4
Kha Đậu lái chiếc xe Land Rover của anh ta dừng ở trước cổng trường, nhìn thấy Mạch Tiểu Lạp mặc một bộ váy ngắn màu hồng đang bước ra khỏi cổng, miệng nhai nhóp nhép kẹo cao su, đằng sau cô có bao đôi mắt hau háu ngắm nhìn.
Cô cúi người xuống, gác đầu vào cửa sổ xe:
- Tìm tôi có việc gì?
Con ngươi mắt của Kha Đậu ở sau phía kính râm xém chút nữa rơi xuống, anh ta có thể nhìn thấy rãnh ngực trắng ngần của cô thấp thoáng lộ ra.
Anh ta nói:
- Cô đi học mà lại ăn mặc như thế này à?
Mạch Tiểu Lạp nhìn mình một lượt:
- Sao nào, có gì không được à?
- Cô là sinh viên đại học, sao lại có thể ăn mặc hở hang thế này?
- Sinh viên đại học thì cũng là con gái chứ sao, đã là con gái thì cần có vốn, để người ta nhìn một chút thì cũng có gì ghê gớm chứ? Thưa chú, chính chú đã làm những việc phóng khoáng trong "Cuộc hẹn 8 phút", tôi chẳng qua cũng chỉ để cho người ta ngắm nhìn thêm mà thôi, thật không ngờ chú còn dám chỉ trích tôi?
Kha Đậu nói:
- Được rồi, tôi không phải đến để nghe cô thuyết giáo đâu, chẳng phải là cô đã đồng ý hẹn hò với tôi sao? Lên xe đi!
Mạch Tiểu Lạp nói:
- Ngày nào anh cũng gửi mười mấy tin nhắn đến hẹn tôi, không đồng ý với anh một lần, chắc chắn sẽ bị anh tiếp tục quấy nhiễu. Nói thực, ông chú à, có phải anh muốn lên giường với tôi? Để tôi trở thành một trong số những số hiệu trong blog của anh không?
©STENT
Kha Đậu hơi ngượng ngùng:
- Những số ở trên blog của tôi... đều là thuỷ phân.
Mạch Tiểu Lạp truy hỏi:
- Bao nhiêu?
- 20%... 40%... được rồi 99%, thực ra tôi chỉ mới có một người bạn gái, còn bị cô ta đá.
Mạch Tiểu Lạp cố gắng nhịn cười, cuối cùng cũng lên xe của anh ta.
Ở trên xe, Mạch Tiểu Lạp nói:
- Thực ra, lần đấy sau khi làm việc đó với anh, tôi biết anh và tôi cũng giống nhau thôi. Đó có phải là lần đầu tiên của anh không?
- Nói bừa!
Kha Đậu cảm giác sĩ diện của mình bị mạo phạm. Lần đầu tiên của người phụ nữ thì đáng giá, nhưng lần đầu tiên của người đàn ông thì chẳng có giá trị nào, đặc biệt là người đàn ông đã ở độ tuổi như anh hiện nay.
- Thôi đi, đừng có tưởng tắt đèn là tôi không biết anh tay chân vụng về. Ông chú ạ, anh ân cần với tôi như vậy, không phải thực sự muốn lên giường với tôi đấy chứ?
Kha Đậu né tránh đề tài:
- Đừng gọi tôi là ông chú, để người khác nghe thấy thì lại cứ tưởng tôi là chú của cô thật. Nói thật nhé, cô có... tại sao lại không nói cho tôi biết?
Mạch Tiểu Lạp nói tỉnh bơ:
- Nói cho anh biết thì sao chứ? Anh sẽ chịu trách nhiệm sao? Chịu trách nhiệm như thế nào? Chẳng qua cũng chỉ là ném cho mấy đồng tiền thối mà thôi. Đã chấp nhận chơi, thì cũng phải chịu trách nhiệm với chính bản thân mình, không nên đùn đẩy trách nhiệm cho người khác.
