Kim Sân không phải người mềm lòng, nhất là với kẻ thù của mình.
Anh chưa từng bộc lộ sự căm phẫn của mình với Phép Tắc số hai không có nghĩa là giữa họ không có thù hận. Ngược lại, mỗi một giây phút ở cõi hư vô, anh đều khắc ghi mối thù này.
Phép Tắc số hai ngẩng đầu lên, nói: “Tôi có thể dự đoán được toàn bộ những biến cố xảy ra với con gái anh sau này.”
Kim Sân ngẩng đầu nhìn Phép Tắc số hai.
Phép Tắc ở bên cạnh lên tiếng: “Không được.”
Lúc này Phép Tắc số hai đã truyền tin cho Kim Sân, chính là ngày tận số của bà cụ Hồ trước đó.
Kim Sân nheo mắt lại đầy nguy hiểm. Anh quay đầu qua nhìn Phép Tắc. Hôm đó anh hoàn toàn không biết gì cả.
Thần vội kéo con trai lại, không thể để nó chống chọi với Phép Tắc nên phải khuyên nhủ: “Bình tĩnh, bình tĩnh lại. Chẳng phải bây giờ không sao rồi ư?”
Kim Sân nhắm mắt lại. Anh cũng biết nếu vi phạm quy tắc, có thể mình sẽ bị đày vào cõi hư vô.
Phép Tắc đối diện với ánh mắt của cháu trai, không có bất cứ cảm xúc gì, cũng không giải thích mình đã cho cháu gái cơ hội. Bản thân ông không muốn thừa nhận mình đã cho cơ hội.
Phép Tắc lên tiếng: “Giao dịch này không hợp quy tắc, ta sẽ không đồng ý.” Phép Tắc gọi Kim Sân đến đây là theo yêu cầu của Phép Tắc số hai. Tuy anh ta sắp bị đày đến või hư vô 50 năm nhưng Phép Tắc đã ngầm có sự sắp xếp đối với anh ta. Đợi sau khi anh ta ra khỏi cõi hư vô, Phép Tắc sẽ để anh ta tiếp tục làm Phép Tắc số hai, vì thế mới đáp ứng yêu cầu như vậy.
Kim Sân nhìn Phép Tắc, lên tiếng: “Con chỉ muốn con gái mình được an hưởng tuổi già. Chỉ vậy thôi.”
Kim Sân chỉ nói một câu nhưng Phép Tắc lại cảm nhận được cảm xúc điên cuồng của anh. Phép Tắc dự cảm được nếu Kim Chúc Chúc thật sự xảy ra chuyện, thân là người sáng chế ra ứng dụng tử thần – Kim Sân rất có thể sẽ hủy đi toàn bộ nhật ký tử vong của nhân loại.
Khi một vị thần phát điên, sức ảnh hưởng sẽ rất lớn.
Phép Tắc cau mày. Thần cảm thấy không ổn: Anh trai ông đã cau mày!
Ngay sau đó, Phép Tắc số hai la lên: “Kim Sân, mau tránh đi!”
Nhưng đã muộn. Năng lực của Phép Tắc không phải muốn tránh là tránh được.
Đó là năng lực của Phép Tắc: toàn tri toàn năng, có thể hòa làm một với trời đất. Ở góc độ vĩ mô, Phép Tắc là cả thế giới này. Quy tắc của vạn vật thoáng chốc bỗng tràn đầy trong đầu óc Kim Sân.
Thế giới của anh lập tức biến thành trời đất vạn vật, tính thần lập tức chiếm cứ đầu óc anh.
Sự phẫn nộ trong mắt Kim Sân dần biến mất, chỉ còn lại vẻ trầm tĩnh như hồ nước.
Lúc này, thần thật sự tức giận. “Anh, anh điên rồi à, mau thu hồi đi!”
Phép Tắc lên tiếng: “Để nó bình tĩnh lại đã.”
Thần vội trở lại bên cạnh con trai, hỏi: “Con cảm thấy thế nào? Con còn nhớ Kim Chúc Chúc là ai không?”
Kim Sân nghe thấy cái tên này, giọng khá gượng gạo: “Là đứa con gái loài người của con.”
Thần thầm nghĩ:thôi rồi, xong thật rồi. Sau từ con gái còn bỏ thêm từ loài người nữa, to chuyện rồi!
Lúc này Phép Tắc đã có thể trò chuyện bình thường với Kim Sân, ông nói: “Để ta đưa anh ta đến cõi hư vô.”
