4
- Mộng Long? – Từ xa đã nghe thấy tiếng gọi.
Hai người đang ôm nhau đều bất giác ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Lâm Đại đang đứng ở bên dưới cột đèn đường.
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt cô ta bị chiếu rọi trắng xóa giống như xác chết cứng, môi cô ta liên tục co giật, mặt trợn trừng rực sáng như ngọn đèn đường, ánh mắt sắc nhọn như muốn cứa vào người Mạch Khiết.
Cô ta gào thét lên:
- Tại sao? Tại sao? Tại sao, lúc nào cô cũng muốn đối chọi với tôi? Trên công việc đã đành, bây giờ lại đến cướp người đàn ông của tôi. Rốt cuộc cô hận tôi đến đâu? Cô muốn báo thù tôi phải không?
Mạch Khiết bất giác đẩy Lý Mộng Long ra, giải thích:
- Tôi không tranh cướp với cô, tôi và anh ta...
Cô nhìn Lý Mộng Long với vẻ cầu xin, tài ăn nói của anh ta tốt hơn cô, đặc biệt là ứng phó với cục diện này, chắc chắn anh ta rất có kinh nghiệm.
Không ngờ anh ta lại so vai, nói tỉnh bơ với Lâm Đại:
- Vừa rồi chẳng phải em nói không cần thiên trường địa cửu sao? Nếu đã không cần, vậy thì cứ coi như đây như là một trò chơi được rồi.
Hai tay anh ta đút túi, chậm rãi bước đi, bước ra khỏi tầm nhìn của hai cô gái.
Bóng hình anh biến mất giữa màn đêm đen.
Lâm Đại lao đến, kéo mạnh tay Mạch Khiết:
- Tại sao cô lại tranh cướp anh ấy với tôi? Trước khi tôi và anh ấy tỏ rõ mối quan hệ cô lại không đi tranh cướp, tôi và anh ấy vừa mới qua lại, cô lại đến để cướp đoạt tình yêu, rốt cuộc cô muốn tranh cướp với tôi cái gì?
- Lâm Đại, ở đây có rất nhiều người, bị người ta nhìn thấy thì chúng ta đúng là bẽ mặt. Cô bình tĩnh một chút, tôi không tranh cướp anh ta với cô, tôi và anh ta chẳng có mối quan hệ gì cả!
- Vậy thì tôi nhìn thấy cô đang cố ôm anh ta – Lâm Đại gần như rít từng tiếng qua kẽ răng – Cả người cô đều dính sát lên người anh ấy, cô còn nói không muốn tranh cướp anh ấy?
Mạch Khiết dở khóc dở cười, người phụ nữ ghen tuông thực là hết sức vô lý, mình làm gì mà cố cưỡng ôm Lý Mộng Long chứ, rõ ràng là anh ta cố ý ôm mình. Cô trừng mắt nhìn Lâm Đại:
- Được rồi, cô thích nói gì thì cứ nói, tôi tranh cướp với cô thì đã sao nào? Anh ta là người đàn ông của cô sao? Là chồng của cô sao? Ở trên đầu có khắc chữ "thuộc quyền sở hữu của Lâm Đại không được phép xâm phạm" sao? Tôi nói cho cô biết, Lâm Đại, tôi đã nhẫn nhịn cô rất lâu rồi, bắt đầu từ khi tôi bước chân vào M Beautiful, mỗi bước đi đều dựa vào sự nỗ lực quên mình của chính bản thân tôi, nhưng hơi một tí là cô nói với người khác, tôi "là do cô tuyển dụng vào", lẽ nào cô không biết như vậy khiến tôi cảm thấy bị sỉ nhục sao? Tôi không hiểu, phương diện nào tôi cũng giỏi hơn cô, năng lực của tôi hơn cô, tôi cũng xinh đẹp hơn cô, thậm chí trẻ trung hơn cô, tại sao lúc nào cô cũng tỏ ra như là ân nhân của tôi vậy? Tội chịu đựng cô quá đủ rồi, cô muốn nói tôi tranh cướp với cô, thế thì tùy cô, cô thích làm gì thì làm, tạm biệt!
Mạch Khiết! – Lâm Đại hét lên như đứt từng khúc ruột – Tôi thừa nhận, tôi vẫn luôn đố kỵ cô bởi vì tôi biết cô giỏi hơn tôi! Nếu cô đã giỏi hơn tôi thì cô đừng tranh cướp Lý Mộng Long với tôi, cô hãy nhường anh ấy lại cho tôi.