Mặt Kha Đậu đỏ bừng, ngẩn người hồi lâu mới nói:
- Cô thật sự thích chơi đùa như vậy sao? Đừng có tưởng nam nữ đều như nhau, chuyện đó thì mãi mãi không bao giờ giống nhau đâu.
- Còn tưởng là ông chú thật à, muốn giáo huấn tôi? Này, lái xe rẽ sang trái – Mạch Tiểu Lạp chỉ phương hướng.
- Cô muốn đi đâu? Tôi nào dám giáo huấn cô, tôi chẳng qua chỉ là sợ cô chịu thiệt thòi, bị mắc lừa thôi.
- Phía trước có một quán café, đúng rồi, chính là nhà có mái nhọn đó, chúng ta đến đó. Con người không sợ bị thiệt thòi bị mắc lừa, chỉ sợ rằng thiệt thòi lần thứ hai, mắc lừa lần thứ hai. Yên tâm đi, ông chú ạ, tôi cho đó là trải nghiệm cuộc đời, sau này sẽ không làm như vậy nữa đâu.
Xe dừng ở trước quán café.
Khi Kha Đậu mở cửa xe cho Mạch Tiểu Lạp, xị mặt nói:
- Tiểu Mạch, hãy xem xét một chút, hãy qua lại với tôi nhé, tôi đang nói nghiêm túc đấy.
Mạch Tiểu Lạp quay mặt lại nhìn anh ta:
- Bởi vì tôi đã từng có thai với anh, cho nên anh muốn qua lại với tôi sao?
Kha Đậu lắc đầu:
- Không, là bởi vì tương lai cô sẽ có con của tôi, cho nên tôi muốn qua lại với cô.
Mạch Tiểu Lạp lừ mắt nhìn anh ta một cái, bước nhanh vào quán café.
Kha Đậu bước theo sau, dọc đường cứ truy hỏi mãi:
- Thế nào? Cô hãy trả lời luôn một câu đi chứ?
Đột nhiên, anh ta ngẩn người, Mạch Khiết đang ngồi ở ghế sofa.
Anh quay đầu lại nhìn Mạch Tiểu Lạp, Mạch Tiểu Lạp so so vai:
- Cô tôi tìm anh khắp nơi, thì ra số điện thoại anh cho tôi chính là số điện thoại cá nhân của anh, họ đều không biết. Tôi đã hẹn anh giúp cho cô tôi.
- Mạch Khiết là cô của cô sao?
Mạch Tiểu Lạp thè đầu lưỡi ra, đang định nói với Mạch Khiết rằng "xin lỗi, cháu đã bán đứng cô rồi", Mạch Khiết đã sa sầm nét mặt, nói:
- Đúng vậy, tôi là cô của nó.
Kha Đậu lập tức thay đổi nét mặt bợ đỡ:
- Chào cô! – Lại nói – Ôi, Mạch Tiểu Lạp, em đưa anh đến gặp trưởng bối tại sao không nói trước một tiếng, không chuẩn bị quà gì cả.
Mạch Khiết ngắt lời anh ta:
- Anh Kha Đậu, tôi không phải đến để diễn tuồng với anh. Bài viết chuyên đề của anh "Nếu như phụ nữ hiện đại bó chân" đã bị post lên trên mạng, tôi muốn hỏi việc này rốt cuộc là thế nào? Cho dù là đại thần thì cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ?
Kha Đậu ngẩn người:
- Không thể nào, tôi chưa bao giờ công khai đăng bài này trên mạng cả.
Mạch Khiết mở laptop đem theo, mở trang web ra cho anh ta xem.
Kha Đậu nói:
- Đây không phải là trách nhiệm của tôi, tôi quyết không làm việc như vậy, là phía các cô gây ra, không liên quan gì đến tôi cả.
