Khúc Mẫn vừa rời khỏi Học viện Sư phạm thì quay sang hỏi Lăng Thượng. "Tại sao cậu lại đáp ứng cậu ta?"
"Sao lại không thể? Cậu không cảm thấy cậu ấy rất thú vị à?" Lăng Thượng ngẩng đầu nhìn lên, sắc trời tựa như vừa mới được cắt xuống từ cùng một loại vải may giống quần Vân Liệt.
"Xem ra gần đây cậu rảnh rỗi quá rồi." Khúc Mẫn kéo Lăng Thượng trở về. "Thế nào? Cũng sắp tốt nghiệp cả, có phải cậu cũng muốn thử yêu đương hay không?"
"Xem lại mình đi." Lăng Thượng phì cười. "Đều sắp tốt nghiệp, cậu chớ để nhà trường nắm thóp lôi đi bêu rếu."
"Mồm quạ đen." Khúc Mẫn đánh cô, lát sau trong lòng bỗng nhen nhóm chút cảm giác khác thường. "Giờ ngẫm lại, cái cô bạn Vân Liệt kia thật sự rất thú vị. Cậu ta đã nghĩ xa đến như vậy, thế mà tôi và Tiểu Vũ vẫn còn chưa rõ ngày mai sẽ trôi về đâu."
Lăng Thượng liếc nhìn Khúc Mẫn, thấy dáng vẻ buồn rầu của cô bèn nói. "Cho nên mới bảo cậu ta thú vị. Thêm nữa, sáng hôm đó tuy chủ nhà là tôi nhưng cậu ta thay tôi thu dọn sạch sẽ đống của nợ kia, giờ tôi muốn giúp lại cậu ta."
Vốn Khúc Mẫn đang chán nản, ngay lập tức cô đã lấy lại tinh thần, nở nụ cười. Đến khi xuyên qua Học viện Vật lý, nghĩ tới lúc Lăng Thượng và Y Vân Liệt sẽ hẹn nhau tại đây, nụ cười càng trở nên tươi hơn.
Thoáng cái đã tới thứ bảy.
Vân Liệt thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị rời trường.
Trước khi đi, Hà Thù gọi nàng lại, dáng vẻ hơi lo lắng.
Vân Liệt vỗ vai cô, nắm tay làm động tác động viên. "Đừng lo lắng, tớ có thể làm thật tốt!"
"Không phải tớ không tin cậu!" Hà Thù chậm rãi lắc đầu. "Chỉ là hôm qua bí thư..."
"Cái vụ kia à!" Vân Liệt phất tay, vừa đi vừa nói. "Cậu hiểu tớ mà. Chỉ có cậu mới thích hợp thôi!"
Chỉ có tôi... mới thích hợp sao?
Hà Thù trơ mắt dõi theo bóng lưng Vân Liệt càng lúc càng xa, trong lòng xuất hiện chút đắng cay.
Nghe giống đang nhường tôi thì đúng hơn.
Nhưng tôi không muốn thế!
Không... phải nói, các người không đồng ý kiến!
Bởi vì năm nay mới bắt đầu xây dựng viện nghiên cứu giáo dục, Học viện Sư phạm quyết định dành chức vụ bí thư trưởng đoàn ủy cho nghiên cứu sinh đứng đầu, bậc tiền bối đã sớm rút lui, bí thư chính thức yêu cầu phía dưới đề bạt một người cáng đáng vị trí.
Hà Thù tranh thủ suy nghĩ, phân bố tốt nghiệp còn lâu mới tới, hiện tại phải tính toán xa hơn một chút.
Có điều nếu Y Vân Liệt rút khỏi cuộc cạnh tranh, cuối cùng chỉ còn sót lại mình cô.
Vân Liệt đi rồi cũng không hay biết Hà Thù đằng sau tâm tư nhấp nhô như thế nào. Đối với nàng mà nói, ngày hôm nay không thể nghi ngờ chính là một ngày trọng đại.
Bởi vì tối nay nàng sẽ là người chịu trách nhiệm cho kênh chuyên mục "Tiếng nói thành thị". Chuyên mục này thực ra trước đã có người dẫn rồi, thế nhưng bởi vì phản ứng của khán giả nên giữa chừng đài quyết định thay đổi. Duyên phận giữa nàng với công việc hiện tại cũng là điều không ai ngờ đến.
