Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 49: Cậu đến làm gì! (1)




Edit & Beta: Phong Vũ

Gần đây Trần Hiểu Quân thực phiền não, phiền đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên. Quả thật là gần đây cô cũng không biết vì sao lại có nhiều chuyện phiền phức cứ quấn lấy cô như vậy. Đầu tiên là chuyện cái tên quỷ đáng ghét kia vẫn thỉnh thoảng thình lình xuất hiện ở trước mặt cô khiến cô sa sút tinh thần, sau đó lại đến chuyện của Bành Hạo. Từ sau lần quỷ đáng ghét ở trong căn tin nói ra câu nói đó, Bành Hạo cứ hỏi cô câu đó có ý gì, cô đành phải ấp úng nói ra sự thật, cô cũng hiểu là mình có lỗi với Bành Hạo, cảm thấy chính cô rất ích kỷ. Tuy rằng Bành Hạo không nói gì nhưng mà cô cũng không ngốc đến nỗi không thấy Bành Hạo kỳ thật rất để ý đến chuyện này. Bành Hạo vẫn vậy rất quan tâm săn sóc cô, nhưng cô có thể cảm giác được vẻ mặt lúc Bành Hạo đợi cô tập luyện xong có chút gì đó mất mát và rối rắm, tuy rằng cô đã giải thích với cậu ta là vì cô chưa sẵn sàng nên mới quyết định tạm thời không nói cho ba cô biết chuyện hai người đang quen nhau, nhưng Bành Hạo vẫn luôn có cái vẻ ngổn ngang trăm mối băn khoăn. Trần Hiểu Quân vì để cho tâm trạng của Bành Hạo tốt hơn mà đối xử với Bành Hạo càng thêm dịu dàng càng thêm thông cảm, nhưng mà như vậy thật sự mệt chết đi được…

Lại một lần nữa mỏi mệt trở lại ký túc xá, cả người đã không còn dư bao nhiêu tâm sức mà làm chuyện khác. Thấy Quách Tuyết còn đang ở trên giường đọc truyện, Trần Hiểu Quân liền làm ra vẻ hâm mộ: “Sao cậu còn ở đây đọc sách không đi cùng bạn trai cậu à?”

“Bọn tớ cũng không phải mới yêu đương gì, sao cứ phải suốt ngày dính lấy nhau, huống hồ anh ấy cũng có việc bận, không thể cứ đi cùng tớ mãi!” Quách Tuyết nói xong lại tiếp tục vùi đầu vào trong các tình tiết của truyện.

“Tiểu Tuyết, tớ thấy Bành Hạo hình như vẫn rất khó chịu, tuy rằng cậu ta không có nói với tớ, nhưng tớ có thể cảm nhận được.” Trần Hiểu Quân sắc mặt nặng nề nói.

Quách Tuyết buông quyển truyện trên tay: “Các cậu vẫn còn vì vụ đó mà giận nhau hả?”

“Đâu có giận gì đâu, chỉ là khó chịu trong lòng thôi…” Quách Tuyết có thể nói là quân sư tình yêu của Trần Hiểu Quân, từ khi cô quen với Bành Hạo nếu gặp phải chuyện gì không hiểu là lại đi hỏi Quách Tuyết. Chỉ đọc sách thôi thì cũng chả giải quyết được vấn đề, chỉ có thực tiễn mới là hữu hiệu nhất, cho nên lúc thấy hoang mang khó hiểu cô đều chạy đi hỏi Quách Tuyết, dù sao cô ấy cũng là người từng trải chắc chắn là sẽ suy nghĩ sáng suốt hơn cô.

Quách Tuyết nằm ngửa ra suy nghĩ: “Bộ cậu nói chuyện với ba thì sẽ bị ba cậu phản đối sao?”

“Chắc không đâu!” Trần Hiểu Quân tưởng tượng ba mình sẽ có khả năng phản ứng như thế nào, “Ba tớ cũng chưa từng nói là phản đối chuyện tớ yêu đương, hơn nữa ông ấy cũng là một người… uhm, xem như là tiến bộ.”

“Vậy cậu cứ nói rõ ràng với ba cậu đi, đỡ phải làm hai người khó chịu trong lòng.” Quách Tuyết đề nghị.

“Tớ cũng từng nghĩ là sẽ nói với ba rồi, nhưng mà…” Trần Hiểu Quân do dự trong chốc lát nói: “Dù sao tớ vẫn còn thấy thiếu cái gì đó…”

“Haizz…” Quách Tuyết cũng không biết phải làm sao, “Tớ thật không biết cậu đang lo lắng cái gì…”

“Cậu đã nói chuyện cậu có bạn trai với nhà cậu chưa?” Trần Hiểu Quân vội vàng nhìn Quách Tuyết như là muốn tìm chút trợ lực từ trên người cô.

Quách Tuyết sửng sốt trong chốc lát nói: “Vẫn chưa…”

“Cậu cũng chưa nói?” Trần Hiểu Quân há to miệng, “Tớ còn nghĩ cậu nói với tớ nhiều như vậy là cậu đã nói chuyên thẳng thắn với người nhà rồi chứ, nghĩ cả nửa ngày hóa ra cậu cũng giống tớ!” Trần Hiểu Quân cảm thấy mình có khả năng đã tìm lầm đối tượng để học hỏi.