- Được, bây giờ tôi không truy cứu rốt cuộc là trách nhiệm của ai tôi chỉ mong anh nhanh chóng viết một bài mới cho tôi, bây giờ tôi cần luôn. – Cô nhìn đồng hồ – Cho anh thời gian hai tiếng đồng hồ.
- Cái gì, tôi không làm đâu. Tôi không có thói quen này – Kha Đậu từ chối.
Mạch Tiểu Lạp húng hắng giọng:
- Vừa rồi anh còn nói với tôi những gì, bây giờ các ngành các nghề đều thịnh hành bài kiểm tra nhập môn, việc này coi như là bài kiểm tra nhập môn của tôi đối với anh đi!
- Việc này, thói quen thì cũng có thể thay đổi được.
Kha Đậu không nói thêm gì nữa, cầm lấy máy tính xách tay của Mạch Khiết và bắt đầu đánh máy.
Mạch Khiết và Mạch Tiểu Lạp ngồi sang một chỗ trò chuyện, nhâm nhi café, nhìn thấy bộ dạng Kha Đậu chăm chỉ viết lách, Mạch Khiết rất kinh ngạc:
- Sao anh ta lại nghe lời của cháu vậy chứ? Vừa rồi cháu nói cuộc thi nhập môn là có ý gì vậy?
Mạch Tiểu Lạp trầm ngâm một lúc, rồi nói:
- Cô à, Kha Đậu nói hy vọng muốn qua lại với cháu.
Mạch Khiết nhướng mày, trong trí óc lập tức cân đo đong đếm giống như một người làm ăn kinh doanh, nếu như Mạch Tiểu Lạp và Kha Đậu qua lại với nhau, dựa vào tầng nấc quan hệ này, sau này Kha Đậu sẽ trở thành tài nguyên cá nhân của cô, nhưng, cái giá phải bỏ ra chính là cháu gái của mình rất có khả năng sẽ trở thành một trong số nhân vật nữ trong blog phong tình của Kha Đậu bị mọi người bàn tán. Sau khi cân nhắc suy tính, cô lắc đầu:
- Không được, quá mạo hiểm, anh ta chính là một con sói đội tấm da cừu.
Mạch Tiểu Lạp cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp trắng bóng:
- Vừa vặn ngược lại, anh ta chính là một con cừu đội da sói. Cô ơi, cô yên tâm đi, con người này cháu nuốt chửng anh ta rồi!
- Tin đồn chuyện tình cảm của Kha Đậu đầy rẫy khắp nơi.
Mạch Tiểu Lạp cười ha ha:
- Tin đồn tình cảm có đôi khi chỉ là tung hoả mù, cháu và anh ta đã thực sự giao chiến với nhau, cháu biết rõ...
Mạch Khiết trừng mắt nhìn cô cháu gái một cái, đang định giáo huấn Tiểu Lạp rằng con gái không có thể ăn nói trần trụi như vậy, Mạch Tiểu Lạp nói:
- Cô ơi, cháu đã lớn rồi, cháu hiểu được loại người nào có thể qua lại, loại người nào không cần qua lại. Cho dù sau này chứng minh rằng, đó là một kẻ tồi tệ, nhưng hồi trẻ tuổi ai chẳng yêu phải một kẻ tồi tệ? Tục ngữ nói rất hay, ánh sáng thường hiện ra sau cơn mưa, cháu không phải trải qua mưa gió thì sao có thể nhìn thấy được cầu vồng? Huống hồ cháu mới 21 tuổi, lúc này không dùng tuổi xuân để chà đạp nỗi cô đơn, thì tuổi xuân có thể bị nỗi cô đơn chà đạp.
Mạch Khiết ấn vào đầu cô cháu gái:
- Được rồi, nếu cháu đã quyết tâm làm như vậy, cô cũng không quản nổi cháu, chỉ có một điều kiện, cô là cô của cháu thì cũng chính là cô của anh ta, mặc dù tuổi anh ta lớn hơn cô, nhưng tôn ti trật tự thì không thể đảo lộn, sau này công việc của cô có chuyện gì thì gọi anh ta lúc nào anh ta cũng phải có mặt.
