Đêm ngày mười lăm không trăng, một cô gái đi xe màu đen ném ba đứa nhỏ ở cửa nhà ông chủ sau đó lập tức lái xe rời đi.
Đọc xong báo cáo trong tay, thư ký đưa tay lau mồ hôi lạnh, cẩn thận quan sát phản ứng của Boss đại nhân. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia càng ngày càng đen lại làm mồ hôi hắn chảy càng nhiều.
Theo Boss nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên biết ông chủ kỳ thật tận xương cốt so với ai khác đều lãnh, so với ai khác đều bạo.
“Chỉ có như vậy?” Tay trái nhẹ nhàng gõ lên chiếc bàn gỗ đen mun thượng hạng, thanh âm trầm thấp mà bình tĩnh.
Hắn biết, đây là điềm báo trước lúc Boss tức giận.
Biết không nên nói nhưng vẫn phải nói.
“Dạ, không còn gì nữa.”
“Khi nào thì năng lực của nhân viên trong công ty đều giảm xuống như vậy?” Tra xét nhiều như thế chỉ mang đến có một câu?
“Toorng giám đốc…. Thật, thật sự rất khó tra.”
Hắn nhịn không được sợ hãi nuốt nước bọt một cái, không khí thât ngột ngạt áp lực.
Hắn thật sự đã làm hết sức, tra xét thật lâu mới tra được sự tình tối hôm đó. Bởi vì tối hôm đó trời mưa rất to, còn có bão, bên ngoài căn bản không có người, hỏi thăm đã lâu mới biết được từ một bà lão điếc khoa chân múa tay biết một chút.
Về phần cô gái kia, căn bản không có người nào thấy được diện mạo của cô ta, lấy ảnh chụp bọn trẻ đi chung quanh hỏi thăm nhưng vẫn không hề có một chút kết quả.
Mặc dù đã lâu như vậy nhưng hắn thật sự không cho đại Boss câu trả lời thuyết phục.
“Khó tra?” Hắn không tin là khó tra như vậy.
Chỉ cần là người tồn tại, không có khả năng không điều tra được.
“Ba đứa trẻ cùng cô gái thần bí kia thật giống như trên trời rơi xuống, tra không ra một chút dấu vết”. Điểm ấy hắn cũng có cảm giác rất kỳ quái.
Hắn vận dụng cả phương pháp của cảnh sát rồi mướn cả xã họi đen để điều tra thế mà một chút dấu vết cũng tìm không được.
Rất kì quái!
Nếu có người nhìn thấy diện mạo cô gái kia thì tốt biết mấy, nhưng mấu chốt là không ai thấy.
“Trên trời rơi xuống?” Nhìn thư ký của mình không giống như báo cáo giả, căn bản là hắn không dám.
Hoắc Lôi lâm vào trầm mặc.
Hắn biết, cũng vì việc này nên mới càng thêm phiền toái.
Hơn nữa, sự tình cũng có điểm kỳ quái.
“Đi thăm dò lại, trọng điểm là cô gái kia.”
Hắn tin tưởng, chỉ cần tra được cô gái kia thì hết thảy mọi chuyện đều dễ xử lý.
“Vâng!.”
--- ------ ------ ------ ------ --------
Thư ký vừa bước ra liền nghe thấy một trận âm thanh dồn dập ào tới.
“Cha, cha!”
Dùng sức đóng cửa lại, Hoắc Lôi vô lực xoay người hai tay bóp bóp thái dương, cầm ra một tệp tiền đô la “Đây.”
Không cần nhìn, nghe thanh âm cũng biết là Tiểu ác ma lớn nhất, nó là Tiểu ác ma hám tiền, hắn từ trước đến giờ không thích trẻ con, càng không muốn liếc mắt đến bọn chúng, lại thêm đứa kia có đôi mắt sáng lên như kẻ trộm, tràn đầy tính toán.
Bát quá, chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết.
Hắn cũng không nghĩ bây giờ đi giải quyết vấn đề xưng hô của bọn trẻ.
Xem đi! Bây giờ thanh tĩnh hơn nhiều.
“Ha ha ha! Cám ơn cha, cha là tốt nhất, người đã đẹp trai mà tâm càng đẹp hơn.”
Tiểu nha đầu lập tức cười ha ha mặt mày hớn hở, hai mắt tỏa sáng nhìn tệp tiền kia.
“…”
Hoắc Lôi khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa thì ngã.
Tâm càng đẹp hơn?
Cách nói gì đây?
Tiểu nha đầu, nhỏ như vậy đã đi học thói vuốt mông ngựa.
Ném con tiểu quỷ chỉ biết có tiền kia qua một bên, Hoắc Lôi quyết định lên lầu tiếp tục ngủ bù, ai bảo sáng sớm đã bị thư ký kêu dậy.
