Bà Sa

Chương 23: Chụp ảnh chung




Vân Liệt ở trong phòng.

"Chẳng lẽ cậu vẫn nghĩ rằng sẽ chỉ có mình tôi đến à?" Hà Thù vừa đi, Lăng Thượng đã hỏi.

Vân Liệt chần chừ chốc lát mới đáp một tiếng.

"Sớm biết sẽ phiền toái thế này thì tôi đã đến đây một mình rồi!" Lăng Thượng tự đấm vào lòng bàn tay. "Lần này đông người quá, đáng lẽ đám Vương Lộ, Thủy Kỳ còn tính bám theo... cơ mà bỗng dưng họ dính phải luận văn tốt nghiệp, hơn nữa cũng chỉ mua được bằng ấy vé tàu, thế mà anh tôi phải dùng dằng mất nửa ngày đấy."

"Anh cậu đến thực sự khiến tôi rất bất ngờ."

Vân Liệt đến ngồi sát bên Lăng Thượng, đẩy cô nằm xuống, đồng thời xoa bóp giúp cô.

"Anh ấy bị Hà Thù thuyết phục, tôi cũng chẳng biết tại sao." Lăng Thượng híp mắt hưởng thụ. "Hình như bọn họ đang có bí mật."

Vân Liệt chỉ mím môi cười. Tuy rằng không biết Hà Thù đã nói gì, nhưng nhất định nó có liên quan tới chuyện trước đây.

"Thôi đừng mát sa nữa." Đột nhiên Lăng Thượng bật ngồi dậy. "Tôi khá tò mò muốn xem trình độ khiêu vũ của cậu đến đâu rồi?"

Còn chưa chờ cô dứt lời, Vân Liệt đã quấn chặt mình trong cái chăn, thanh âm hờn dỗi truyền ra. "Nên nghỉ sớm một chút, mai còn đi leo núi đó."

"Nhảy thôi thì đâu có tiêu hao nhiều thể lực." Lăng Thượng dứt khoát gỡ bỏ cái chăn, lôi nàng xuống đất.

"Không có nhạc mà." Vân Liệt trừng mắt lườm cô, nàng cố gắng chống chế.

"Tôi ngâm nga là được!" Lăng Thượng cười hì hì, cô thật thích ngắm dáng vẻ vừa căng thẳng vừa bất đắc dĩ của Vân Liệt, hình như bị nghiện mất rồi.

"Lại gầy đi à?" Lăng Thượng ôm eo nàng.

"Không có đâu nhé!" Vân Liệt véo thử, mình vẫn như cũ mà.

Lăng Thượng mỉm cười, tranh thủ lúc Vân Liệt không chú ý, cô chủ động phối hợp bước chân.

"Ưm ừm, ưm ưm ừm..."

Lăng Thượng thực sự ngâm nga, vẫn là bài hát nọ của Tề Tần, ngay lập tức Vân Liệt im lặng.

Lăng Thượng cao hơn Vân Liệt, tiếng cô hát nhẹ như âm thanh nước chảy bên tai. Khoảng cách giữa hai người ngày càng rút ngắn, song phương đều cực kì chuyên chú, bước chân hoàn toàn đồng điệu, Lăng Thượng vô tình kéo tay Vân Liệt, bất tri bất giác, hai người ở rất gần nhau, gần đến nỗi đã trở thành một cự ly không phù hợp.

Giống như đang ôm ấp.

Song cả hai không hề thấy vậy.

Lăng Thượng không, cô chỉ cảm thấy mình đang khiêu vũ.

Vân Liệt cũng không, nàng chỉ cảm thấy mình đang học khiêu vũ.

Nhưng tiếng ngâm nga vẫn dừng lại, bước chân cũng ngừng theo, tư thế không thay đổi, đầu Lăng Thượng cơ hồ đã cúi xuống sát bên tai Vân Liệt, mặt Vân Liệt cơ hồ đã tựa lên bả vai Lăng Thượng.

Trong chớp mắt, cả hai phát hiện ra đây quả thực là một tư thế khiến người ta lúng túng. 