- Cô yên tâm đi, cô cứ xem thủ đoạn của cháu, để đón tiếp mối tình đầu, cháu đã luyện tập ở trong lòng trăm nghìn lần rồi, chỉ đợi con cá mắc lưới thôi! – Mạch Tiểu Lạp nói đầy tự tin – Anh ta tưởng anh ta đã bắt được con cừu non thực ra đã gặp phải "chị cả".
Đang chuyện trò, Kha Đậu vươn vai nói:
- Viết xong rồi. Lần này chỉ có cô và cháu biết được nội dung của bản thảo, sẽ không bị ai phát tán lên mạng nữa chứ?
- Cô cháu gì, anh ta nói trôi chảy thật đấy.
Mạch Khiết lập tức nhìn lướt qua bài viết, rất hài lòng, nghĩ thầm, đứa cháu rể này mặc dù hơi lớn tuổi một chút, nhưng đúng là rất có tài. Cô gập máy laptop lại:
- Để bảo mật, không gửi file cho anh, bản thảo bây giờ chỉ có mình tôi nắm giữ.
Cô quay người bước ra ngoài.
Kha Đậu ở phía đằng sau cúi chào lấy lòng:
- Cô đi cẩn thận nhé!
Kha Đậu nói với Mạch Tiểu Lạp:
- Anh đã qua được cuộc thi nhập môn chưa?
Mạch Tiểu Lạp kiêu ngạo nói:
- Vẫn đang trong thời kỳ thực tập, phải xem biểu hiện của anh thế nào đã.
Mạch Khiết trở về nhà, ngạc nhiên nhìn thấy Lý Mộng Long đang ngồi ở trước cửa nhà mình đợi cô.
Cô vừa lấy chìa khoá ra mở cửa vừa hỏi vẻ kinh ngạc:
- Anh tìm tôi làm gì vậy?
Anh ta không nói gì, lặng lẽ bước vào theo sau cô.
Mạch Khiết hơi cảnh giác, mình vừa mới lấy được chuyên đề của Kha Đậu, người này đã đi theo đến nhà rồi, rốt cuộc anh ta có phải là "nội gián" không?
Cô xách cặp quay người nhìn Lý Mộng Long:
- Này, rốt cuộc là anh muốn làm gì?
- Tôi đến là có lời muốn nói với cô. Mạch Khiết, Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc rất có thành ý mời cô gia nhập, hơn nữa cũng không có gì có thể ngăn trở được kế hoạch thu mua của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc. Tôi hy vọng cô hãy xem xét.
Quả nhiên anh ta thực sự là "nội gián"! Mạch Khiết lạnh lùng châm biếm:
- Anh đến để làm thuyết khách phải không? Rốt cuộc người ta đã cho anh bao nhiêu tiền để anh dốc lòng dốc sức như vậy? Sao chính anh lại không biết kiềm chế thế, tự mình nhảy ra để làm lộ thân phận.
Lý Mộng Long hôm nay có gì đó khác với ngày thường, thần sắc ẩn giấu nét bi thương. Anh bước đến trước mặt cô, hai tay giữ chặt lấy vai cô:
- Cô nghe tôi nói, con người luôn hướng lên cao, khi cơ hội đến thì cần phải nắm giữ, có đôi khi cần phải suy nghĩ cho chính mình...
- Đủ rồi! Lý Mộng Long, rốt cuộc chuyên đề của Kha Đậu có phải bị anh đưa lên mạng hay không? – Mạch Khiết ra sức hất tay anh ta ra.
- Mạch Khiết, cô vẫn cứ luôn tự coi mình là đúng. Tôi đối xử với cô như thế nào, trong lòng cô lẽ nào lại không hiểu sao? Khi cô bị cô lập, tôi là người hết lòng hết sức giúp đỡ cô. Nếu tôi làm "nội gián", thì tôi phải tự mình làm khổ mình như vậy chứ?
