Bà Sa

Chương 14: Pháo hoa rực sáng




Đêm giao thừa, tuy rằng ăn một bữa rất tốn kém, thế nhưng mọi người càng ngày càng hứng thú đối với tiết mục tối nay, đặc biệt là đám con nít, đại khái ban nãy lúc Lâm Phổ đến có kể cho chúng nghe, thành ra thỉnh thoảng lại có đứa mò sang hỏi Lăng Thượng bao giờ mới đốt pháo hoa.

Lăng Thượng mở cửa ra quan sát, tầm tám giờ đêm liên hoan mới bắt đầu, bây giờ vẫn chưa tới lúc, song sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, cô bèn phất tay. "Đi đốt pháo hoa thôi."

Toàn bộ tầng lầu trở nên nhốn nháo, Vân Liệt tự dưng liên tưởng Lăng Thượng như "ông già Noel" trong truyền thuyết của người phương Tây, ở bên cô luôn có thể vui vẻ, đôi khi lại còn được cung cấp đồ ăn vặt nữa.

Vân Liệt từ chối lời rủ rê của Lăng Thượng, nàng quyết định phải xử lý số đồ ăn dư sau bữa tiệc sao cho thỏa đáng, rửa sạch đống bát đĩa rồi theo ra cũng chưa muộn. Bữa tiệc đêm giao thừa tuy chỉ có hai người ăn với nhau, nhưng nàng vẫn vô cùng tận tâm tận lực. Lăng Thượng đánh giá rất cao món canh trứng gà trang trí thêm hoa và đậu phụ; còn cả món rau úp thịt, do trước đây nàng được đích thân cha huấn luyện, thế nên Lăng Thượng ăn đầy một mồm dầu mỡ, căn bản đã quên hết mấy cái chuyện giảm cân giảm co; sau đó còn có gà muối tiêu, cá giấm đường,... cực kì phong phú. Trừ mấy món ăn ra, Vân Liệt có uống rượu đối thơ cùng Lăng Thượng, song rượu cũng không phải rượu nặng độ gì, chỉ là dùng trứng hoa ngâm rượu đế mà thôi. Ở phương diện này, tửu lượng Lăng Thượng hiển nhiên hơn đứt nàng, hoặc có thể nói khả năng uống rượu của Vân Liệt quá kém, mới mấy chén qua lại mà Vân Liệt đã mặt đỏ tía tai, mắt phiếm nước thu... dựa theo thời tiết, Lăng Thượng muốn ngâm mắt phiếm nước xuân thì ngay lập tức bị Vân Liệt một đũa bác bỏ.

Vì vậy Vân Liệt quyết tâm đi tắm, chủ yếu là muốn tỉnh rượu.

Giữa lúc Vân Liệt đang một cước đạp mười bước lên mây ở trong bếp rửa chén, đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng chíu kéo dài cắt dọc bầu trời đêm, tiếp theo đó là âm thanh bùm bùm, ngẩng đầu là có thể thấy ngoài cửa sổ ánh sáng ngập tràn, mắt hoa nhảy nhót.

TV phòng khách không ngừng vang lên tiếng nhạc chúc mừng năm mới, hòa lẫn với các loại âm thanh ồn ào hỗn loạn, Vân Liệt nhẹ nhàng buông tay, dùng đũa gõ bát tấu lên một đoạn nhạc ngắn.

Đầu óc mê muội, rất nhức, cứ như đang bị một thanh chùy nện mạnh mẽ, phát ra âm thanh ong ong, đuổi cũng không đi, vung cũng không đi.

Vân Liệt khẽ rên rỉ.

Nàng ngửa cổ, ngoài cửa sổ chiếu rọi màu sắc rực rỡ, trong lòng đồng dạng nhen nhóm dồn dập các loại tâm tình.

Thật lâu sau, Vân Liệt thở dài, cúi đầu tiếp tục rửa bát. 

Tóc rũ xuống che khuất khuôn mặt, khiến người ta không thể nhìn rõ đôi mắt nàng, vẻ mặt nàng.

