cây kẹo đường, đồng thời khuôn mặt nhỏ của hai anh em cũng bị bà lão bán kẹo nhéo, điều này làm cho mặt của Thần Thần càng đen hơn.
“Anh đừng tức giận nha, chờ em với!” Nhìn Thần Thần đang tức giận mà bỏ rơi mình ở phía sau, Đỗ Mộng Khả vội vàng chạy theo, nhưng Đỗ Thần Thần đã đi tới giữa đường, lần này bé không vì lời nói của Đỗ Mộng Khả mà dừng lại.
“Á... két...” tiếng phanh gấp truyền tới, giọng nói của Đỗ Mộng Khả cũng đột nhiên ngừng lại, sắc mặt của Đỗ Thần Thần chợt thay đổi lớn, bé nhanh chóng quay đầu lại, liền thấy Đỗ Mộng Khả đang tái nhợt mặt đứng ở trên đường, kẹo đường đã rơi xuống trên mặt đất, dáng vẻ như bị dọa sợ đến choáng váng.