Thực ra mọi chuyện lại vô cùng đơn giản, ở trường vốn dĩ nàng đã là phát thanh viên, trong một lần về thăm trường cũ, nàng có phát biểu đôi ba câu, ai dè được nhắm trúng. Y Vân Liệt vẫn luôn đam mê loại hình công việc này, nàng yêu thích ngồi một mình ngẩn người, mở một đoạn nhạc nhẹ nhàng, dễ nghe. Micro mềm xốp đặt phía đối diện, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, bất kể chuyện tào lao hay chuyện chính sự, chuyện đã xảy ra hay chuyện còn chưa bắt đầu....
Vì thế nên trạm phát thanh của Học viện Sư phạm nổi danh nhất trong lục viện*, căn bản là nhờ có nàng.
*sáu học viện đã đề cập chương trước, lục viện ba nghìn sinh viên =))
Còn thông tấn xã bên Học viện Văn học lại có tiếng như bây giờ, cũng bởi Lăng Thượng.
Tuy nhiên hiện tại nàng đã làm trạm trưởng, trái với danh hiệu, phát thanh hay MC gì đó đều do nàng đảm nhiệm hết, thành ra nàng cũng ẩn ẩn chút phiền muộn. Cứ nghĩ đến nay mai tốt nghiệp phải rời xa phòng phát thanh mình ưa thích thì nàng vạn phần không cam tâm.
Vì lẽ đó, nàng quyết không buông tha cơ hội hiếm gặp từ trên trời rơi xuống này.
Tuy nhiên vào hôm nay, ngoại trừ việc nàng có thể ở trên một sân khấu lớn để biểu diễn thanh âm đầy sức quyến rũ của bản thân ra thế giới bên ngoài, thì còn một nguyên nhân thứ hai biến nó trở thành một ngày quan trọng, ấy chính là nàng chuẩn bị tới nhà Lăng Thượng.
Trên lưng chất đầy đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, cái gì cũng mang theo, tuy rằng chỉ trú qua mỗi cuối tuần thế nhưng đây vẫn là hai ngày vô cùng quan trọng.
Lúc Vân Liệt đến điểm hẹn, nàng kiểm tra đồng hồ.
Rất tốt, không hề chậm trễ. Còn 5 phút nữa kim giờ mới chỉ số 8.
Vân Liệt tìm một cái ghế đá bên đường, ngồi xuống.
Bởi vì là thứ bảy, lại còn đang sáng sớm nên khá ít người qua lại. Nàng ngồi phía trước một dãy tượng điêu khắc, chính diện hướng cửa Nam trường học ( cửa Bắc là cổng lớn nằm ở ba học viện khác). Loạt tượng gồm có ba nam hai nữ, hoặc cúi đầu đọc sách, thần sắc tĩnh lặng; hoặc ngẩng đầu nhìn về phương xa, ánh mắt sáng ngời.
Dãy tượng này được đặt tên là "Dốc lòng", xuôi thẳng theo con đường rộng thênh thang, mãi cho tới khi đến nơi nàng đang ngồi mới hết, con đường này chia làm ba nhánh, trái dẫn sang Học viện Văn học, trung gian hướng Học viện Vật lý, mà bên phải lại là đường Vân Liệt vừa đi, dẫn tới Học viện Sư phạm, cũng là con đường dài nhất.
Từ Học viện Vật lý thi thoảng truyền đến âm thanh chơi bóng rổ, người tới người lui ai cũng tò mò nhìn nàng, Vân Liệt lờ mờ nghe thấy có kẻ phàn nàn tên nào nỡ lòng bắt một cô gái đợi ở chỗ thế này thì thật là thất lễ, nàng thầm buồn cười, nếu như lần sau có hẹn, vẫn nên đi tới phía trước bức tượng điêu khắc thì tốt hơn.
Từ xa Lăng Thượng đã trông thấy Vân Liệt, cô ngừng đạp xe, nhón mũi chân chờ đợi một hồi.