Chờ tới khi thu dọn đâu ra đấy, nàng tắt TV, khóa cửa, đi xuống dưới. 

Bên dưới vô cùng huyên náo, không chỉ có trẻ nhỏ mà còn có cả người lớn, mấy đứa con nít cùng lân cận cũng chạy qua xem đốt pháo hoa.

Mong mọi người ủng hộ

Khoảng khắc từ tòa nhà bước ra, ngay lập tức Vân Liệt tìm thấy Lăng Thượng giữa biển người. Cô đang giúp một đứa bé đốt pháo cỡ nhỏ, ngoại trừ màu sắc chói mắt, nén hương dùng để nhen lửa tỏa ra mùi thơm nồng đậm. Tiếng hò reo ở xung quanh cô, mùi thơm cũng lượn lờ xung quanh cô.

Cô ấy đang cười, cười cực kỳ xán lạn.

Ngay khi hết thảy ngẩng đầu ngắm pháo hoa nổ thành đóa hoa, Vân Liệt nhìn thấy nụ cười của Lăng Thượng rực sáng, Lăng Thượng trùng hợp cũng quay đầu lại.

Cô nhìn thấy Vân Liệt, vươn tay lên dốc sức vẫy gọi.

Cô ấy đang nói gì đó, nhưng nàng không nghe rõ, âm thanh ồn ào đang quá lấn áp.

Vân Liệt thở phào nhẹ nhõm, nàng thầm cười bản thân, sau đó đi về phía cô.

"Thế nào? Đẹp chứ?" Lăng Thượng kéo Vân Liệt tới bên mình, hỏi lớn bên tai nàng.

Vân Liệt gật đầu lia lịa, tựa như đang lo Lăng Thượng sẽ không nhìn thấy vậy. Nàng chần chừ một lúc mới lấy một quả pháo từ trong tay Lăng Thượng, Lăng Thượng bèn giúp nàng nhen lửa.

Đấy là loại cầm nghịch trên tay, phát ra tiếng xì xì, lóe ánh sáng màu trắng, bắn tung tóe từng điểm từng điểm như những vì sao.

Rất nhiều đứa nhỏ cũng chơi loại pháo này, thế nhưng pháo hoa thì vẫn cứ bắn, Vân Liệt quay sang mới phát hiện hóa ra người đốt chúng là Lâm Phổ. 

Tuy không biết anh ta đến với mục đích gì, có điều xem đống anh mang theo, có vẻ cũng đang bề bộn vô cùng. 

"Thật đẹp!" Lăng Thượng say mê ngắm nhìn bầu trời, lúc này cô không nói lớn, nhưng Vân Liệt đứng bên vẫn nghe được. 

"Không có màn đêm tôn lên thì liệu pháo hoa còn có thể rực rỡ như vậy hay không?" Vân Liệt cảm thán, tiện đà hỏi. "Có nhớ chứ? Rời bỏ nơi đỉnh núi nở rộ pháo hoa ấy?"  

Lăng Thượng cười. "Đáng tiếc thay Khúc Mẫn không có ở đây, nếu như cậu ta ngắm pháo hoa cùng Tiểu Vũ, nhất định sẽ không chỉ đẹp mà còn lãng mạn nữa."

Vân Liệt nghe xong, theo bản năng liếc nhìn người đang ngồi xổm đốt pháo hoa - Lâm Phổ. 

"Chúng ta cũng đi đốt một quả bự chứ nhỉ?" Đột nhiên Lăng Thượng nắm lấy tay Vân Liệt, tràn đầy phấn khởi đề nghị.

"Tôi không muốn, tôi không dám!" Vân Liệt lập tức bày tỏ thái độ chân thực, huống hồ nàng còn đang chóng mặt, vội vã gạt tay Lăng Thượng.

"Cùng nhau đốt, sợ gì?" Lăng Thượng lại tới bắt lấy tay nàng, liều mạng ôm nó đặt trước ngực, kéo nàng dịch đến bên Lâm Phổ. 

Lâm Phổ thấy hai người bước qua bèn đưa một nhánh pháo dài. "Tổng cộng 20 phát, thiếu cái nào anh đi trả lại hàng."

