1
Thứ bảy, Mạch Khiết đến nhà chị gái đón chị, không ngờ, lúc nói chuyện điện thoại, chị gái đã đồng ý, giờ lại đột nhiên lắc đầu nói không đi cùng.
Chị gái nói:
- Chị cần phải trông cửa hàng, mở cửa hàng thiếu một ngày là sẽ ảnh hưởng đến cân bằng thu chi của cả tháng. Con người anh rể em, chẳng lo lắng việc gì cả, bây giờ không biết lại rong chơi chốn nào rồi. Đêm hôm qua cũng chưa về nhà, chị cũng không thể nào lại giơ tay ra vay tiền em được, em cũng sống không dễ dàng gì.
- Chị, cả gia đình này đều do mình chị gánh vác sao được chứ? Làm thiếu một ngày thì thiếu một ngày chứ sao, cũng hiếm hoi lắm bố mới gọi hai chị em mình đến nhà cùng ăn cơm. Dù sao chị không đi thì em cũng không đi.
Họ đang nói chuyện, Châu Vũ Mân bước từ trên cầu thang xuống, nói:
- Hay là, để tôi trông cửa hàng giúp cô, nếu như cô tin tưởng tôi.
Chị gái nói:
- Sao tôi lại không tin tưởng anh chứ, chỉ là như vậy thì ngại quá...
Mạch Khiết vội vàng ngắt lời chị:
- Được rồi, cửa hàng giao cho anh trông, tôi cũng yên tâm lắm. Chị ơi, đi thôi, sắp muộn rồi đấy.
Châu Vũ Mân tiễn hai cô ra cửa, trên khuôn mặt chất phác nở ra nụ cười thật hiền, còn luôn miệng nói:
- Đi chơi thật vui nhé, đừng có lo lắng về cửa hàng.
Mạch Khiết khoác tay chị gái, cười nói:
- Người không biết, lại tưởng anh ấy là anh rể em đấy!
Chị gái đỏ bừng mặt, đập vào Mạch Khiết một cái:
- Em nói linh tinh gì thế, việc này không nói bừa được đâu!
Mạch Khiết nói vẻ hơi nghiêm túc:
- Nói thật, nếu như anh rể đúng là người giống như Châu Vũ Mân thì tốt quá, em cũng yên tâm.
Chị gái thở dài:
- Anh ấy tốt bụng như vậy, bất cứ người phụ nữ nào lấy anh ấy cũng đều có phúc. Chị gái em không có cái phúc như vậy, chị chỉ có thể ở bên cạnh anh rể em, cầu nguyện để có ngày anh ta tỉnh ngộ, sống tử tế hơn.
Trái tim Mạch Khiết khẽ nhói đau:
- Đều là lỗi do em cả, nếu như lúc đó không phải do em quá ích kỷ muốn học tiếp, chị cũng không đến nỗi hồ đồ vội vàng cưới ngay anh rể, nói trắng ra, em đã hại cả cuộc đời chị rồi!
Trong đôi mắt to tròn tuyệt đẹp của chị gái tràn ngập nỗi u sầu:
- Tiểu Khiết, em cứ luôn trách móc bản thân, thực ra, việc này chẳng liên quan gì đến em cả, đây là số phận của chị, con người không chống lại được số phận. Chị chỉ cần có thể nhìn thấy em có tiền đồ rạng rỡ là chị đã mãn nguyện lắm rồi.
Mạch Khiết giơ tay ra bắt taxi, chị gái vội nói:
- Đừng bắt taxi, đằng trước có bến đỗ xe bus, cũng tiện lắm.
Cô đã quen tiết kiệm rồi.
Mạch Khiết cố ép chị gái ngồi vào trong taxi, nói với tài xế địa chỉ họ muốn đến. Ở ghế đằng sau, Mạch Khiết dựa đầu vào vai chị gái:
- Chị, nếu không nhờ chị, em cũng không có được ngày hôm nay, từng đồng em kiếm được, em cũng đều bằng lòng chia cho chị một nửa.
Chị cô vuốt mái tóc cô em gái với tình yêu thương dạt dào:
- Tiểu Khiết, em đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chị, cũng cần phải lo lắng cho chuyện riêng của mình. Em cũng không còn nhỏ nữa, cũng cần phải tìm một người bạn trai rồi, nhưng nhất định phải hết sức thận trọng, đừng giống như chị, lại lấy nhầm người.
Từ nhỏ đến lớn, đối với chị gái, thế giới của Mạch Khiết hoàn toàn trong suốt.
Trong đầu Mạch Khiết xuất hiện hình ảnh người con trai mặc áo sơ mi trắng, nói vẻ thẹn thùng:
- Chị ơi, chị có còn nhớ hồi nhỏ em thường quấn lấy anh Tiêu Ly không? Về sau cả nhà anh ấy chuyển đến Quảng Châu, anh ấy chính là anh học sinh cấp ba tặng cho em miếng ngọc thạch vào ngày sinh nhật năm em 12 tuổi...
Chị gái cô khẽ "à" một tiếng"
- Sao có thể không nhớ được chứ, hồi đó, ngày nào em cũng lấy miếng ngọc thạch đó ra xem, không nỡ đeo vào cổ, nói là sợ làm mất. Em còn đưa cuốn sổ nhật ký của em cho chị xem, trong đó viết lớn lên em muốn lấy anh Tiêu Ly... Sao thế?
Mạch Khiết chớp mắt khẽ hưng phấn:
- Em đã gặp được anh ấy rồi, thì ra anh ấy là phó giáo sư trẻ nhất trong trường của Mạch Tiểu Lạp. Chúng em đã trao đổi số điện thoại của nhau rồi, hồi trước, anh ấy cũng đã trở lại bên sông Tiện đề tìm em, nhưng em đã không còn ở đấy nữa, nên mới mất liên lạc...
Chị gái cô khá ngạc nhiên:
- Thật vậy sao? Hai người có thể gặp lại được nhau cũng là có duyên lắm đấy, thế nào, tình hình hiện giờ của hai người ra sao rồi?
Mạch Khiết thở dài:
- Điều kiện của anh Tiêu Ly tốt như vậy, hơn nữa anh ấy cũng đã 31 tuổi rồi, chị nói xem còn có thể như thế nào được nữa? Anh ấy đã có một cô bạn gái yêu nhau được mười năm rồi, cô gái ấy chuẩn bị đi Mỹ du học, nghe Mạch Tiểu Lạp nói, cô gái ấy vì muốn đi du học nên không bằng lòng cưới anh Tiêu Ly, cứ dền dứ mãi đến tận bây giờ.
Chị gái cô nói vẻ buồn buồn:
- Tiêu Ly có thể vì một cô gái mà kiên trì mười năm không kết hôn, thực sự rất hiếm có, trên đời này sao lại có người đàn ông như vậy chứ? Cũng không biết gặp lại anh ấy là may mắn hay bất hạnh của em. Đây cũng là số phận của em, hy vọng em tốt số hơn chị, như vậy là chị có thể yên tâm được rồi.
Chị gái là cứ luôn như vậy, bất cứ việc gì cũng đều đổ cho số phận, mà không hề hay biết rằng, số phận cần phải nắm giữ trong tay mình. Cho dù không nhìn thấy được kết quả, nhưng con người cũng cần phải cố gắng để đạt được, cho dù kết quả là sự thất bại, nhưng ít nhất cũng không oán trời trách người.