Tiếng ngâm nga đột nhiên ngưng hẳn, ngay lập tức hai người tách nhau ra.

Tách ra cùng lúc lại làm tăng thêm sự khó xử.

"Tiến bộ không ít nhỉ." Lăng Thượng cười.

Vân Liệt cũng cười, nhưng ánh mắt nàng hơi mông lung.

Ánh mắt như thế khiến Lăng Thượng cảm thấy nặng nề, cô xoay người rời đi. "Tôi đi ngủ đây."

"Lăng Thượng!" Vân Liệt chợt tiến tới giữ cô lại. "Không khiêu vũ nữa sao?"

Lăng Thượng im lặng, sau đó cô đáp. "Không, đi ngủ đây!"

Vân Liệt sững sờ, nàng buông tay.

Lăng Thượng đi rồi.

Vân Liệt nhìn cánh cửa phòng đối diện đóng chặt, trong lòng, trong tay nàng đã ứa mồ hôi lạnh.

"Nhất định là mình điên rồi." Vân Liệt thì thào, nàng bước chân xuống lầu.

Bên dưới hình như Lăng Viên đang bàn luận đề tài nào đó cùng Hà Thù, mắt thấy Vân Liệt thì chợt im bặt.

Vân Liệt cũng nhìn thấy Lăng Viên, anh ngồi nhàn nhã trong phòng khách, nét mặt mang theo ý cười ấm áp.

Nụ cười ấy lập tức hâm nóng hơi lạnh tràn ngập trái tim Vân Liệt, đồng thời như một sợi dây thừng cứu hộ mà nàng cần phải nắm bắt thật chặt. 

Đúng, mình không điên, chỉ là chuyện đã diễn ra như vậy mà thôi. 

"Tớ xuống uống nước, vô tình gặp Lăng đại ca nên ở đây hàn huyên với anh ấy đôi ba câu." Hà Thù đứng lên, cô cật lực giải thích lí do vì sao bản thân chỉ có xuống uống cốc nước mà lại tốn thời gian đến thế. Song cô phát hiện ra sắc mặt Vân Liệt tái nhợt, hai mắt vô thần, nhất thời líu cả lưỡi, thật lâu sau cô mới nói. "Tớ về phòng ngủ trước đây."

Hà Thù thoáng lướt qua Vân Liệt, nhưng nàng không nhìn thấy.

Trong ánh mắt nàng chỉ có Lăng Viên.

Suốt đêm không có tiếng nói chuyện, ai cũng cất giấu tâm tư của riêng mình.

Sáng thứ hai, mọi người xuất phát đi leo núi.

Mục tiêu chính là ngọn núi vô danh gần thị trấn, cây cối bao quanh một màu xanh ngắt, thoạt trông khá yên bình.

"Mấy người xem kìa." Vân Liệt chỉ tay hướng phương xa. "Ngọn núi kia là nơi ta sẽ leo. Trên đỉnh núi chỉ có một cái cây, vì thế nên nó cực kì dễ thấy."

Mặc dù rất dễ đối với Vân Liệt, nhưng căn bản là do nàng đã quen rồi thôi, còn với những người khác thì cùng lắm là thấy chỗ kia bất ngờ nổi lên một chấm đen nho nhỏ.

"Cái cây đó à?" Lăng Viên hỏi.

Vân Liệt mỉm cười thần bí, nàng còn nhìn qua Khúc Mẫn và Tiểu Vũ. "Đến nơi để coi xem mọi người có ai nhận ra nó hay không nhé."

Xác định mục tiêu xong xuôi, tất cả bắt đầu kiểm tra đồ vật đem theo.

Do dự định dã ngoại trên núi nên phải mang vác lượng đồ đạc không hề ít.

Sức mạnh chủ yếu dựa vào hai anh con trai, đám con gái tự chia sẻ, đỡ đần một chút.

Lăng Viên còn cẩn thận kiểm tra lại máy ảnh cùng cuộn phim anh cầm theo.