“Bọn tớ đây vì chưa có quyết định kết hôn mới chưa nói thôi.” Quách Tuyết giải thích.

“Cậu tính đến khi chuẩn bị kết hôn mới nói với gia đình sao?” Nếu như thế thì cô ngay cả thích cũng không dám chắc làm sao có thể cứ như vậy mà nói cho ba biết, lỡ như ba bất ngờ hỏi câu có thích hay không thì mình phải trả lời sao đây?

“Tớ đúng là nghĩ như vậy đó, cậu không giống với tớ, ba mẹ tớ ấy hả? Hai người đã tuyên bố rõ ràng là cấm tiệt tớ tự do yêu đương, nếu muốn yêu thì điều kiện là phải đi đến hôn nhân.” Quách Tuyết nói rất uể oải, kỳ thật cô rất hâm mộ Trần Hiểu Quân, đúng là quá tốt rồi mà lại ngốc nghếch không biết hưởng thụ.

“Tớ đây rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ hả? Bành Hạo phải làm sao bây giờ…” Trần Hiểu Quân đầu óc cực kỳ hỗn loạn.

“Cậu cũng đừng sốt ruột mà, nếu cậu thật sự không muốn nói thì cậu cứ từ từ dỗ ngọt Bành Hạo vậy, đừng tưởng chỉ có con gái mới cần dỗ, bọn con trai cũng thích được dỗ ngọt không kém.” Quách Tuyết an ủi đề nghị.

“Chẳng phải tớ cũng đã làm y như cậu nói đó sao, ngày nào tớ cũng đi theo cậu ta, chủ động tìm cậu ta, còn cứ phải ở trước mặt cậu ta giả vờ thục nữ như vậy còn chưa đủ sao?” Trần Hiểu Quân gần như muốn rúc đầu vào trong chăn, bởi vì với việc này ngay cả cô cũng gần như không biết mình phải cần không biết bao nhiêu thời gian mới có thể dàn xếp được…

“Chưa đủ!” Quách Tuyết nói: “Cậu như vậy đương nhiên còn chưa đủ, cậu phải để cho Bành Hạo thấy cậu vô cùng quan tâm đến cậu ta, mỗi giây mỗi phút đều nghĩ đến cậu ta, có thế mới khiến cậu ta an tâm lại được.”

“Thiệt hả?” Trần Hiểu Quân hoài nghi, “Tớ đây phải làm như thế nào hả?”

Quách Tuyết từ trên giường ngồi xuống, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Rất đơn giản, trừ những cái cậu vừa nói, lúc các cậu ở cùng nhau, cậu phải tỏ ra chủ động một chút, những lúc có người thì phải chủ động khoác tay cậu ta, lúc không có người thì chủ động nắm tay, tốt nhất là kiểu mười ngón tay đan vào nhau, như vậy mới làm cho cậu ta cảm thấy đối với cậu cậu ta vẫn quan trọng. Còn nữa, bình thường cậu phải quan tâm cậu ta, ví dụ nói trời lạnh phải mặc thêm áo, tâm trạng không tốt cậu phải cùng cậu ta từ từ tùy tình hình mà quyết định. Mặt khác, mình có thể lợi dụng phát minh có ảnh hưởng lớn nhất của người hiện đại, di động. Các cậu không thể lúc nào cũng ở cùng nhau, nhưng mà nhất định phải cho cậu ta biết cậu lúc nào cũng đều nghĩ đến cậu ta, cho nên cậu phải sử dụng đến thiết bị thông tin hiện đại. Mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho cậu ta, đó không phải là theo dõi bạn trai hay chồng như mấy người khác nói, mà là muốn cậu dần dần dung nhập vào trong cuộc sống và suy nghĩ cậu ta. Có chuyện gì mới mẻ, tin tức gì thú vị, cậu đang làm cái gì, nhìn thấy gì, trong lòng tự nhiên nghĩ ra cái gì đó, rồi những tin tức thông thường rất phổ biết rất thực tế về an toàn hay sức khỏe gì, đều nhắn cho cậu ta thấy cậu cũng biết mấy điều có ích đó! Cái này gọi là gì ấy nhỉ, không phải có câu thơ ‘Mưa theo làn gió âm thầm. Trong đêm thánh thót tưới nhuần cỏ cây’[1] sao, chính là đạo lý này. Còn có một chút…”

Quách Tuyết nhìn Trần Hiểu Quân từ đầu đến chân, không ngừng lắc đầu, “Hình tượng của cậu, tuy rằng chúng ta là sinh viên khoa thể dục vận động cách ăn mặc rất bình thường, nhưng cậu cũng không thể vẫn không thay đổi như vậy, uổng công lãng phí dáng người đẹp của cậu. Phải biết rằng đàn ông đều rất hư vinh, bạn gái xinh đẹp thì tự nhiên cũng có thể diện. Không được nói là cậu không thích hay không quen!” Quách Tuyết đã sớm đoán được Trần Hiểu Quân muốn nói gì liền đúng lúc ngắt lời cô.

