*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời cuối sách.
Phù, thở một hơi thật dài.
Các nhân vật cũng hít sâu một hơi, chao ôi, mỗi lần hít sâu, chúng ta đã làm những động tác giống nhau rồi.
Quyển truyện này hơn 20 vạn chữ, viết rất cực khổ, mất rất nhiều thời gian, đôi khi tôi còn quá trớn viết lan man.
Thế nhưng thực sự trong cõi u minh có một cỗ sức mạnh dẫn dắt tôi quay về.
Đoạn trình bày theo trật tự ngược, tôi cơ hồ đã chuẩn bị sẵn kết cục, nhưng kỳ thực trong quá trình dài dòng liên miên tôi đã viết những gì mình muốn viết nhất. May quá, tôi dựa trên chính ý tưởng ban đầu, từng bước từng bước hoàn thiện tác phẩm này.
Đến đoạn kết thúc, tôi cảm thấy bản thân cũng không kịp thở.
Sao tự dưng lại viết một câu chuyện bi thảm như thế này?
Bình thường đọc truyện tôi không hề yêu thích thể loại ngược, thế mà lại liều mạng viết ngược văn.
Nhưng hình ảnh Lăng Thượng và Vân Liệt trong đầu quá sống động, cứ như thể hai người đó thực sự đã tồn tại và sống một cuộc đời như thế.
Kết cục cuối cùng, chính là đã phát sinh chân thực như vậy.
Đương nhiên, kết cục cố sự này, cũng chưa phải kết thúc đích thực.
Thời điểm mới viết, tôi thừa nhận, nhân vật chính là Hoa Hồ với Kiều Úy Nhân.
Tôi chỉ muốn xen kẽ một chút tự thuật về cố sự đời trước.
Thế nhưng đột nhiên tôi nghĩ đến nội dung "Tương quân kế" khiến cho người ta ấn tượng điên đảo, nhân vật Bích Kiều càng viết càng làm người ta ấn tượng sâu sắc, thế nên hãy tính đấy là sự bất hạnh của tôi nhé, tôi đã buông tha cho Hoa Hồ cùng Kiều Úy Nhân, chăm chú tập trung vào ân oán đời trước, vì lẽ đó tựa "Bà Sa" ra đời.
Có điều tôi không hề từ bỏ Hoa Hồ và Kiều Úy Nhân, cũng dự định viết một thể loại từ trước đến nay tôi chưa từng viết, *nấc cục*, nhưng là cái gì thì không nói đâu, tóm lại, chờ tôi đi, sau một khoảng thời gian lâu lâu tôi sẽ cho mọi người đọc.
Ừ, tôi thừa nhận, tôi quá yêu Lăng Thượng, cũng rất yêu Vân Liệt, tuy tôi tàn nhẫn ngược Vân Liệt, nhưng tôi vẫn rất yêu cô ấy.
Ai mà không có khuyết điểm chứ? Chỉ là bản thân chưa từng trải qua câu chuyện tình nào khiến ta phải hối hận cả một đời, tôi chỉ muốn nói với mọi người, một số thời khắc, làm sai, là thật sự không thể quay đầu, vì thế nên khi còn yêu, hãy nỗ lực yêu đi.
Hết <3
Lời bạn Editor: Cảm ơn tất cả!
*Phù* *thở một hơi cùng tác giả* Mình hoàn Bà Sa rồi, thật sự đã hoàn rồi <3
Các bạn đừng vội kêu giới thiệu gắn mác HE là lừa tình, truyện này HE thật =)) NHƯNG LÀ Ở NGOẠI TRUYỆN!
Vâng, tác giả đã cho Lăng Thượng chết, cái bia mộ nằm chình ình kia kìa, không chối cãi ( Thế mà truyện vẫn HE mới tài =))
Mình sẽ tạm thời ngừng update truyện này trong một đoạn thời gian, căn bản mình muốn các bạn ngâm thật thấm cái End )
Đừng vội xóa truyện khỏi thư viện, lưu trữ hay danh sách đọc, vì một ngày nào đó, không xa đâu, khi mặt trời như thường lệ lên cao vào ban ngày còn mặt trăng như thường lệ lên cao vào ban đêm, thông báo 7 chương hạnh phúc nhất của Bà Sa sẽ xuất hiện và chiếu rọi cả tâm trí các bạn x
Một lần nữa, chân thành cảm ơn và hẹn gặp lại vào một ngày không xa.