Bên kia chỉ có mình nàng, dù ai đi qua hay dừng chân hỏi nàng cái gì, nàng cũng đều tỏ ra an nhiên. Ở phương diện này, hiển nhiên nhiều người không thể sánh bằng nàng, nhớ hồi mới học năm thứ nhất, lần đầu Vương Lộ với Thủy Kỳ đứng chỗ ấy chờ cô và Khúc Mẫn, tay chân thì luống cuống, bị ánh nhìn chăm chú của mấy thằng con trai làm cho đỏ hết cả mặt mũi. Có điều nói đi cũng phải nói lại, đây chưa chắc đã là lần đầu Y Vân Liệt đứng đó, lần sau có lẽ đứng đợi trước "Dốc lòng" là được rồi. Nghĩ đến đấy, mũi chân Lăng Thượng dùng sức đẩy một cái, xe tiếp tục lăn bánh.
Keng leng keng...
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên đằng sau Vân Liệt.
Vân Liệt vừa chuẩn bị từ chối một chàng trai cực kì tẻ nhạt. Thật ra nàng đã thấy xe đạp Lăng Thượng hướng về phía nàng từ trước, nhưng khi thật sự nghe được tiếng chuông, nàng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu đang làm gì thế?" Lăng Thượng vừa tới đã chặn miệng cái tên đang lải nhải kia, hỏi Vân Liệt.
"E hèm, xin hỏi cậu đang muốn đến Học viện Vật lý tìm người phải không? Nếu cần thì tôi rất sẵn lòng hỗ trợ." Vân Liệt mím môi cười, giọng điệu đàng hoàng trịnh trọng, ngụy trang thật tới mức sống động.
Lăng Thượng cũng cười theo, tháo ba lô sau lưng nàng xuống. "Xin lỗi, tôi đến muộn."
Vân Liệt không đề phòng nên khá sững sờ, song thấy động tác Lăng Thượng rất tự nhiên thì nàng cũng buông lỏng tay ra, quan sát cô đặt ba lô vào giỏ xe. "Không, là chúng mình hẹn giờ hơi sớm."
"Ha ha." Lăng Thượng cười càng tươi, tuy mới sáng sớm nhưng tâm tình hết sức tốt, cô hơi hất đầu, mái tóc dài thướt tha phía đằng sau. "Cậu ngồi lên đi, tôi chở."
"Chuyện này...." Mặt Vân Liệt tái nhợt. "Tôi không ngồi lên đâu."
"Sợ cái gì." Lăng Thượng kì quái nhìn nàng như nhìn người dưng... tuy nhiên cô và người dưng nước lã này lại đang hình thành nên mối tương quan. Do cùng là con gái, hay tại bởi sáng hôm trước đã phát sinh cuộc gặp gỡ khác thường, vì thế nên cảm thấy đối phương cũng không quá xa lạ. "Cậu cứ lên đi, tôi đạp không nhanh đâu."
"Không phải." Vân Liệt đưa tay sờ yên ngồi sau xe. "Trước đây váy tôi từng suýt bị cuốn vào bánh xe, từ bấy đến giờ vẫn chưa dám ngồi lại lần nữa."
"Quả là "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng". " Lăng Thượng ngắm nghía quần áo Vân Liệt. "Cậu có mặc váy đâu, bắt đầu từ bây giờ rèn luyện đi, sau này sẽ chẳng sợ nữa."
Vân liệt thấy đứng ở đây mãi cũng không nên bèn cắn môi. "Vậy cậu hạ chân chống trước đi, thế tôi mới dám lên."
Cuối cùng Lăng Thượng cũng không nhịn được cười, cô bắt gặp cái liếc mắt của Vân Liệt, chân dài duỗi ra, hạ chân chống xuống.
Vân liệt cẩn thận từng li từng tí khi ngồi lên ghế sau, lắc lắc thân mình, hai tay nắm chặt lấy yên xe, nhìn ngang ngó dọc, vừa cười vừa hỏi. "Đây không phải xe dành cho nữ à?"
Chân Lăng Thượng đỡ xe, thấy Vân Liệt cười trông rất căng thẳng bèn vỗ tay nàng: "Đây là xe anh trai tôi, cơ mà tôi lái lão luyện lắm nha." Cô lại vỗ tay cầm. "Nếu thực sự sợ ngồi sau, hay cậu lai nhé, thấy thế nào?"
Vân Liệt nghẹn lời, ánh mắt hướng về nơi khác. "Cậu có mau đạp đi không?"