Kim Sân nhìn Phép Tắc số hai, không có bất cứ cảm xúc phẫn nộ và thù hận nào, chỉ lên tiếng: “Không cần đâu. Trước đó con đã đồng ý với anh ta rồi thì để anh ta ở lại một năm đi.”
Kim Sân nhìn Phép Tắc số hai, nói: “Anh có thể ở lại đây một năm rồi mới đến cõi hư vô chịu sự trừng phạt, điều kiện là không được can thiệp vào tuổi thọ của con người. Một khi vi phạm quy tắc, anh sẽ bị đưa đến cõi hư vô ngay lập tức.”
Thần nghe giọng điệu máy móc của con trai, cảm thấy tiêu thật rồi. Lát nữa về nhà, ai kể chuyện cho cháu gái nghe trước khi ngủ đây.
——
Lúc về đến nhà, họ đứng ngoài vườn hoa là đã có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của cháu gái, mùi thức ăn thơm nức bay ra từ nhà bếp.
“Anh Thừa Khiếu, sau khi lớn lên em nấu ăn có ngon không?”
“Cơm em nấu… có thể chứng minh em là con gái ruột của ba.”
“Vậy ăn cũng được chứ ha.” Bà cụ Hồ nói.
Ngay sau đó, bà quay đầu qua, nhìn thấy ba và ông nội bèn gọi: “Ba ơi, ba và ông nội về rồi à? Hôm nay con làm bài tập xong rồi, còn hái rất nhiều dâu tây nữa, ba có ăn dâu tây không ạ?”
Thần nhìn con trai bên cạnh. Mặt anh không có bất cứ biểu cảm gì, quả là một bản sao hoàn hảo của ông nội lớn.
Thần lúc này giống hệt một phụ huynh dẫn con mình ra ngoài chơi, ai ngờ con xảy ra chuyện nên vô cùng áy náy nói với cháu gái: “Ông nội ăn nha. Hôm nay ba con… bị bệnh rồi.”
“Lát nữa khi đi ngủ, ông nội kể chuyện cho con nghe được không?”
Bà cụ Hồ vốn đang rửa dâu tây, nghe thế lập tức ngẩng đầu lên, ra khỏi bếp thì thấy ba đang im lặng nhìn mình, không nói chuyện. Bà vội vàng đi qua, tay còn dính nước nên lau tay lên quần áo rồi sốt sắng nói: “Ba ơi…”
Bà vừa nói vừa nhón chân sờ lên trán ba mình, phát hiện trán không bị nóng thì thở phào, nói: “May quá. May mà không bị cảm, nếu không là phải đi tiêm thuốc rồi.”
Bà kéo ba sang bên cạnh, ngồi xuống. “Ba thấy khó chịu ở đâu ạ? Có phải bụng bị đau không? Hay là đau răng?”
Kim Sân hờ hững nhìn con gái, nhìn con chạy tới chạy lui, lúc lấy áo khoác, lúc lấy dâu tây.
Bà đặt dâu tây xuống trước mặt ba. “Ba ăn nhiều trái cây vào nha, như thế sẽ khỏe lên nhanh hơn.”
Kim Sân không nhúc nhích, bà cụ Hồ bèn cầm dâu tây lên, đưa cho anh. “Ba ơi, sao hôm nay ba không nói chuyện vậy?”
Lúc này Kim Sân mới chậm rãi đáp: “Hôm nay ba mệt.”
Bà cụ Hồ nói: “Vậy hôm nay con không nghe kể chuyện trước khi ngủ nữa. Ba ngủ sớm đi nha.”
Bà nhớ đến chuyện lần trước ba ngủ một giấc hết mười ngày nên vội vàng bảo: “Bây giờ ba đi ngủ đi, nhưng không được ngủ lâu quá đó nha. Lát nữa con sẽ gọi ba xuống ăn cơm tối thì ba phải xuống nhé.”
Kim Sân nhìn con gái của mình rồi quay người về phòng.
Thần vội vàng theo sau, bà cụ Hồ gọi với theo: “Ông nội ơi, ông ăn dâu tây đi, đừng có quấy rầy ba con ngủ.”
Thần đáp: “Hôm nay tâm trạng của ba con không tốt nên ông nội muốn kể chuyện cho ba con nghe.”
Bà cụ Hồ: “Con có thể nghe chung được không?”
Thần: “…” Làm sao từ chối được. “Con vào đi.”
Bà vội đi theo sau ông nội, hỏi: “Ông nội ơi, ông định kể cho ba nghe chuyện gì vậy ạ? Là chuyện về công chúa ư?”
Thần: “…” Cuốn truyện cổ Grimm lần trước đâu nhỉ? Bây giờ ông rất cần nó.