Bà lão bác sĩ thẩm mỹ hoàn toàn không có can đảm để hỏi tiếp. Bà biết lúc đó anh ta từng yêu bà, tình cảm lúc đó thật sự chân thành là đủ.
Bà buộc mình phải bình tĩnh lại, lịch sự nói: “Cảm ơn anh lúc đó đã cứu tôi.”
Ánh mắt của Phép Tắc số hai vẫn rất lãnh đạm, hắn đáp: “Đó cũng là do tôi gây ra. Tôi chỉ giải quyết vấn đề mà thôi.”
Bà lão bác sĩ ừ một tiếng, nói: “Dù thế nào thì vẫn cảm ơn anh.”
Phép Tắc ở bên cạnh quan sát. Thông qua việc nghe được tiếng lòng của bà lão này, ông đã hiểu được đại khái cơ sự.
Lúc Phép Tắc dẫn bà lão bác sĩ đi ra, bà lí nhí hỏi: “Anh ta… đã phạm lỗi gì à?”
Phép Tắc trả lời: “Anh ta gây nên nội chiến trong thần tộc.” Nghiêm túc mà nói thì chỉ có tội dnah này, bởi vì trong thời gian làm Phép Tắc, anh ta luôn hoàn thành chức trách, là một Phép Tắc hợp chuẩn.
Bà lão bác sĩ không hổ là người từng trải. Bà thở dài một hơi, hỏi: “Là vì tôi sao?”
Phép Tắc không thích nói chuyện, cũng lười giải thích nên bèn điểm lên trán của bà một cái. Ngay lập tức, nhận thức của bà được tăng lên, trong đầu có thêm rất nhiều hiểu biết mới.
Thì ra người này đã âm thầm làm nhiều đến vậy. Thì ra anh ta vì muốn họ được ở bên nhau mà đã cố gắng trở thành một vị thần toàn năng – một Phép Tắc có thể khống chế vạn vật trong tay. Nhưng cũng chính vì trở thành một Phép Tắc toàn năng mà tính thần đã hủy diệt toàn bộ tính người của anh ta.
Vết thương lòng của bà lão bác sĩ lại bắt đầu chảy máu, đau nhói lên.
Bao năm nay, lòng bà vẫn luôn vướng mắc chuyện này. Dù bà có muốn nhớ hay không, người này cũng đã khoét sâu trong lòng bà một vết thương. Nó không dám chảy máu, chỉ có những lúc đêm về lại âm ỉ đau.
Bà lão bác sĩ hỏi: “Anh ta sẽ bị trừng phạt rất nặng ư?”
Phép Tắc trả lời: “Không đâu.”
Đày vào coi hư vô 100 năm không phải là sự trừng phạt quá nặng. Với những Phép Tắc đầy sức mạnh như họ mà nói, không có sự trừng phạt nào là nặng nề cả, bởi vì họ mạnh mẽ và không cảm nhận được đau khổ.
Phép Tắc và các vị thần còn lại có một điểm khác biệt. Những vị thần bình thường không thể đạt được quyền năng tuyệt đối nên họ có tình cảm. Phép Tắc không có chút tình cảm nào, nhìn tất cả mọi sự vật đều giống nhau.
Bà lão bác sĩ nghe nói không trừng phạt nặng thì thở phào, cảm ơn Phép Tắc rồi nhanh chóng trở về phòng mình.
——
Hôm sau, mới sáng sớm bà cụ Hồ đã thức giấc. Bà quay qua thì thấy bạn thân vẫn ngủ bên cạnh nên nhẹ nhàng vén chăn lên, rón rén ngồi dậy.
Bà sờ lên tóc mình. Bây giờ tóc bà rất dài, lại xoăn nữa nên rất dễ rối. Không biết ba đã đến chưa và có nhớ mang lược không nữa…
Bà ra khỏi phòng. Trời vừa lờ mờ sáng. Bà đi vào phòng khách, con chó ba đầu đang ngủ trong đó. Thấy cô chủ đến, nó lập tức chạy tới.