“Cậu không cần mỗi lần cứ như vậy một chút cũng không để ý đến hình tượng đi mời Bành Hạo ăn cơm xem phim, như vậy có vẻ cậu căn bản là không cần cậu ta, cổ nhân đã nói ‘Đai áo lỏng cài không hối hận, tương tư héo úa cả thân gầy’[2] cậu ít nhất cũng phải cho cậu ta biết trước khi cậu cùng cậu ta đi ra ngoài cũng có sửa soạn, có chờ mong. Cậu nói có phải không?” Quách Tuyết lấy một câu hỏi để chấm dứt quan điểm.

Trần Hiểu Quân nghe xong thì có chút đăm chiêu, Quách Tuyết nói rất đúng, rất có đạo lý nhưng mà dù sao vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng, mãi đến khi nghe xong  cô cũng nghĩ không ra đường đi: “Như vậy được không?”

“Tuyệt đối không thành vấn đề!” Quách Tuyết vỗ ngực cam đoan. Đây chính là cô thông qua đọc sách và kinh nghiệm thực tế mà cho ra bí kiếp tình yêu này, chắc chắn có tác dụng.

Trần Hiểu Quân chần chờ gật gật đầu, chấp nhận đề nghị của Quách Tuyết: “Tớ đây chỉ có mỗi cách ăn mặc theo kiểu thể thao thế này thì biết làm sao?”

“Chuyện nhỏ như con thỏ!” Quách Tuyết dáng vẻ lưu manh vung tay lên, “Ngày mai tớ cùng cậu đi mua không phải được rồi sao, cậu mà biết cách ăn mặc chắc chắn sẽ khuynh quốc khuynh thành vạn người mê!”

Trần Hiểu Quân thiếu chút nữa bị động tác cùng câu nói sau của Quách Tuyết làm mắc ói, cậu ta học cái kiểu đó ở đâu vậy nhỉ, có nên tin lời cậu ta mới nói không đây? Trần Hiểu Quân hiện tại bắt đầu nửa đường bỏ cuộc, có cảm giác như mình đang bị đẩy vào bẫy… Nhưng mà Bành Hạo? Nghĩ đến tình cảm ba năm nay cậu ta dành cho mình  mà tâm trạng có chút suy sụp… Trần Hiểu Quân cụp mắt, dù sao cũng phải cố gắng mới biết có được hay không.

Vì thế buổi tối ngày đó, Trần Hiểu Quân theo đề nghị của Quách Tuyết, gửi một ít tin tức thoạt nhìn hơi chút hữu dụng cho Bành Hạo, Bành Hạo cũng trả lời tin nhắn của cô, nói ‘Rất vui vì em đã biết quan tâm anh!’, sau đó Trần Hiểu Quân lại nhắn tin qua, sau đó hai người nhắn qua nhắn lại đến hơn mười một rưỡi mới chịu nói chúc ngủ ngon. Trần Hiểu Quân trước khi ngủ còn khen đề nghị của Quách Tuyết hiệu quả không sai, về sau tiếp tục sử dụng.

Ngày hôm sau, Trần Hiểu Quân cùng Quách Tuyết nhân lúc không tiết đi dạo một vòng quanh các cửa hàng lớn, đi dạo cả một buổi sáng rốt cuộc dưới sự cưỡng bức của Quách Tuyết mà thắng lợi trở về, hai người ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, lập tức trở về phòng để Quách Tuyết cho Trần Hiểu Quân thay quần áo vừa mua.

Trần Hiểu Quân nhìn trái phải cái gương to trong ký túc xá cảm thấy không thích hợp, thật sự là không nghĩ ra Quách Tuyết sao lại thấy cô mặc vào nhìn rất đẹp, còn nói cái gì “người đẹp vì lụa”, may mà lúc ấy bên cạnh không có ai, bằng không cô đã sớm cởi quần áo chạy lấy người. Quách Tuyết đang nghiên cứu quần áo Trần Hiểu Quân mặc trên người thì tiếng điện thoại liền vang lên, Trần Hiểu Quân vừa liếc qua, là Bành Hạo, bối rối nhìn thoáng qua Quách Tuyết. Quách Tuyết cầm di động của cô, vừa thấy thì nhất thời hưng phấn nói: “Đúng lúc, để cho Bành Hạo lần đầu tiên thưởng thức sức hấp dẫn của cậu, nhanh nhanh, còn chờ cái gì nữa, nghe máy đi?”

Trần Hiểu Quân bị Quách Tuyết thúc giục nghe điện thoại, Bành Hạo muốn hẹncô đi ăn cơm, nói cậu ta ở cửa trường chờ cô. Trần Hiểu Quân đồng ý, cô bị Quách Tuyết ép mặc bộ váy màu hồng nhạt mới mua kia. Nhưng mà người đầu tiên “thưởng thức” sức hấp dẫn của cô lại không phải là người cô và Quách Tuyết nghĩ…

[1] Bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ

[2] Nguyên văn vi y tiêu biết dùng người tiều tụy, vạt áo tiệm khoan chung dứt khoát’