Xem ra phải nghĩ biện pháp khác…
"??...??"
Trừng mắt nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm vạt áo mình.
Nha đầu kia lại muốn làm sao, không phải đã trả thù lao rồi sao?
“Cha, thiếu chút nữa là quên, em trai vừa khóc kìa!”
“Kệ, cho nó khóc đi.”
Bỏ lại vài lời, Hoắc Lôi xoay người trở về phòng ngủ.
Con nít, khóc là khỏe mạnh, không cần để ý tới.
“Uh_____”
Nhìn bóng dáng cao ngất bỏ lên lầu, tiểu nha đầu vỗ vỗ tay đút "bảo bối" (là tiền ý) vào túi, cố ý trả lời kéo dài âm ra, tròng mắt tinh ranh thầm thì chuyển động.
“Em trai ơi, cha nói cho em khóc kìa!” Đôi chân nhỏ nhắn hướng phòng em trai chạy tới.
“Oa oa ——–” Trong phòng , bé trai ra sức khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra đỏ bừng.
“Chị, làm sao mà bây giờ mới về a?” Nhìn thấy chị mình trở về, một khuôn mặt ở trong phòng đang nhăn như khỉ đít đỏ lập tức nở nụ cười.
Mặc kệ nó dỗ em trai như thế nào, em trai vẫn cứ khóc, nó liền đem đồ ăn vặt mình yêu nhất tặng em trai luôn. Còn muốn thế nào nữa chứ?
Hu ——
Đồ ăn vặt a! Cần thì sẽ muốn thôi, còn như nào nữa.
Được rồi! Nó thừa nhận là có trộm sờ mặt Hoắc Vũ, nhưng là, nhưng là …….
“Lại đây giúp đi.”
Đồ ăn vặt ….
“Lại đây. Nhanh lên.”
Nhìn vẻ mặt ủy khất của em trai, tiểu nha đầu bắt chước lão cha học tập nhíu mày.
Vì sao nó thông minh như vậy mà lại có đứa em trai ngu ngốc thế này chứ, chỉ biết ăn ăn ăn.
“Chị nói cho cha biết, em giấu đồ ăn vặt trong quần áo nhé!!”
“Oa! Chị, chị phản bội.”
“Cha ơi———-”
“Được rồi, được rồi!”
Híc! Sớm biết sẽ không nói cho chị việc nó giấu đồ ăn vặt trong quần áo...
“A! Chị, chị đang làm gì vậy?”
Kéo rèm cửa sổ làm gì vậy?
“Mở cửa sổ” Xoạt xoạt —– Xoạt xoạt ——
Thật sự là, không có chuyện gì làm hay sao mà đem cái cửa sổ to như vậy, cao như vậy mở ra chứ, không biết làm như vậy thật cố sức sao?
Xoạt xoạt —– Xoạt xoạt ——-
“Uh!”
Tuy rằng không biết chị định làm gì, bất quá đi theo giúp là được.
Chị thực thông minh, nói gì cũng chí lý, đương nhiên trừ bỏ việc nói nó trộm đồ ăn vặt ra uy hiếp!
“Phù——– rốt cục cũng xong rồi”.
Nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ vào phòng, tiểu nha đầu vừa lòng phủi phủi tay.
“Oa oa ———-” Bé trai như trước không nể mặt tiếp tục khóc to.
“Chị, mở cửa sổ làm gì?” Bĩu môi, cậu bé bất mãn đem hay tay bịt lỗ tai lại.
Thật sự rất ồn ào.
Hơn nữa, còn rất thối!
“Hắc hắc! Cửa sổ này cách âm hiệu quả thật tốt nha!”
___________________________________________________________
“Oa ——----oa!”
“Đáng giận!” Nam nhân trên giường nhăn mày lại, cầm gối hung hăng ném vào cửa.
Ầm ỹ muốn chết, như này sao mà ngủ được!
Miệng tiểu tử kia chẳng lẽ không ngậm lại được một phút sau?!
“Oa oa ——– ”
Được, tốt lắm, ta mặc kệ ngươi, khóc khóc khóc, tốt nhất khóc chết đi.
Bàn tay to kéo chăn bông trùm qua đầu.
“Oa oa ——–”
Mặc kệ.
Nghiêng thân mình, tiếp tục ngủ.
…... ......
…... ...
Thật tốt quá, im lặng hơn rồi.
…... ......
…... .....
“Đông ——– đông!”
“…....”
“Thùng thùng thùng ——-”
“Linh ——-”
Hoắc Lôi đứng dậy, xốc lên chăn bông, day day thái dương, chửi ầm lên: “Đáng chết! A!!!! Có cho người ta ngủ không vậy?”