Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 45: Cậu, yêu ư? (1)




Edit: Tuyết Tiễn

Beta: Phong Vũ

Đến năm thứ ba, Trần Hiểu Quân được tận hưởng một trải nghiệm đặc biệt, cái loại kinh nghiệm mà trước kia chỉ thấy trên TV hoặc trong sách – một đêm thành danh. Cô có nghĩ cũng không dám nghĩ chuyện như thế lại xuất hiện trên người mình, sau một đêm, tất cả các bạn học trong trường đều biết tới Trần Hiểu Quân khoa thể dục, cái tên này còn có thể sánh ngang với Trình Hiểu Quân khoa y.

Sau khi biết tin, Trần Hiểu Quân vui mừng vô cùng, không phải vì được nổi danh toàn trường mà vì danh tiếng này đã giúp cô gạt phăng vấn đề cái mũ mang tính lịch sử kia, không phải nổi tiếng nhờ sự hung hản, không nói đạo lý, hay ghen tị và hơi phiến diện như lời đồn trong trường mà là lấy thành tích tranh tài thể thao để trèo lên bảng danh nhân của trường, cô có gì mà phải mất hứng chứ? Có khi đang ngủ trong chăn mà vẫn còn vui mừng đến mức cười to ba tiếng, cô không chỉ cứu vãn thể diện bị mất trước kia mà còn vớt vát được vô số đóa hoa đào.

Trần Hiểu Quân năm nay 21 tuổi, nếu là người mới vừa quen cô nhất định sẽ bị vẻ ngoài thanh xuân động lòng người của cô thuyết phục. Trần Hiểu Quân lớn lên rất xinh đẹp, không phải là cái kiểu đẹp nhu mì mà là một cái đẹp phát xuất từ tinh thần phấn chấn cùng sinh lực của tuổi trẻ. Trần Hiểu Quân lớn lên rất có sức quyến rũ, không phải là cái vẻ quyến rũ cám dỗ con người ta, mà là khí chất hấp dẫn toát ra mỗi khi cô giơ tay nhấc chân. Dáng người Trần Hiểu Quân còn thon dài cao gầy hơn cả người mẫu, khuôn mặt không cần son phấn mà vẫn đẹp rạng ngời. Dĩ nhiên, những vẻ đẹp đó trước tính cách thẳng thắn, mạnh mẽ, sôi nổi của cô đều bị lu mờ gần hết, cuối cùng lâu dài đại khái cũng chẳng mấy ai chịu nổi tính tình mỹ nhân.

Năm thứ nhất đại học, bởi vì Trần Hiểu Quân đã mắc phải một “Sai lầm” nghiêm trọng đối với Trình Hiểu Quân mà khiến cho nhiều người mặc dù bị cô hấp dẫn cũng không dám tiến lên. Lần này Trần Hiểu Quân nhờ bản lãnh của mình mà nổi danh toàn trường khiến cho những lời đồn trước kia phải nhường đường lui bước, cứ nhìn số bì thư màu hồng phấn trên bàn cô là đủ biết có bao nhiêu người hi vọng được ôm mỹ nhân về rồi. Khi mới bắt đầu nhận được thư Trần Hiểu Quân vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng có người yêu thích cô. Nhưng dần dần nhận thư mãi cô lại thấy nhàm chán, cái nào cũng giông y như nhau!

Cho tới nay, cuộc sống của Trần Hiểu Quân mặc dù phong phú nhưng trên thực tế cũng rất đơn giản, khi đi học thì lén vui đùa một chút, khi học thì lén lười một chút, khi có hứng thì đọc sách, lúc nghỉ ngơi thì cùng bạn học ra ngoài chọc phá bày trò, nhưng căn bản là sinh viên nào cũng sẽ vui vui đùa đùa như vậy, Trần Hiểu Quân dù đùa nghịch ít hơn hay nhiều hơn cũng chẳng có gì đáng chú ý lắm. Cái đáng chú ý nhất là những năm trước khi vào đại học Trần Hiểu Quân đọc sách nhiều hơn những bạn học khác, có lẻ vì sau khi lên cấp 3 đọc đủ loại sách tạp nham khiến cho cô chẳng có tý cảm giác nào khi đọc đám thư tình kia, lại càng không nói tới phát triển cái gì về sau nữa. Trần Hiểu Quân sau khi nhận được giải thưởng thì đã cự tuyệt cả một đám người theo đuổi, nhưng lại có một người sống chết dính chặt lấy cô có thể nói là như thuốc cao đểu gỡ hoài không được. Người kia chính là bạn học của Trần Hiểu Quân, cũng là kẻ từng cùng cô đánh nhau một trận, lại còn làm vấy bẩn tay nghề mai mối của cô – Bành Hạo.