Khi xuất phát, Vân Liệt đi bên cạnh Lăng Viên. Thậm chí Lăng Viên còn muốn xách hộ nàng chiếc túi trên vai, có điều Vân Liệt đã từ chối 

Khúc Mẫn cùng Tiểu Vũ đi sau hai người, quan sát chán chê xong, Khúc Mẫn mới quay đầu bảo với Lăng Thượng và Hà Thù. "Mấy cậu xem, hai người bọn họ thật xứng đôi."

Mặt hai người đằng sau chợt biến sắc. 

Lúc sắp đến chân núi xuất hiện không ít khóm trúc hoang thấp bé. Vân Liệt hạ túi, đi vòng qua đồng ruộng, chui vào bên trong khóm trúc, lát sau nàng lại chui ra.

"Mọi người mau bỏ đồ đạc xuống, đến đây đi." Vân Liệt gọi. "Ở đây có nhiều măng lắm. Nhìn xem, trên tay tôi này."

Mọi người vây lại, nghiên cứu một phen.

Hóa ra chỉ là loại măng nhỏ, ăn rất khác so với măng mùa đông. 

Sau khi nắm bắt cách hái măng từ Vân Liệt, cả đám chui vào khóm trúc.

"Cẩn thận có gai nha." Vân Liệt nhắc nhở, xong cũng bám theo.

Phía sau nàng còn một người, nàng biết, song nhất thời chưa rõ đấy là ai. Khóm trúc thấp mà lá lại dày đặc, khó di chuyển, lập tức làm mái tóc nàng rối bù.

Mới hái được chừng hơn mười rễ thì tay khó có thể bỏ xuống được, Vân Liệt ngồi xổm, vất vả lắm mới quay đầu nói với người đằng sau. "Giúp tôi mang ra..."

Vừa xoay lại, nàng lập tức phát hiện người sau mình chính là Lăng Thượng. 

Lăng Thượng nhìn nàng.

Nàng nhìn lại Lăng Thượng. 

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khóm trúc trở nên vô cùng yên tĩnh. 

Thật lâu sau, ánh mắt Lăng Thượng dời chỗ khác trước, cô trầm mặc một lúc rồi lại tiếp tục đối diện với nàng.

Tay ôm lấy đống măng trên tay Vân Liệt, Lăng Thượng dịch ra ngoài.

Vân Liệt vẫn ngồi xổm tại chỗ, cúi đầu ngây người.

Nhưng Lăng Thượng rời khỏi đấy xong cũng không quay trở về.

Vân Liệt xoay người tiếp tục hái măng, đầu không ngoảnh lại.

Dường như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Lúc đi ra khỏi khóm trúc, nàng phát hiện mọi người ai cũng hái được một đống lớn.

Vân Liệt lựa ra mấy đám không đạt tiêu chuẩn, thậm chí còn có hỗn tạp cỏ dại, xong xuôi nàng bèn dạy cả đám cách thức bảo quản.

"Oa, không ngờ loại măng này lại mềm như vậy." Khúc Mẫn nhìn thành quả của mình thì hưng phấn thốt lên.

"Xào lên nhất định sẽ ngon lắm." Lăng Viên cũng cảm thấy hứng thú.

"Chờ tí leo núi còn có nấm, có điều càng lên cao thì lại càng chẳng có gì... trừ phi có ai biết đánh nhau với thỏ rừng thì may ra."

"Có thỏ á?" Tiểu Vũ ngập tràn hứng khởi.

"Anh thấy anh đảm nhận nổi à?" Khúc Mẫn liếc cậu.

"Lăng Viên..." Bỗng dưng Hà Thù lại gần Lăng Viên, nàng phát hiện trên tay anh có một vệt máu dài. "Tay anh làm sao vậy?"

"Hình như là bị gai đâm." Lăng Viên thờ ơ lắc đầu. 

"Để em xem chút." Vân Liệt tiến đến, đưa tay ấn ấn vết máu, thấy Lăng Viên lập tức co rụt người, nàng nhíu mày. "Có khi vẫn còn gai ở bên trong."