- Thôi đi, tôi thấy đúng là anh rồi, anh đúng là thả cần dài để bắt được con cá lớn mà! Ồ, tôi nhớ ra rồi, anh và Lâm Đại qua lại với nhau cũng là bởi vì anh muốn kéo cô ta nhập hội phải không? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có lừa dối người ta, người đàn ông lừa gạt tình cảm của phụ nữ là vô liêm sỉ nhất.
Lý Mộng Long cũng bất giác lớn tiếng:
- Ai lừa dối tình cảm của phụ nữ? Cho dù tôi là kẻ lừa đảo tôi cũng còn hơn kẻ ngốc nghếch này là cô đây, chỉ vì khi còn nhỏ người ta dỗ dành cô, cô bèn đợi người ta suốt 13 năm, cứ tưởng rằng mình đang yêu người ta, cho nên nhìn ai cũng thấy không thuận mắt. Cô thực sự biết được mình cần người đàn ông như thế nào sao? Anh chàng mọt sách Tiêu Ly đó thực sự phù hợp với cô sao?
Mạch Khiết cười nhạt, con người này thực sự lỳ lạ, anh ta dựa vào đâu mà nói mình như vậy? Anh ta tưởng anh ta là thần ái tình sao? Anh ta có thể hướng dẫn gợi mở cuộc đời cho người khác sao?
- Buồn cười quá, vậy anh nói xem, tôi cần người đàn ông như thế nào? Vị thần tình ái!
- Vậy được, để tôi nói cho cô biết, rốt cuộc người đàn ông nào phù hợp với cô. – Anh kéo mạnh, kéo cô sát vào trong lòng mình, không đợi cô kịp phản ứng lại, anh cúi đầu, hôn vào môi cô.
Não của Mạch Khiết lập tức thiếu đi dưỡng khí, bỗng chốc tưởng rằng mình đang nằm mơ. Mấy giây sau, cô cuối cùng cũng tỉnh ra, người đàn ông này, lần thứ ba hôn mình! Trong tình huống chưa có được sự cho phép của mình!
Mạch Khiết ra sức đẩy mạnh anh ta ra, giơ tay lên tát cho anh ta một cái:
- Đồ lưu manh thối tha, anh làm trò gì thế?
Cô lấy mu bàn tay chà mạnh vào môi mình.
Lý Mộng Long xoa xoa khuôn mặt bị tát đỏ, nói:
- Cô là người phụ nữ ngốc nghếch nhất mà tôi từng gặp, trong công việc cũng ngốc, không nhìn rõ thời thế, trong tình yêu cũng ngốc, người phù hợp nhất với mình ở ngay bên cạnh, cô lại không biết.
- Ha ha! – Mạch Khiết gần như muốn chà rách đôi môi mình – Người ở trên khắp thế giới đều ngốc, chỉ có mình anh là thông minh, người phụ nữ trên khắp thế giới không yêu anh thì đều là ngốc, những người phụ nữ lao vào lòng anh thì mới là thông minh nhất.
Cô bước đến cửa, mở rộng cửa, hất tay ra:
- Lý Mộng Long, nơi này không chào đón anh!
Lý Mộng Long bất lực bước về phía cửa, rồi lại quay đầu nói:
- Mạch Khiết, nếu như xảy ra chuyện gì, nhớ rằng tôi mãi mãi sẽ giúp đỡ em...
Không đợi anh ta nói xong, cánh cửa "thình" một tiếng đóng lại, xém chút nữa đã va vào mũi anh.
Anh xoa khuôn mặt, cười đau khổ. Rồi lại vuốt vào đôi môi nóng rẫy của mình, không nén được bật cười: cô gái kem đánh răng Oravive ngốc nghếch của tôi, kỹ thuật hôn vẫn cứ dở tệ như thế, hy vọng vẫn có cơ hội để dạy dỗ em.