"Rồi rồi. " Lăng Thượng khó khăn lấy chân đẩy hoành giang* lên. "Tay cậu đặt lên yên thì tôi biết ngồi kiểu gì, trước tiên thả ra đi đã, thấy sợ thì giữ áo tôi là được."
*bạn nào đi xe đạp chắc cũng biết bộ đề sau rồi =)) Cái cần gạt chống xe á:v
Vân Liệt cứng nhắc buông tay, sau đó chờ Lăng Thượng ngồi xuống, nàng lập tức bám thật chặt lớp áo bên eo cô. Có lẽ hành động này đã báo hại Lăng Thượng tí nữa thì làm đổ xe.
"Xin lỗi, tôi sợ nhột, cậu giữ nhẹ nhàng thôi." Lăng Thượng vội vã giữ xe, quay đầu lại nói.
"Tôi cũng xin cậu lái chầm chậm chút." Vân liệt đề nghị, chân không chạm đất khiến trọng tâm cứ nghiêng ngả tạo cảm giác rất không thật... đặc biệt là tóc Lăng Thượng dài thật dài, lúc ẩn lúc hiện trước mặt nàng làm lòng người bất an.
"Yên tâm đi!" Lăng Thượng đạp một đoạn đã thích ứng được, dù sao thì vị trí phía sau thường hay có người ngồi, cô cũng không có bạn bè nào thừa cân quá mức cho phép, chở ai đó không được coi như một gánh nặng.
Ra khỏi cửa Nam, Lăng Thượng chở Vân Liệt hướng về phía nhà cô.
Vân Liệt ngồi đằng sau vẫn rất căng thẳng, nàng luôn cảm giác như quần áo mình sắp bị xé nát, thân thể không tránh khỏi nhướn lên phía trước, Lăng Thượng bất đắc dĩ cười khổ để nàng dựa vào, tựa hồ như vừa kéo thêm phiền phức cho bản thân.
Đạp xe nửa giờ, cuối cũng cũng đến.
Lúc ngồi lên xe, Vân Liệt có thỏa thuận qua với Lăng Thượng rằng cô phải dừng hẳn xe thì Vân Liệt mới chịu xuống. Lăng Thượng phanh xe rất ăn, tư thái ung dung, thoải mái, mà Vân Liệt còn giữ chặt góc áo cô, dè dặt tiếp đất, ấy vậy chân vẫn run bần bật, nàng ngồi xổm hồi lâu, thầm mắng mình tự chuốc họa vào thân.
Trong lúc Vân Liệt ngồi tự kỉ, Lăng Thượng dắt xe đến cửa cầu thang, quay đầu lại ngó sắc mặt nàng, bộ dạng thong dong vừa nãy chả thấy đâu nữa, biểu cảm cứng nhắc làm cho cô cười trộm một hồi.
Vân Liệt đứng dậy đi tới, mắt sắc phát hiện ra nét cười trên mặt cô, còn đang tính nói gì đó thì bỗng sau lưng có người đuổi đến cắt ngang.
Là anh chàng ở phòng thường trực khu nhà.
"Cô là chủ hộ tòa C, lầu 5 phải không?" Anh ta hỏi Lăng Thượng.
"Phải rồi!" Lăng Thượng vội vã đáp. "Tôi có điện thoại sao?"
"Không phải điện thoại, mà là điện báo." Anh chàng duỗi hai ngón tay ra. "Hơn nữa còn là hai phong, tôi đã nhét vào hòm thư nhà cô rồi đó, sợ cô không để ý nên mới tới báo cô hay."
"Cảm ơn anh!" Lăng Thượng cúi người, sau đó nhíu mày nhìn Vân Liệt.
"Cậu cứ lên trước đi." Vân Liệt mệt mỏi phất tay.
"Vậy cậu cứ đi từ từ nhé." Lăng Thượng gật gù. "Đồ dùng cứ để tôi mang hộ."
Lúc này Vân Liệt không có ngớ người nữa mà vịn tay cầm cầu thang bước từng bước chậm rãi. Trên đời có người sợ báo sợ hổ, nàng sợ gì không sợ lại đi sợ ngồi xe đạp, nghĩ tới khả năng có thể nhờ ai đó giúp xóa bỏ nhược điểm này, chắc hẳn cũng là việc tốt. Quyết định thế, Vân Liệt thở ra một hơi, nỗ lực leo lên lầu.