Lăng Thượng và Vân Liệt đều nở nụ cười, Vân Liệt thả lỏng hơn một chút.

"Nắm chặt, không nên buông tay." Lâm Phổ nhét pháo vào tay Lăng Thượng, Lăng Thượng lại đưa nó cho Vân Liệt. Vân Liệt phản xạ có điều kiện, đang tính buông tay thì lại bị Lăng Thượng dùng hai tay ép khép lại.

"Đã nói cùng đốt, cậu sợ cái gì?" Lăng Thượng ôm lấy Vân Liệt từ phía sau, thoạt trông có vẻ Lâm Phổ ghen đỏ mắt.

Lần này Vân Liệt không dám động đậy nữa, tay của nàng vừa nhúng qua nước lạnh, rất giá, nhưng tay lăng Thượng lại vô cùng ấm áp, tim nàng lại nảy sinh chút không nỡ cách xa, cứ như là lò sưởi vậy...

Đầu Vân Liệt vẫn choáng váng, song chờ đến khi tiếng Lăng Thượng nói với Lâm Phổ vang vọng bên tai nàng "Đốt đi!" thì nàng mới hoàn hồn, tay Lăng Thượng cũng chợt trở nên bỏng rát.

"Thả tôi ra, thả tôi ra!" Vân Liệt khẽ giãy giụa. 

Đáng tiếc đã quá muộn, Lâm Phổ vừa đốt kíp nổ, đầu dây nhanh chóng bắt lửa.

Xong!

Ầm...

"Phát nổ thứ nhất!" Lăng Thượng nói bên tai Vân Liệt.

Đáng tiếc Vân Liệt chỉ nghe chứ không nhìn, nàng đã nhắm tịt hai mắt lại rồi.

Ầm...

"Phát thứ hai!" Lăng Thượng tiếp tục đếm. Nhưng thấy Vân Liệt không phản ứng, toàn thân cương cứng, cô buông tay, nghiêng người kiểm tra, bắt gặp vẻ mặt vừa đáng yêu vừa đáng thương của nàng.

Hiện tại coi như cô đã hoàn toàn buông tay Vân Liệt, khiến nàng không dám dịch chuyển nửa li. 

Ầm...

"Phát thứ ba!" Lăng Thượng nhịn cười, có chút thương tiếc. "Sau phát thứ sáu, nếu như cậu còn chưa chịu mở mắt, tôi sẽ ép cậu đốt tiếp, ép cho tới khi nào cậu dám đốt một mình mới thôi."

Tuy nhiên, chờ Lăng Thượng nói xong câu đó, phát thứ năm đã qua rồi.

Cuối cùng Vân Liệt cũng hoàn toàn tỉnh táo, nàng vội vàng mở mắt, còn không quên ai oán trừng mắt với người đứng đằng sau.

Người này chả lẽ không ép buộc mình thì rất khó chịu ư? Rõ ngày trước thì là vụ ngồi xe đạp, hiện tại mình đã được Lăng Thượng huấn luyện sao cho có thể thả hai tay mà không cần bấu víu lấy cô ấy nữa rồi.

Sau khi Vân Liệt mở mắt, phát thứ sáu vừa vặn bắn lên, nổ tung thành một đóa hoa ngũ sắc, còn phát sinh âm thanh lanh lảnh, quả thực cực kì đẹp đẽ.

"Thấy chưa, không đáng sợ tí nào, phải không?" Lăng Thượng cười hì hì, tiếp tục nói bên tai nàng. "Khoảng khắc pháo hoa nở rộ vốn dĩ đã rất ngắn ngủi, cậu phải cố gắng trân trọng nhé."

"Đang lên đời dạy bảo tôi đấy à?" Vân Liệt xoay cùi tay, hình như đã hơi tê rần. "Rất bi quan nha!"

"Đâu có bi quan, là sự thật mà." Lăng Thượng cũng hơi mỏi, cô buông tay. Vân Liệt nhất thời có hơi sợ, song nàng nhanh chóng ổn định tâm tình, say mê nhìn ngắm quả pháo trong tay không ngừng bắn vọt lên, phi thẳng vào tầng tầng lớp lớp mây đen.