Từ bạn Editor vẫn thường hay chen lời.
Thương, 3/12/2016, 19h
Ôi, chưa hết!
Còn phần đặc biệt: rảnh rỗi edit comment trên Tấn Giang =))
Thương Hích bình luận: 《 Bà Sa (GL)》 chấm điểm: 2, thời gian: 2016-09-03 05:59:55, bình chương: 58
Nói như thế nào đây, thật ra tôi cảm thấy hai người đàn ông kia đều không sai, hơn nữa còn là hai người đàn ông tốt. Tôi không dám nhận xét gì ước nguyện ban đầu của Mộ Lão sư, cũng tuyệt đối không phê bình trào phúng hai người kia. Thứ "Bà Sa" muốn biểu đạt chính là hiện thực, yêu và không yêu, xúc động cùng thương tâm. Tình yêu cùng giới, như bông hoa quỳnh, yếu ớt mà đẹp đẽ, chỉ sống trong một cái chớp mắt.
Bất Kiến Quân bình luận: 《 Bà Sa (GL)》 chấm điểm: 0, thời gian: 2016-08-24 13:23:25, bình chương: 63
Đây là bộ 【 bi kịch 】duy nhất Mộ Lão sư viết
Đọc lời tựa của Mộ Lão sư, tôi mới bất giác nhận ra đây là một cái kết thảm thương.
Cho dù cuối cùng ( trước ngoại truyện) Lăng Thượng và Vân Liệt không ở bên nhau, thậm chí giữa hai người chỉ có hôn môi.
Thế nhưng hai người một mực yêu a.
Lăng Thượng yêu Vân liệt, Vân Liệt yêu Lăng Thượng.
Tôi lý giải, tình yêu là quan trọng nhất. Hai người chỉ cần còn yêu đối phương, thì một ngày nào đó sẽ HE thôi.
SHE có một MV kể về cố sự thời còn yêu của một cặp vợ chồng đã chia tay mấy chục năm, lúc đó dù cho một trong hai có người từng kết hôn sinh con, cũng không ngăn cản được bọn họ yêu.
Cũng có thể do tôi chênh lệch tuổi tác so với Mộ Lão sư, tôi còn chưa đủ thành thục, vẫn còn đang học đại học, chưa tiến vào xã hội.
Một người yêu một người khác, trùng hợp rằng người đấy cũng yêu cô. Tình yêu, có thể kéo dài hai mươi mấy năm, thật tốt.
Tóm lại là tôi muốn nói, cảm tạ Mộ Lão sư đã viết ra "Bà Sa", viết ra Lăng Thượng và Vân Liệt.
Thương Hích bình luận: 《 Bà Sa (GL)》 chấm điểm: 0, thời gian: 2016-09-24 07:21:10, bình chương: 62
Giả như... chính là nỗi đau thương hư không nhất.
Bắt đầu từ một ca khúc, kết thúc bằng một vũ điệu.
Cố sự này đối với tôi mà nói, như một khúc lam điều tước sĩ, trầm thấp nhẵn nhụi, uyển chuyển ưu thương.
"Bà Sa" cho tôi ấn tượng rất đặc biệt, bất luận bao lâu lại ngồi hồi tưởng, bất luậnđã đọc lần thứ mấy, đều dừng ở hình ảnh Vân Liệt cùng Lăng Thượng ôm nhau khiêu vũ, một điệu rồi lại một điệu, một bước rồi lại một bước.
Vũ đạo cũng có linh tính, mà theo hai người, nếu tâm đầu ý hợp, vậy sẽ khoái hoạt cỡ nào chứ.
Nhớ lần đầu tiên tôi đọc Bà Sa, là lúc Cheer Chen đánh bản minuet.
Còn có hồi ức chứa đựng biết bao bí mật
Lăn qua lộn lại trong lòng tôi.
Tình yêu là gì
Ở trong lòng người, tôi có thể chỉ là phong cảnh để người thưởng thức.
Tại quê nhà Vân Liệt, hai người khí thế hừng hực cùng nhìn ngắm cây hợp hoan. Vốn là mời mình Lăng Thượng, nhưng rồi cả đám lại kết bè kết lũ kéo đến.
Ánh sáng của ống kính chính là con mắt người, mà vị trí trung tâm ảnh chụp, chính là tiêu điểm tầm mắt.