Chờ nàng bò xong năm tầng cầu thang là cánh cửa rộng mở nhà Lăng Thượng. Vân Liệt không quá kì quái, bước vào.
Lăng Thượng đang đứng đọc một tờ giấy trong phòng khách.
Đoán chừng đấy là bức điện báo nọ.
Lăng Thượng nghe thấy âm thanh cửa đóng bèn giơ tờ giấy kia lên. "Tôi cảm thấy trên thế giới này... lời ít mà ý nhiều là từ chuẩn nhất để nói về điện báo."
"Có lẽ vậy." Vân Liệt đáp, mắt quan sát tứ phía. Tất cả mọi thứ so với lúc nàng tới tuần trước không khác chút nào, xem ra khoảng thời gian giữa tuần Lăng Thượng thực sự sẽ không trở về.
Nàng lại chỗ bàn ăn kiểm tra, đại khái vì đóng cửa một tuần nên không xuất hiện bụi bặm, thế nhưng bầu không khí có chút kém đi.
Vân Liệt xắn tay áo, mở toàn bộ cửa sổ, xua tan cảm giác u ám trong căn hộ.
Bấy giờ Lăng Thượng đã xem đi xem lại bức điện báo rất nhiều lần, bởi vì Vân Liệt không tò mò hay thắc mắc gì nên cô cầm nó bước vào phòng mình. Cũng phải! Dù sao cả hai xác thực không hề có thân thiết đến cái mức ấy.
Sau khi Vân Liệt mở hết cửa sổ, nàng tìm được túi mình trong phòng khách, đồng thời phát hiện ra Lăng Thượng không còn ở đây. Vân Liệt liếc mắt nhìn phòng ngủ của cô, lắng nghe một hồi không thấy chút động tĩnh gì thì đi rửa sạch toàn bộ đồ dùng sinh hoạt trong nhà tắm xong ôm quần áo đẩy cửa phòng Lăng Thượng, hỏi. "Tối tôi ngủ đâu đây?"
Lăng Thượng đang ngồi ngây người trên giường, nghe thanh âm hướng từ trên xuống dưới thì bị chấn động nhẹ, ngửa mặt lên.
Vì sao một cô gái có chút kiêu ngạo như Lăng Thượng lại chịu ngủ trên một cái giường thấp đến thế, để rồi bất cứ lúc nào cũng phải ngẩng đầu lên nhìn người khác? Đây là lần thứ hai Vân Liệt nói chuyện với Lăng Thượng trong phòng ngủ, lòng nàng thoáng suy tư, cũng không bỏ qua biểu cảm lóe chút cô đơn rồi nhanh biến mất của Lăng Thượng.
Do cửa mở nên ánh sáng chiếu rọi phần lưng Lăng Thượng, vóc dáng có vẻ gầy gò, nhưng khiến cô trông tựa như một pho tượng... dĩ nhiên không phải "Dốc lòng" cứng nhắc, lạnh lẽo, mà là một tác phẩm nghệ thuật tràn đầy mỹ lệ.
Nếu như Lăng Thượng biết được nàng có suy nghĩ đó, chắc hẳn lần sau cô sẽ bắt nàng phải lên chở mình cho mà coi!
Vân Liệt nhẹ nhàng nhìn qua điện báo trong tay cô. Vốn dĩ nàng không muốn tham gia vào việc cá nhân riêng tư nên không hỏi bất cứ điều gì, song giờ nhìn lại, tâm trạng Lăng Thượng đang hạ dốc thì phải.
"Ai gửi điện báo cho cậu thế?" Vân Liệt đi tới, ngồi chồm hỗm. Chẳng biết vì sao mà nàng không hề muốn nhìn xuống cô gái này.
"Cha mẹ một cái, anh trai một cái."
Lăng Thượng bình thản đáp, vẻ mặt trở nên ung dung hơn nhiều, cứ như cô gái vừa rồi mới phảng phất nỗi sợ muốn chết không phải là cô.
"Hứa gì với cậu à?" Vân Liệt vốn định khẽ nở nụ cười, nhưng lời kế tiếp của Lăng Thượng khiến nàng không tài nào cười nổi.
"Anh trai tôi gửi tổng cộng 13 chữ: Không ăn Tết ở nhà, em nhớ chờ tin tức của bố mẹ."