Bà cụ Hồ xoa đầu nó. Vừa ngồi xuống, tóc bà lại xõa ra, che mất tầm mắt. Bà hất tóc ra sau, tiếp tục nói chuyện với con chó: “Đây là lần đầu tiên tao đến nhà ông nội lớn đấy.”
Lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân. Bà quay đầu lại thì thấy ông nội lớn tay cầm một quyển sách, ngồi xuống ghế. Bà tiếp tục vén lại tóc, không cho nó xõa ra trước. Sau một hồi nghĩ ngợi, bà nhìn ông nội lớn, hỏi: “Ông nội lớn ơi, ông có lược không ạ? Con muốn chải tóc.”
Phép Tắc lấy từ đằng sau ra một chiếc lược, bà cụ Hồ nhận lấy, nói: “Cảm ơn ông nội lớn.”
Nói xong, bà ngồi lên sô pha, cầm tóc mình lên bắt đầu chải.
Bà rất ít khi tự chải tóc. Tay chân bà không được linh hoạt lắm, tóc lại vừa mảnh vừa xoăn vừa nhiều, bà cứ kéo kéo giật giật nhìn mà thấy đau.
Bây giờ cũng vậy, bà cứ nắm tóc mình, ra sức mà kéo nhưng không sao chải được. Bà cũng không giận mà càng thêm tập turng chải tóc.
Phép Tắc ở bên cạnh đọc sách, nhưng đọc một lúc mà không lật được trang nào.
Ngay sau đó, ông lật một trang sách. Bà cụ Hồ đột nhiên cảm thấy cái lược không bị kẹt lại nữa, tóc dễ dàng được chải mượt. Sau đó thì đơn giản hơn nhiều, bà chải hết cả đầu tóc rồi sờ lên cổ tay, không thấy dây buộc tóc đâu cả. Chắc chắn là hôm qua khi ra ngoài quên mang theo dây buộc tóc rồi.
Bà ngẩng đầu lên, nhìn ông nội lớn bên kia, do dự một chút rồi đứng dậy, đi đến cạnh ông, hỏi: “Ông nội lớn ơi, nhà ông có dây buộc tóc không ạ? Con quên mang dây buộc tóc rồi nhưng lại muốn buộc tóc lại.”
Phép Tắc không ngẩng đầu lên mà giơ một cái dây buộc tóc màu hồng ra. Bà cụ Hồ vội vàng nhận lấy, tự buộc tóc cho mình.
Bà buộc tóc xong mới lên lầu gọi bạn dậy. Nhà ông nội không chuẩn bị bữa sáng, họ phải ra ngoài ăn sáng.
Ai ngờ lúc về tới phòng, bà nhìn thấy Tùng Tùng đã thức dậy. Trông Tùng Tùng có vẻ ngủ không ngon. Bà hỏi: “Tùng Tùng, có phải bạn còn nghĩ đến kẻ xấu kia không? Mình sẽ giúp bạn tìm được hắn.”
Bà lão bác sĩ nói: “Anh ta không phải là kẻ xấu, mình hiểu lầm thôi.” Người đó không thể xem là kẻ xấu được.
Nếu còn trẻ, rất có thể bà sẽ trách đối phương tại sao không cho mình một cơ hội lựa chọn. Nếu lúc đó biết chuyện sẽ xảy ra, chắc chắn bà tình nguyện được ở bên cạnh anh ta dù chỉ có vài ngày.
Nhưng bây giờ thì không, bà nhìn cuộc đời lý trí hơn nhiều. Bà rất cảm ơn người đó đã cứu bà. Bà là con gái một, nếu lúc đó bà chết đi thì cha mẹ phải làm sao. Bà cũng cảm thấy bây giờ người đó không có tình cảm với bà cũng là chuyện tốt, ít nhất nếu bà chết đi anh ta sẽ không đau khổ.