Thực ra chuyện Bành Hạo theo đuổi Trần Hiểu Quân cũng không thể nói là từ sau khi Trần Hiểu Quân giành được giải thưởng trở thành người nổi tiếng vạn người nhìn theo được, từ đầu năm thứ ba cho đến lần Đại hội thể thao đó Trần Hiểu Quân và Bành Hạo kiêu ngạo kia chưa từng mất liên lạc, mặc dù phần lớn là do Bành Hạo kia cứ chủ động quấn lấy Trần Hiểu Quân, chẳng hạn như Bành Hạo luôn rủ nhóm bạn học thường xuyên tập bóng rổ với Trần Hiểu Quân chơi bóng, rồi lại thường lấy cớ bàn chuyện để cùng cô và bạn học ăn cơm, còn nhiều lần thông qua hội học sinh thiết lập tình hữu nghị với khoa thể dục của cô, tóm lại trong ba năm này Bành Hạo đang từng bước từng bước xông vào cuộc sống và chuyện học hành của cô. Cũng từng có bạn học suy đoán mục tiêu của Bành Hạo là Trần Hiểu Quân, nhưng cô cứ bơ đi không nghĩ ngợi gì nên người khác cũng chẳng muốn nghĩ mấy chuyện linh tinh vô ích đó. Hơn nữa học kỳ hai năm hai cũng có tin đồn là Bành Hạo đã có bạn gái khiến chuyện này cứ dần dần lắng xuống không ai nhớ tới nữa. Tuy nhiên, Bành Hạo dù có bạn gái rồi cũng vẫn không thay đổi cách xử sự đối với Trần Hiểu Quân, vẫn liên lạc tình cảm với cô như lúc trước.

Trần Hiểu Quân cũng chưa từng hỏi Bành Hạo về chuyện này, cô vẫn đối xử đúng mực bạn bè với cậu ta như trước, giữ vững tình đoàn kết hữu nghị tốt đẹp. Trần Hiểu Quân cũng đã từng gặp bạn gái của Bành Hạo, trước sau chỉ có 2 chữ để hình dung, mới gặp chính là mỹ nữ, mà gặp nhiều lần rồi cũng chỉ có 2 chữ tài nữ. Chỉ có thể nói Bành Hạo chắc phải tu tám kiếp mới cua được người như vậy. Trần Hiểu Quân còn từng nghe mọi người giễu cợt Bành Hạo là sói xám dựa vào cái túi da tốt để đi lừa gạt con gái nhà lành, cậu ta cũng không để ý còn nói sói xám cũng có cái tốt của sói xám, cậu ta phải có đủ cả trong lẫn ngoài (nội ngoại kiêm tu) mới có thể giành được trái tim của mỹ nhân. Đối với cái cách nói nội ngoại kiêm tu này của Bành Hạo, Trần Hiểu Quân chỉ biết cười nhạt, tuy nhiên đây cũng không phải vấn đề mà cô nên quan tâm, hai người vẫn đối xử với nhau như những người bạn học bình thường. Nhưng đêm trước ngày thi đấu, Trần Hiểu Quân nghe nói Bành Hạo đã chia tay bạn gái, hai người gặp mặt cô cũng không thấy Bành Hạo có gì không ổn, cô tất nhiên sẽ không hỏi Bành Hạo vì sao hai người lại chia tay, có điều trong lòng cô vụng trộm vui mừng vì chuỗi ngày may mắn của sói xám đã kết thúc.

Điều mà Trần Hiểu Quân không thể ngờ tới là đúng lúc vận may của Bành Hạo bay đi thì vận rủi của cô lại bay tới, bởi vì thái độ của cậu ta đột nhiên thay đổi 180° khiến cho người chỉ cần có mắt là có thể thấy cậu ta đang theo đuổi Trần Hiểu Quân. Lúc ấy Trần Hiểu Quân đang chuẩn bị thi đấu không để tâm, tới tận khi cô thi xong đi ra mới chậm chạp phát hiện sự thay đổi kỳ diệu về mối quan hệ của cô và Bành Hạo trong mắt người khác. Mặc dù Trần Hiểu Quân đã đọc qua vô số tiểu thuyết tình yêu nhưng lại chưa từng yêu đương, cho nên khi mối quan hệ giữa cô và Bành Hạo đột nhiên trở nên mập mờ không rõ thì cô lại chẳng biết nên làm thế nào cho phải.

Ăn xong cơm tối trở về ký túc, Trần Hiểu Quân kiệt sức ngã xuống giường, Quách Tuyết đang đọc tiểu thuyết ngôn tình xấu xa hỏi: “Cậu mỗi ngày luyện tập cũng không thấy mệt, sao mới đi cùng Bành Hạo có 1 hôm mà kiệt quệ thế, cậu ta đúng là chân nhân bất lộ tướng, dũng mãnh vô cùng nha~”

Trần Hiểu Quân ném cái gối sang, bất lực nói: “Sắc nữ nhà cậu đừng có mà truyền bá tư tưởng lung tung”. Đối với tư tưởng ngày càng vàng ố (黄色: màu vàng, nguyên văn là hoàng sắc, hoàng trong từ hoàng thư, là dâm thư đấy) của Quách Tuyết trong 2 năm qua, mới đầu Trần Hiểu Quân còn tức giận mắng, về sau bị ép xem tới chai lì luôn trực tiếp làm như không nghe không thấy tới giờ đã thành thói quen rồi. Trần Hiểu Quân thấy thực bội phục năng lực hòa nhập và thích nghi siêu cường đại của mình, lại càng bội phục bạn trai cô nàng Quách Tuyết kia có thể chịu đựng được một cô bạn gái sắc nữ.