Vân Liệt không nói gì nữa.
"Không cần chờ nữa rồi!" Lăng Thượng lại lôi ra một tờ giấy khác. "Bố mẹ tôi càng đơn giản hơn: Gần đây bận rộn."
"Chỉ là gần đây mà thôi!" Vân Liệt lập tức nói.
"Cái gần đây ngắn nhất của bọn họ kéo dài một năm lẻ ba tháng."
Vân Liệt nghe xong cũng trầm ngâm một hồi. "Bố mẹ cậu phải..."
"Bọn họ thuộc đội địa chất, nhiều năm không ghé về thăm nhà." Lăng Thượng ngửa người về đằng sau, ngã lên giường. "Anh trai tôi đang ở một thành phố nơi phương Nam công tác, lần trở về gần nhất cũng đã thành chuyện hơn nửa năm trước. Hết thảy bọn họ đều là người bận rộn."
"Tôi nhớ cậu thuê người giúp việc là vì anh trai!" Vân Liệt cũng ngồi lên giường, nàng hỏi cô gái đang nằm. Tóc Lăng Thượng dài tán loạn xung quanh, uốn lượn tạo hình thù đẹp đẽ.
"Anh ấy từng bảo phải quay trở về đây gây dựng cơ nghiệp, tôi nghĩ chí ít thì cũng phải về ăn Tết chứ." Lăng Thượng thì thào, mắt liếc thấy Vân Liệt hình như đang nảy sinh chút thương cảm, cô lập tức bật dậy, rùng mình. "Thôi đi, đừng nói cậu đang thương hại tôi đấy nhé."
"Cậu sẽ cần người khác thương hại sao?" Vân Liệt đứng lên. "Trưa muốn ăn gì đây?"
"Rất hoài niệm món cháo đậu xanh." Lăng Thượng lè lưỡi liếm môi. "Với cả chén canh giải rượu kia nữa."
"Tôi thì chả hoài niệm cái phòng khách tí nào đâu!" Vân Liệt hừ một tiếng, giọng điệu vẫn nghiêm khắc, làm như sẽ không cho phép sự việc nọ tái diễn lần thứ hai.
"Thực ra lúc ấy là nhân dịp đặc biệt." Lăng Thượng nâng cằm nhìn nàng. "Trước đấy một ngày là sinh nhật một người bạn, cho nên mới thác loạn một đêm. Sau này sẽ không thế nữa."
Vân Liệt gật gật đầu, xem như tạm chấp nhận.
"Được rồi, tôi đi mua ít thức ăn, mau đưa chìa khóa cho tôi." Vân Liệt xòe tay.
"Tôi cùng đi với cậu nhé." Lăng Thượng đứng dậy.
"Không cần, tôi biết đường rồi mà." Vân Liệt đẩy nàng ngồi trở lại trên giường.
Bất đắc dĩ, Lăng Thượng chẳng thể làm gì khác ngoài rút chùm chìa khóa ra từ tủ đầu giường, ném cho nàng. "Trong nhà không có chìa khóa dự phòng, ven đường cậu có đi ngang qua cửa hàng nào thì đánh thêm một cái đi."
"Dùng chung là được rồi." Vân Liệt lắc đầu, nàng chỉ ở nhờ mà thôi.
Vân Liệt nhận chìa khóa xong đi luôn, thời điểm nàng mở cửa, Lăng Thượng đã gọi tên nàng.
Vân Liệt phát hiện cô đặc biệt ưa thích chơi kiểu đột nhiên tập kích này, nhưng khi nàng ngoái đầu lại thì nhận ra mặt Lăng Thượng không chứa ý cười, thay vào đó là sự chân thành, nghiêm trang. "Rất vui khi cậu đến ở nhà tôi, ừm, hân hạnh được làm quen với cậu."
Vân Liệt choáng váng, Lăng Thượng ngồi khoanh chân, tư thế tao nhã, trong lời kia như ẩn chứa sức mạnh khiến nàng không thể không đáp. Không bởi áp lực hay ép buộc, mà là không tự chủ được, muốn nở một nụ cười hướng về phía đối phương. "Ừ, tôi cũng thế!"
Khép lại, đi ra, Vân Liệt tựa lưng dựa lên cửa một hồi.
Tiếp theo, nên làm gì đây?