Hai người bọn họ đều là trung tâm của đối phương.
Trong mắt tôi chỉ có cậu.
Bầu trời đột nhiên mưa rào tầm tã
Cùng gắn bó bên người mình yêu đứng dưới mái hiên
Bước chân chuyển động ung dung trốn bão
Dòng người chen chúc, vẫn nắm chặt bàn tay
Lần đầu tiên hai người đến "chân trời góc biển" tìm cây hợp hoan, ngày ấy mưa rào xối xả, thậm chí cây hợp hoan còn thoi thóp.
Lăng Thượng nói: "Chúng ta tư bôn với nhau đi."
Vân Liệt nói: "Hoa, ngày mai xem đi. Lăng Thượng, giờ tôi chỉ muốn hôn cậu."
Sau bão táp, liệu cây hợp hoan còn có thể nở rộ hay không?
Đáp án là có, mỗi đóa đều nhiệt liệt nở rộ.
Hai người bọn họ, dưới tán cây hợp hoan, lại cầm tay, mỉm cười đặt dấu ấn. Thứ bọn họ ước ao chính là phần tình yêu tốt đẹp này cũng có thể như cây hợp hoan, gột rửa sau bão táp, để khi nở lại càng thêm rực rỡ.
Đáng tiếc thế giới náo động như vậy, tùy hứng như vậy.
Không phải ai cũng sở hữudũng khí ngay từ khi sinh ra, chí ít Lăng Thượng xưa nay chưa từng là một cô nàng dũng cảm, cô luôn lo trước lo sau, cô luôn cẩn thận dè dặt. Mà Vân Liệt không thể một mình gánh vác hồi ức của hai người, cuộc sống quá cực khổ, lại sắc bén góc cạnh, dù cho mãnh liệt, kiên trì đến đâu, cũng sẽ từ bỏ.
Uổng công tôi mở bài hát này
Một giây cô tịch xoay vòng ấy
Ở trong lòng cậu, tôi có thể chỉ là người chậm rãi luyện tập
Âm nhạc vang lên, một mìnhtôi diễn xuất, biểu diễn theo điệu nhạc
Có một chương, ngay cả tên tôi cũng có thể nhớ rõ ràng, đó là "Ranh giới", một chương này Lão sư dùng từ ngữ giản dị nhất để miêu tả, mà tôi đọc đến tâm lực quá đỗi mệt mỏi.
"Lăng Thượng, cậu dạy tôi đạp xe đạp đi." Vân Liệt nói.
Sau đó Lăng Thượng dạy cô ấy, nhưng Vân Liệt không muốn học hết, nói muốn giữ cho lần sau.
"Được, lần sau học, cũng tới lúc ăn cơm rồi." Lăng Thượng nói.
Hai người đi tìm quán ăn.
"Lăng Thượng, chúng mình xem ti vi đi." Vân Liệt nói.
"Lăng Thượng, chúng mình dọn dẹp nhà cửa tí đi?" Vân Liệt nói.
Sau đó hai người lại bắt đầu quét tước.
"Lăng Thượng, chúng mình chuẩn bị nấu cơm đi... à, cậu giúp tôi rửa rau là được rồi." Vân Liệt nói.
Hai người bèn chui vào nhà bếp.
Lăng Thượng đề nghị. "Vân Liệt, dạy tôi làm thức ăn đi."
Vân Liệt gật đầu, bắt đầu giải thích tường tận.
"Lăng Thượng, chúng mình khiêu vũ đi." Vân Liệt nắm tay Lăng Thượng, nói.
Lăng Thượng nói: "Không! Cái gì cũng được, nhưng duy chỉ khiêu vũ là không thể nữa rồi."
Nguyên lai ranh giới, là ở đây sao?
Tất cả, đã từng rất đơn giản.
Tiếc rằng, không còn có thể quay về.
Lăng Thượng sợ đau, đối với cô mà nói, chiếc nhẫn trên ngón áp út Vân Liệt chính là nỗi đau ghi lòng tạc dạ, cho nên cô bặt vô âm tín, từ biệt kinh niên.
Tôi cũng không tính cảm thụ của ngoại truyện, ngoại truyện là ước ao của tất cả độc giả, không phải của tôi.
Trong cuộc sống, không phải tất cả cảm tình đều có thể nở hoa kết trái, huống hồ loại tình cảm đơn bạc này trong bão táp sẽ đánh mất đi vẻ đẹp.