“Đùa một tí thôi mà, cậu cũng thật độc ác!” Quách Tuyết bực bội ném cái gối về.

Trần Hiểu Quân kê tay lên gối, nói với Quách Tuyết: “Tiểu Tuyết, cứ như vậy với Bành Hạo cũng không phải cách. Đêm nay tên kia lại hỏi tớ có muốn hẹn hò với hắn không, mình đã từ chối biết bao nhiêu lần rồi, cậu bảo mình phải làm sao bây giờ?”

“Lộn xộn!” Quách Tuyết nhanh nhẹn ném ra 2 chữ rồi lập tức đổi thái độ nghiêm túc hỏi Trần Hiểu Quân: “Mình chân thành hỏi một câu nhé, Bành Hạo theo đuổi cậu lâu như vậy, rốt cuộc cậu có thích Bành Hạo chút nào không?”

Trần Hiểu Quân nhíu mày lắc đầu, “Mình cũng chẳng biết nữa, rốt cuộc thích là cảm giác như thế nào mình còn chẳng biết nữa là…”

“Cậu đọc nhiều truyện như thế mà còn không biết thế nào là thích?” Quách Tuyết chẳng tin, lịch sử đọc truyện của Trần Hiểu Quân còn dài hơn cả hơn cô, mà có quyển nào không dính tới vấn đề tình cảm chứ? Không biết hử? Lừa quỷ à?

Trần Hiểu Quân xoay mình ngả lên trên giường, nhìn trần nhà nói: “Cũng vì đọc nhiều quá nên mới không rõ đấy, mình chẳng thấy mình có cảm xúc nào giống trong truyện cả.”

Quách Tuyết cũng bất lực nằm ngửa trên giường, bất lực nói: “Thật ra cũng không cần rõ ràng quá…”

“Cậu không thấy rõ ràng lắm?” Trần Hiểu Quân nhìn Quách Tuyết như nhìn người ngoài hành tinh, “Thế sao cậu lại hẹn hò với bạn trai cậu?”

“Ừ thì…” Quách Tuyết trầm tư một chút, “… chỉ là thấy thích anh ấy nên mới hẹn hò thôi!”

“Cảm thấy thích?” cái đáp án này đúng là đơn giản tới mức bới không ra lỗi, Trần Hiểu Quân khinh thường nói: “Mình buồn thay cho bạn trai cậu.”

“Nói gì vậy?” Quách Tuyết phản bác: “Mình với anh ý ân ái vô cùng, chỉ tại cậu không thấy thôi!”

“Phải rồi, mình làm sao mà thấy được?” Trần Hiểu Quân cũng không thèm chấp cô.

Hai người đột nhiên không nói lời nào khiến cho phòng ký túc có vẻ im lặng nặng nề, Quách Tuyết không thích không khí như thế nên mở lời trước: “Quân Quân, không phải người ta nói tình cảm có thể bồi dưỡng sao, hay cậu thử hẹn hò với Bành Hạo đi? Mình thấy Bành Hạo cũng rất khá đó, đẹp trai này, lại còn hào phóng, vả lại còn đối với cậu cũng quá tốt mà. Đó là còn chưa nó, có ai có thể trong ba năm vẫn xem cậu là bạn thân mà cưng ở trong tay chứ. Hơn nữa, cậu nhìn bây giờ cậu ta đối xử với cậu kìa, mình nghĩ giờ cậu còn tìm được ai mỗi ngày chờ cậu luyện tập để cùng ăn cơm chứ? Mình thấy cậu cứ thử một chút… ”

“Thử một chút?” Trần Hiểu Quân vẫn không rõ lắm “Thử như thế nào? Mình vẫn nghĩ yêu đương chẳng có gì là thử với không thử cả, tình cảm phải cùng tự do phát triển từ cả hai phía. Nhưng tiếp xúc với Bành Hạo lâu như thế rồi mà tớ vẫn chẳng thấy có tý cảm xúc nào thay đổi cả.”

Quách Tuyết thở dài, cô tuy hay mang tình này yêu kia giắt bên miệng nhưng cô cũng chỉ là tay ngang, nhưng vì muốn Trần Hiểu Quân yêu thử một lần, cô đành phải cố ý khích tướng: “Chẳng phải đã nói là bồi dưỡng tình cảm rồi sao? Hợp thì tiếp mà không hợp thì tan! Hơn nữa Quân Quân, mình nói cậu này, đời sinh viên có 4 kinh nghiệm nhất định phải trải qua, cậu cũng chỉ còn mỗi yêu đương là chưa thử thôi, cậu đúng là lạc hậu quá rồi…”