"Chả trách bây giờ hơi đau." Lăng Viên cười, sau đó anh để Vân Liệt cẩn thận rút gai ra giúp mình.

"Được rồi."

Lúc nặn gai xong, mọi người đã thu thập hết đống măng.

"Để tôi xách cho." Hà Thù nhận việc.

"Được rồi, tiếp tục xuất phát nào."

Lúc sau tất cả cũng hái xong nấm, đương nhiên đều qua sự kiểm tra tỉ mỉ của Vân Liệt. Chẳng những có nấm mà còn có suối. Nước suối lạnh nhưng ngọt, cả đám uống đến nghiền.

Chờ dùng nước suối rửa sạch măng và nấm, bọn họ lại tiếp tục lên núi.

Bởi vì ngọn núi này chưa được khai phá nên không có đường trát xi măng. Tuy nhiên nơi đây xưa nay vẫn có người ghé thăm, thành ra tự hình thành một lối đi nhỏ.

Hai bên lối đi ấy là sườn dốc, bụi cây bao quanh. Leo núi rất cực nhọc, hơn nữa cần phải tập trung. Tuy hai bên không phải vách núi cheo leo nhưng trượt chân té ngã thì vẫn rất khó dự liệu hậu quả. Có khi người cực nhọc nhất trong hành trình này là Lăng Viên, anh đảm nhận thêm cả trọng trách chụp ảnh mà.

Có điều may mà đường cũng không dốc, núi cũng không cao, vì thế để lên đỉnh vẫn tính là dễ. Song mọi người thích vừa ngắm phong cảnh vừa tự sướng nên lúc lên tới nơi thì đã gần giữa trưa.

Lúc ấy cả đám không hẹn mà đồng thời thở một hơi thật dài. "A....."

Hóa ra lên đỉnh núi rồi cũng chẳng thấy cây cối gì, đây mới là cái dễ tìm trong mắt Vân Liệt. 

Nơi này chỉ trồng một cây cổ thụ, lá xanh biếc, vóc dáng to lớn, cơ mà chả biết nó là giống gì.

"Hai người nhất định phải cúi đầu vái lạy cái cây này đấy." Vân Liệt trêu chọc, nàng đẩy Khúc Mẫn và Tiểu Vũ lên phía trước. 

"Là sao?" Cả đám thắc mắc.

"Nó ấy, gọi là cây hợp hoan*." Cuối cùng Vân Liệt cũng chịu nói ra đáp án.

*đoàn tụ, còn ai nhớ lời Kiều Úy Nhân từng nói không?:<

Mọi người bàn tán nhộn nhịp.

"Hóa ra đấy chính là cây hợp hoan à? Nghe nói khi nở hoa trông cực kì đẹp." Lăng Viên đưa tay vuốt thân cây, thở dài lắc đầu. "Đáng tiếc, chúng ta đến không được đúng lúc."

"Còn sớm quá." Vân Liệt dựa vào cây. "Đại khái phải tháng sáu, tháng bảy hoa mới nở, quả thực trông rất đẹp."

Lăng Viên lui về phía sau, anh ngắm Vân Liệt, tay giơ máy ảnh chụp vài bức.

"Lăng Thượng ơi." Khúc Mẫn vỗ vai Lăng Thượng. "May mà có bọn tôi đấy nhé, không thì khẳng định cậu lén giấu chúng tôi luôn rồi."

Lăng Thượng đưa tay sờ thân cây, Vân Liệt nghe vậy thì không để tâm đến Lăng Viên nữa, nàng vội vàng giải thích. "Lăng Thượng cũng không biết đâu... trong thư tôi không kể với cậu ấy."

"Chúng tôi mà không tới thì cậu muốn đi ngắm cây hợp hoan này cùng ai đây?" Hà Thù dạo một vòng quanh cây, vừa quay về đã lập tức trêu ghẹo.