Trong cuộc sống, không phải cứ có tình yêu đều sẽ trở thành thân thuộc, không phải tất cả mọi người đều có dũng khí để tư bôn cùng nhau, cũng không phải tất cả mọi người đều biết thứ mình muốn là gì.
Vậy nên theo tôi, thời điểm tiếng kèn harmonica vụn vỡ vang lên, cố sự cũng đã kết thúc.
Nhẹ nhàng, tôi sắp rời xa em.
Em thân yêu, xin đừng vì tôi mà bật khóc.
Sinh mệnh rất ngắn, không nên hoang phí, nhiều lúc dù hối hận, cũng không cách nào quay đầu lại.
Vì thế nên khi còn yêu, hãy nỗ lực yêu đi
*
Hết thật rồi <3
Cơ mà thôi, hết nhanh thế thì cụt quá, nghe lại "Giả như" nà:>
Tình yêu liệu có thể chịu đựng được bao nhiêu hiểu lầm để có thể cùng nhau trải qua mùa đông giá lạnh?
Một lời nói thật có thể xé rách cùng liên lụy, đổi thay mối quan hệ, so với người dưng còn xa lạ hơn gấp nhiều lần.
Tình đầu nếu càng yêu điên cuồng tựa hỏa diễm, thì về sau sẽ càng dễ bị cơn gió lạnh lùng dập tắt đi.
Đôi lúc sự thật quá sắc bén, khiến người ta không thể làm gì khác hơn là nói dối.
Giả như có thể đảo ngược thời gian, liệu tôi có thể làm được điều gì đây
Để trao em những gì em chưa từng nói ra nhưng lại hằng mong muốn?
Giả như tôi chưa từng buông tay, vậy nhiều năm sau đó liệu em sẽ trách, sẽ hận hay sẽ cảm động?
Hóa ra "giả như"... chính là nỗi đau thương hư không nhất.
Không biết một người phải trải qua bao cuộc tình, yêu tới héo tàn mới cam tâm cô độc bên trong giấc ngủ đông?
Tình đầu nếu càng yêu điên cuồng tựa hỏa diễm, thì về sau sẽ càng dễ bị cơn gió lạnh lùng dập tắt đi.
Đôi lúc sự thật quá sắc bén khiến người ta không thể làm gì khác hơn là nói dối.
Tại sao hạnh phúc đều là ảo mộng, một khi gần chạm tới thiên đường liền nhanh tỉnh lại?
Hay vì ái tình càng giống như lạc diệp, nhìn như bay lượn cũng đang rơi?
Giả như có thể đảo ngược thời gian, liệu tôi có thể làm được điều gì đây
Để trao em những gì em chưa từng nói ra nhưng lại hằng mong muốn?
Giả như tôi chưa từng buông tay, vậy nhiều năm sau đó liệu em sẽ trách, sẽ hận hay sẽ cảm động?
Giả như thật sự có thể đảo ngược thời gian, thì em sẽ làm gì
Em sẽ lựa chọn tôi hay vẫn quyết buông tay?
Giả như ôn nhu buông tay chỉ đơn giản muốn em hiểu rằng dù đã sai vẫn còn có thể quay đầu lại?
Và hóa ra những cái giả như
... chính là nỗi cô đơn mà con người chỉ đành bất lực.
Và...
"Giữa lưng chừng mùa đông"
Nhẹ nhàng, tôi sắp rời xa em.
Thỉnh cầu em hãy mau gạt đi nước mắt.
Trong đêm dài đằng đẵng, rồi cả tương lai sau này nữa.
Em thân yêu, xin đừng vì tôi mà bật khóc.
Con đường phía trước tuy rằng quá thê lương.
Xin hãy mỉm cười vì tôi mà hạnh phúc.
Tuy rằng gió thét, tuy rằng mưa rền,
Tôi vẫn trong cơn mưa nhớ nhung mãi tên người...
Một ngày không có em
Tôi càng biết quý trọng bản thân mình hơn
Vậy nên trong những năm tháng không có tôi
Thỉnh cầu em hãy biết tự bảo trọng.
Em hỏi tôi khi nào mới trở về,
Tôi cũng đã bao lần tự hỏi bản thân,
Không phải lúc này, không biết bao giờ,
Chỉ đành hẹn em vào một ngày giữa lưng chừng mùa đông.
+
HẾT.