Thần đau cả đầu. Ông chưa từng làm Phép Tắc nhưng cũng phần nào hiểu được cảm giác của con trai lúc này.
Thế giới của Kim Sân trước kia giống như một tòa thành, trong tòa thành ấy chỉ có con gái con rể, tình cảm của anh vẫn dồn vào hai người họ. Rồi đột nhiên thế giới của anh biến thành trời đất vạn vật, tòa thành này trở nên thật nhỏ bé và bị nhấn chìm trong đó.
Đối mặt với tình huống này, thần xoa hai bên thái dương vì quá đau. Nếu cháu gái biết, chắc nó sẽ suy sụp mất.
Phòng Kim Sân ở ngay lầu 1 nên rất gần. Bà cụ Hồ không hề bị vẻ lãnh đạm của ba làm nhụt chí. Bà lớn lên trong sự yêu thương của ba nên dù ba có lạnh nhạt thế nào, bà cũng sẽ không cảm thấy ba không thương mình.
Bà vừa đi vừa nắm tay ba, nói: “Sao ba lại bị bệnh nữa vậy ạ?”
Bà nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp: “Có phải bị những ông bố khác chọc giận không?” Ở trường, có lần bà nghe các bạn nói người già rất dễ bị chọc giận đến sinh bệnh.
Thần ở bên cạnh khuyên nhủ: “Chắc là vậy đó. Bị ông nội lớn của con chọc giận.”
Bà cụ Hồ ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Ba ơi, có phải ông nội lớn cũng không chịu nói chuyện với ba không?” Bà nhớ lúc nãy ba và ông nội theo ông nội lớn ra ngoài một chuyến, trở về lại thành ra thế này. Thêm lời ông nội giải thích, bà lập tức hiểu ngay.
Thật ra Phép Tắc cũng theo đến, ông ngồi trên sô pha, chẳng qua là thần và bà cụ Hồ không nhìn thấy mà thôi. Kim Sân có năng lực của Phép Tắc nên đương nhiên có thể nhìn thấy. Anh đưa mắt nhìn ông bác trên sô pha, không nói gì.
Bà cụ Hồ tưởng là ba ngầm thừa nhận nên nghiêm túc nói: “Không phải ông nội lớn cố tình đâu, ông chỉ không thích nói chuyện mà thôi chứ không phải không thích ba. Ba ơi, con cảm thấy ông nội lớn thích ba nhất đấy, bình thường ông đến chỉ nói chuyện với ba thôi.”
Phép Tắc: “…” Không có nha.
Kim Sân: “Không phải đâu.”
Bà cụ Hồ nghĩ ngợi, không phản bác lại ba mình. Thấy ba rất buồn vì ông nội lớn không chịu nói chuyện, bà ôm lấy cánh tay ba, nũng nịu nói: “Ba đừng có buồn mà. Sau này con sẽ yêu ba nhiều hơn, nói chuyện với ba nhiều hơn. Sau này con cũng sẽ không nói chuyện với ông nội lớn nữa!”
Kim Sân: “Ừ.”
Thần nghe cháu gái thề là sẽ không để ý đến ông nội lớn nữa thì chỉ có thể hy vọng việc tự mình đến chỗ anh trai năn nỉ thử.
Bất luận kế hoạch sau này thế nào thì bây giờ cũng phải kể chuyện. Thần dẫn con trai và cháu gái vào phòng. Ông đoán con trai sẽ không cần ngủ nhưng cháu gái lại kéo chiếc ghế đến cạnh giường của ba, sau đó nói: “Ba ơi, ông nội ơi, đợi con một chút nha.”
Bà cụ Hồ lê cơ thể lề mề của mình ra ngoài. Vì quá vội, bà không cẩn thận chân trái vấp vào chân phải, cả người nhào tới trước. Nhưng ngay lập tức, cơ thể đang ngã tới trước kia được không khí nâng dậy.
Bà cụ Hồ trợn tròn mắt: “Ba ơi, ba mau nhìn xem!”
Kim Sân đặt con gái đứng vững, lên tiếng: “Đi đường phải chú ý chứ.”
Thần – người có tốc độ phản ứng không bằng con trai: “…” Chuyện gì thế này?
Thần đột nhiên ý thức được dù con trai bị buộc phải chứa cả trời đất vạn vật, tư duy của nó được nâng lên tầm vũ trụ, như một dòng sông chảy cuồn cuộn mà Kim Chúc Chúc chỉ là một hòn đá giữa dòng sông ấy thì con bé cũng sẽ là hòn đá lấp lánh nhất, không thể lơ đi được.
Bởi vì sâu trong tiềm thức của Kim Sân vẫn khắc ghi việc phải bảo vệ con gái.
Giống như bình thường anh vẫn làm vậy.
Cháu gái ở nhà vẫn luôn nhiều năng lượng, đi đứng luôn hấp tấp, Kim Sân cứ phải đặt một phần chú ý của mình vào con bé.
Bà cụ Hồ nói: “Ba ơi, mọi người đừng có kể chuyện vội nha, chờ con quay lại mới kể.”
Bà ra ngoài, thần vội vàng giơ tay ra, một quyển truyện cổ tích xuất hiện trên tay ông. Thần nhìn con trai mình. “Mau nằm xuống đi, lát nữa ba sẽ kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ.” Ông đã lỡ nói thế với cháu gái rồi, có đau khổ cũng phải ráng mà kể.
Đầu Kim Sân như bị một lượng thông tin cực lớn tác động vào, cứ mơ mơ màng màng.
Thần nhìn thấy anh cau mày, cảm thấy tình hình của con trai và Phép Tắc số hai càng ngày càng khác nhau. Phép tắc số hai là tình yêu, thời gian ngắn, chưa thể hình thành ký ức và phản xạ vô điều kiện cho cơ thể, vì thế sau khi anh ta trở thành Phép Tắc, thậm chí còn không đi xem thử người yêu của mình. Trường hợp của Kim Sân thì khác, dù có bị lượng tin tức cực đại ùa vào ảnh hưởng, anh vẫn nhớ là phải về nhà. Thần nhớ lúc trước ở cõi hư vô, mỗi ngày con trai đều mong muốn được trở về bên cạnh con gái, những ngày tháng ấy có lẽ đã khắc sâu trong linh hồn anh.
Lúc này, họ nhìn thấy bà cụ Hồ ôm một con thỏ phát nhiệt màu tím đi vào. Hai cái tai thỏ thật dài rũ xuống hai bên.
Bà thấy ba còn đứng giữa phòng thì vội đặt con thỏ lên giường rồi đi đến kéo tay ba mình: “Ba ơi, ba mau nằm xuống đi, ông nội sắp kể chuyện rồi.”
Mắt Kim Sân dường như vẫn còn có chút lờ đờ. Bà cụ Hồ đẩy ba mình đến bên giường, sau đó nhét con thỏ tỏa nhiệt vào lòng ba. “Ba ơi, ôm con thỏ này ngủ sẽ rất ấm.”
Con thỏ có mùi hương lavender, mùi hương rất quen thuộc. Kim Sân vẫn nhớ mùi hương này, lúc anh nằm trên giường ngủ suốt 11 ngày, mùi hương nay vẫn luôn bên anh.
Ma xui quỷ khiến, Kim Sân nằm xuống. Bà cụ Hồ ra vẻ người lớn, đắp chăn lại cho anh, sau đó đặt con thỏ vào lòng anh lần nữa.