Thanh âm Vân Liệt nhỏ như tiếng muỗi kêu. "Vốn dĩ... cũng không định sẽ đi leo núi." Xong hướng Khúc Mẫn. "Không phải do nhìn thấy hai cậu nên mới nhớ ra mà dẫn đến chỗ này sao."

"Không ngắm được hoa cũng không sao, cây hợp hoan thì chỗ chúng ta cũng có, chỉ là không để ý thôi mà." Lăng Thượng nhàn nhạt nói, sau đó cô thả chiếc túi trên vai xuống. "Nào, mọi người chụp phát ảnh đi."

Cả đám xúm vào, hoặc ngồi chồm hỗm, hoặc đứng cạnh cây hợp hoan.

"Tôi chụp cho." Lăng Thượng lấy máy ảnh từ cổ Lăng Viên. 

"Tí lại đổi lượt nhé." Lăng Viên cảm thấy không nên có ai dư thừa, máy ảnh lại không có chức năng đếm ngược.

Khi tất cả đã chuẩn bị xong, Lăng Thượng điều chỉnh tiêu cự, ngay trung tâm màn ảnh, cô nhìn thấy Vân Liệt. 

Vân Liệt cũng đang nhìn mình.

Thực ra thì hẳn là ai cũng đang nhìn mình. Thế nhưng trong đây, hình ảnh của Vân Liệt lại đặc biệt rõ ràng. Hai mắt của nàng, thậm chí ngay cả những động tác rất nhỏ, biến ống kính này như trở thành một dạng kính hiển vi, phóng to đến vô hạn.

Ngón tay thực nặng nề, chậm chạp khó che giấu. Cuối cùng lại đau đớn nhấc lên, rồi Lăng Thượng lại buông xuống.

"Có cần anh hộ không?" Lăng Viên gọi.

"Không cần!" Lăng Thượng đáp, cô lại nâng cao máy ảnh thêm một lần nữa, dùng sức để nhấn.

Khúc Mẫn và Tiểu Vũ ngồi xổm ở trung gian, đứng sau từ trái sang phải là Vân Liệt, Lăng Viên cùng Hà Thù. 

"Tôi đến đây!" Lăng Thượng tiến tới, thay phiên với Lăng Viên. 

Mọi người đổi vị trí.

Vân Liệt và Hà Thù đứng trước, đằng sau từ trái sang phải lần lượt là Lăng Thượng, Khúc Mẫn cùng Tiểu Vũ. 

"Mọi người là khách mà, để tôi chụp." Chờ Lăng Viên bấm xong, Vân Liệt giành lấy máy ảnh.

"Đổi tư thế nào!" Vân Liệt hô.

Hà Thù đứng trước cây, Khúc Mẫn và Tiểu Vũ cầm tay nhau đứng bên, Lăng Viên cạnh Lăng Thượng. 

"Được ngay đây!" Vân Liệt nói, tay chỉnh tiêu cự.

Sau đó, nàng cũng chỉ nhìn thấy mình Lăng Thượng. Lăng Thượng hơi nghiêng người, là người duy nhất ánh mắt không có nàng nơi đây.

Có cần phải gọi cô ấy không nhỉ? Cô ấy đang làm gì thế?

Vân Liệt chần chừ chốc lát, ngón tay ấn xuống màn trập.

"Được chưa?"

Lăng Viên hỏi, kinh động đến Lăng Thượng đang xuất thần. Cô lập tức quay mặt lại, miễn cưỡng nhìn thẳng Vân Liệt. 

"Vẫn chưa!"

Vân Liệt nói, thế nhưng vì tay chưa buông máy ảnh bên khó có thể nhìn thấy mặt nàng. Máy ảnh hơi xoay chuyển, rồi mọi người lại nghe nàng nói. "Được rồi, nhìn về phía này đi!"

Không biết vì sao, Lăng Thượng bỗng nở nụ cười. Nhờ màn ảnh mà Vân Liệt thấy Lăng Thượng cười, mắt nàng hoa lên, tay vội vã ấn màn trập, song dường như thêm một lần nữa, nàng lại quên mất nàng đang muốn đặt tiêu điểm về phía ai.