Bà cụ Hồ không hiểu gì. “Sao lại không phải kẻ xấu nữa rồi? Hắn ta trả tiền và con cho bạn rồi à?”
Bà lão bác sĩ đáp: “Thôi vậy.” Đứa bé là do bà bị bệnh, không giữ được. Không thể trách bất cứ ai.
Bà nở nụ cười độ lượng. “Không cần tìm nữa.”
Kim Sân nhanh chóng đến đón con gái về ăn sáng. Bà cụ Hồ thành thật cung khai chuyện lén chạy tới nhà ông nội lớn, không chút sợ hãi:
“Con muốn tìm kẻ xấu nhưng Tùng Tùng nói người đó không phải kẻ xấu.”
“Ba ơi, chó nhà mình thật lợi hại. Nó chạy nhanh lắm luôn!”
Kim Sân cũng không hề quở trách vì chuyện này là anh ngầm cho phép. Anh hùa theo con gái: “Nhanh thế cơ à?”
Bà ra sức gật đầu. “Rất nhanh, rất nhanh!” Vừa gật đầu, mái tóc vốn không được buộc chặt lại xõa tung ra.
Kim Sân nhặt sợi cây buộc tóc lên, nhẹ nhàng buộc lại cho con gái.
Hôm nay anh lại đi tìm Hồ Đào. Hồ Đào đã quan sát khoảng thời gian hai tháng mà mình cho là chăm sóc mẹ rất áp lực kia, bây giờ đã hoàn toàn trầm mặc. Kim Sân thả anh ta ra, ném về nhà cha mẹ vợ nên mới qua đón con gái hơi trễ.
Bây giờ bà lão bác sĩ đã biết người trẻ tuổi này chính là ba của Chúc Chúc. Nhìn cảnh này, trong lòng bà rất ngưỡng mộ. Trước kia đã ngưỡng mộ vì ba của Chúc Chúc vẫn còn sống trên đời, mỗi ngày bạn ấy có thể vô âu vô lo như đứa trẻ con. Còn bây giờ, bà ngưỡng mộ vì ba Chúc Chúc còn trẻ như vậy.
Bệnh tình của bà lão bác sĩ cũng không thể chuyển biến tốt đẹp hơn dù khúc mắc trong lòng đã được giải tỏa. Ngày thứ ba, bà vẫn chưa trở về trường học được.
Lúc bà cụ Hồ đến trường thì thấy mọi người đang bàn tán một chuyện:
“Sao lại đột ngột thế?”
“Chúng ta đến tuổi này rồi, đi thì đi chứ có gì mà đột ngột.”
Thì ra tối qua ông lão bán bảo hiểm đã qua đời.
Không khí trong lớp không quá bi thương. Mọi người đều đã lớn tuổi nên nhìn chuyện này rất nhẹ nhàng.
Các bạn trong lớp chuẩn bị tham gia tang lễ của ông lão bán bảo hiểm. Học chung với nhau bao lâu nay, họ đều muốn tiễn đưa ông ấy một đoạn. Trong lòng bà cụ Hồ đã có một định nghĩa khá mơ hồ, bà đã hiểu đại khái thế nào là cái chết, vì thế bà kéo ông cụ Hồ lại, nói: “Chúng ta cũng đi đi.”
Mọi người đều đi đưa tiễn bạn học, bà cảm thấy mình cũng nên đi.
Có rất nhiều người đến tham gia tang lễ, bà nghe họ nói:
“Cụ ấy bao nhiêu tuổi rồi?
“Tám mươi tám.”
“Sống thế cũng coi như là thọ.”
“Nghe nói ngủ một giấc rồi đi luôn.”
“Vậy thì tốt chứ, không phải đau đớn gì. Như ông Lý đó, bị liệt nằm suốt ba năm mới đi. Nghe nói trên người bị lở loét cả, như thế mới đáng thương.”