Mạch Khiết không quay người lại, chỉ lạnh lùng nói:
- Tôi nhường cho cô, anh ta chắc chắn sẽ yêu cô sao?
Cô bước nhanh rời khỏi đó. Ngồi trên taxi, Mạch Khiết vô cùng buồn bực, tất cả mọi chuyện xảy ra trong tối nay giống như một giấc mộng mơ hồ, bất kỳ chi tiết nào cũng không nhìn cho rõ được. Lần đầu tiên Lý Mộng Long thổ lộ tình cảm với mình, nhưng lại thoải mái tỉnh bơ rời khỏi đó, để lại hai người phụ nữ đối chọi với nhau vì anh. Rốt cuộc là anh ta có ý định gì?
Điều quan trong nhất là những điều anh ta nói với mình thực sự từ trong tâm can của anh sao? Tại sao mình không thể nhìn rõ được tình cảm từ trong đáy mắt anh chứ? Ngoài mối tình thầm yêu trộm nhớ với Tiêu Ly, cô chưa bao giờ có được một tình yêu thực sự, còn Lý Mộng Long rõ ràng là cao thủ tình trường, trước mặt anh, cô non nớt giống như một đứa bé.
Cô cầm túi xách che trước ngực mình, giống như bản năng muốn bảo vệ chính mình. Sự lạnh lùng của cô thực ra là một sắc màu bảo vệ, bảo vệ con người yếu đuối của mình để không phải chịu sự tổn thương. Nhưng giờ đây, cô cảm giác lớp bảo vệ đó dường như bắt đầu bị mất màu. Có một thứ gì đó rất lạ lẫm đối với cô đã đột phá bức tường bảo vệ đó và dần dần đến được trái tim cô, rồi nó sẽ thông qua huyết quản và lan ra xâm nhập khắp cơ thể cô.
- Anh ta mới là vi-rút!
Nhận biết được ra chân tướng sự thật, Mạch Khiết bất giác run lên, cố ấn tay lên lồng ngực của mình, dường như muốn nhắc nhở trái tim không được đập mạnh như vậy.
Trên chiếc áo sơ mi của anh, thoang thoảng mùi hương violet, như thể nó vẫn quẩn quanh trước mũi.
Lý Mộng Long lái xe, từ từ chuyển động vô lăng, anh phát hiện ra thật không ngờ mình không biết nên lái xe đi đâu.
Thế là đã vứt bỏ cô lại ở nơi đó.
Vừa rồi mình đã thổ lộ tình cảm từ đáy lòng mình với cô ấy, vừa rồi nhìn thấy nơi đáy mắt sâu của cô đã rực sáng vì mình, vừa rồi nghe thấy nhịp đập rộn ràng của con tim cô ấy... nhưng lại không có chút trách nhiệm nào mà vứt bỏ cô ở đó.
Anh là một chàng hoàng tử chốn tình trường đầy cao ngạo nhưng tại sao lần này trái tim lại thực sự đau đớn. Cô gái có thái độ lạnh lùng đó, nhưng lại có trái tim dịu dàng ấm áp như nước biển đại dương, cô có thể yêu thầm một người con trai đến tận mười ba năm, bất luận dù mình sống trong hoàn cảnh tồi tệ đến đâu vẫn cứ chờ đợi mối tình mơ hồ thuần khiết đó. Mình tìm kiếm bao lâu nay, chẳng phải là tìm kiếm một cô gái thuần khiết như vậy sao?
Nhưng mình lại đang làm tổn thương cô ấy.
Di động của anh chợt vang lên, anh nhìn màn hình sáng lấp lánh, khóe môi lướt qua sự chán ghét, anh bất lực nghe máy:
- Là tôi, phải rồi, đã làm theo kế hoạch rồi... tại sao chúng ta cứ nhất định phải như vậy...
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng đang kích động, nói rất nhiều. Anh cắn chặt môi, nói:
- Tôi đang lái xe, không tiện nghe điện thoại... Tôi sẽ tiến hành theo kế hoạch đã định.
Anh không đợi đối phương nói xong, bèn tắt cuộc gọi, hơn nữa còn tắt máy.
Màn đêm đen như mực, xe của anh lướt đi trong màn đêm đen giống như một con cá cô độc giữa biển đại dương, không tìm được chốn dừng chân.