"Này, Lăng Thượng..." Thầm đếm nhanh xong 20 phát, Vân Liệt quay đầu lại tìm kiếm Lăng Thượng. 

Nhưng người mới vừa rồi còn ở bên cạnh đã đâu mất tiêu, nàng quan sát tứ phía, bỗng phát hiện Lăng Thượng đang đứng cạnh bên Lâm Phổ. Lâm Phổ vừa mới đốt một thanh pháo đài, thực quả là mĩ cảnh, vượt xa gấp nhiều lần cái trong tay nàng.

Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy dường như chỉ còn tồn tại âm thanh vang lên lẻ loi trên nền trời.

Chờ đốt xong gần hết pháo hoa thì buổi liên hoan chào đón năm mới cũng bắt đầu, mọi người tản về nhà, rời bỏ con phố tràn ngập "mùi khói thuốc".

Lăng Thượng ở lại cuối cùng để thu dọn tàn cuộc cùng Lâm Phổ, cô còn tranh thủ đốt thêm mấy phát, Vân Liệt lên trước mở cửa. 

Đợi đến khi lăng Thượng và Lâm Phổ đi lên, trong nhà tựa hồ đã chen không nổi thêm ai nữa, người ngồi ghế, người ngồi bàn, lại có người đứng xem, vô cùng trật tự, cứ như bọn họ đang muốn chụp một pô ảnh đại gia đình vậy. Vân Liệt đi tới đi lui, tay cầm khay đựng bánh quy, kẹo cùng hạt hướng dương. 

Lăng Thượng với Lâm Phổ thấy thế bèn thối lui, hai người ra ngồi cầu thang, ôm pháo hoa hàn huyên tâm sự. 

"Cậu ấy thật thú vị." Lâm Phổ nói.

Lăng Thượng nhìn anh một hồi, mãi mới hiểu anh đang đề cập đến Vân Liệt. "Đúng vậy nhỉ, một cô gái rất nghiêm túc."

"Rất nghiêm túc? Còn gì nữa không?" Lâm Phổ lại hỏi.

"Rất đẹp!" Lăng Thượng suy nghĩ rồi đáp tiếp. "Cũng rất thông minh!"

"Rất thông minh à..." Lâm Phổ cũng ngẫm nghĩ. "Chắc chắn rồi, là một cô gái rất thông minh."

"Có ý gì đấy?" Lăng Thượng hỏi Lâm Phổ, cô luôn cảm thấy hướng thảo luận của cả hai có chút sai lệch.

"Một cô gái thông minh đương nhiên là nên kết giao với cô gái thông minh khác." Lâm Phổ đổi đề tài. "Lăng Thượng, em có vui không?"

"Vui lắm." Lăng Thượng nghiêng người tới nhìn Lâm Phổ, mơ hồ thấy dưới ánh đèn, anh chàng toát lên vẻ kiên nghị, cứ như thể là một người khác vậy. "Năm nay ăn Tết có quá nhiều niềm vui và bất ngờ, thật sự rất hạnh phúc."

"Niềm vui đã dần trở nên hơi không chân thực rồi nhỉ?" Lâm Phổ chỉ bốn phía xung quanh.

Lăng Thượng nở nụ cười. "Cuối năm lại bị đuổi ra khỏi nhà mình, quả thực là có chút không chân thực."

"Vậy để anh cho em thấy điều chân thực nhé." Lâm Phổ đặt pháo hoa sang một bên. TV trong nhà truyền tới một điệu nhạc, thật đúng lúc. Anh đứng dậy, rất lịch sự cúi người. "Chúng ta tập luyện một chút đi."

Lăng Thượng cũng thưởng thức bản nhạc kia, tâm tình của cô bây giờ quá tốt, trong lòng chứa đựng quá nhiều xúc cảm và vui sướng, quả thật đang cần làm việc gì đó.

Cô đứng lên, giao bàn tay mình cho Lâm Phổ, khiêu vũ cùng anh ở nơi gác cầu thang rộng chưa tới mấy m².

*

Hết Phần Hai.