Ba Người Nam Nhân Ta Đều Yêu

Chương 76: Pn1




Hai giọt nước trong suốt rớt xuống lòng bàn tay, ta liếm chúng, có vị mằn mặc, là nước mắt của bí đỏ, là hắn sau khi nghe xong lời ta nói liền kích động đến chảy xuống hai giọt nước mắt. Tiếp theo ta liền bị hắn gắt gao ôm lấy, rồi lại tiếp nhận một nụ hôn dài nóng bỏng quen thuộc.

Ta không nghĩ tới hắn sẽ ở trước công chúng mà không thèm để ý đến tôn nghiêm nam nhân, rớt nước mắt, những người khác cũng không có nghĩ vậy, tất cả đều chỉ ngây ngốc đứng nhìn chúng ta ôm, hôn.

Hai người anh của ta lần này không có ngăn cản bí đỏ, cho nên bí đỏ liền không chút khách khí càng hôn càng dài, tay cũng bắt đầu không thành thật, sờ sờ mông ta. Mắt thấy động tác hắn sắp vượt quá giới hạn thì có mấy người từ phía ngoài kho hàng xuất hiện.

Ta thật vất vả mới đẩy được cái đầu to của bí đỏ ra, quay đầu thấy liền thấy rõ gương mặt của những người tới, là ba mẹ bí đỏ, Ellen cùng với một vị đại thúc tóc vàng mà ta không quen.

Ba mẹ bí đỏ lo lắng nhìn đảo qua hiện trường phía trước, ngược lại đối với ta cùng bí đỏ mỉm cười. Ellen vẫn là bộ dáng như cũ, vẻ mặt *** đãng tươi cười, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, không có hảo ý nhìn bàn tay bí đỏ đang đặt trên lưng ta.

Phản ứng của vị đại thúc tóc vàng kia có phần kỳ lạ, hắn hiển nhiên không phải hướng tới chúng ta mà là thẳng tắp một hướng đi về phía Hàn Ngữ Phong đang quay lưng về phía hắn. Chờ đến khi Hàn Ngữ Phong phản ứng lại, nghĩ muốn bay lên trên thì đại thúc kia đã gắt gao ôm lấy  hắn, cũng xảo diệu phong tỏa tất cả hành động của hắn.

Hàn Ngữ Phong cứng ngắc khi bị đại thúc ôm, không có quay đầu lại, mặt lại biến thành  đen.

Lúc này, Uy Liêm tay vẫn chưa buông ta liền hô với đại thúc kia là ba ba, ta bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai vị này chính là người yêu của Hàn Ngữ Phong khi còn sống, trùm bất động sản ở Mĩ, Henri Hách Nhĩ Duy Á.

Henri vì vui mừng vô hạn mà khóc, ghé sát lỗ tai Hàn Ngữ Phong mà kể lể rất nhiều điều.

Hàn Ngữ Phong cúi đầu, một lát sau, giống như đã quyết định được điều gì đó liền xoay người lại, nâng tay lên, vuốt ve hai má Henri, vì hắn lau đi nước mắt. Rồi dưới ánh mắt vạn phần vui sướng của Henri, hắn dần dần biến mất.

Henri vẫn duy trì tư thế ôm như vậy, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt như không có  tiêu cự, biểu tình trên mặt bi thương đến nỗi không thể dùng ngôn ngữ gì để có thể hình dung.

Sau một thời gian rất dài, Uy Liêm mới nhẹ nhàng huých hắn, mới phát hiện hắn sớm bởi vì chịu không nổi đã kích người yêu biến mất mà cứ trừng mắt vậy ngất đi.

Uy Liêm hoảng sợ nâng Henri, luống cuống tay chân, run rẩy đến không mở được di động để gọi xe cấp cứu, cuối cùng vẫn là ba mẹ bí đỏ hỗ trợ kêu xe cứu thương.

Kỳ thật Hàn Ngữ Phong cũng không có đi, hắn chính là biến thành linh thể, cũng vẫn đứng trong lòng Henri. Nhưng Henri lại nhìn không ra, cũng không thể thấy được.

Sống hay chết chỉ là một khoảng cách nhưng cũng là khoảng cách xa nhất.

Ta bởi vì cùng Hàn Ngữ Phong là quan hệ bị giám thị và giám cho nên ta mới có thể thấy được hắn khi biến thành linh thể, chứng kiến kẻ khác sinh tử cách nhau, lòng chua xót nói không ra lời.

Hàn Ngữ Phong vẫn nhìn theo hướng Henri khi được đưa lên xe cứu thương, khi quay đầu lại nhìn ta thì thần tình toàn là nước mắt.

Ta tiến lên, hắn lắc đầu, thế là ta dừng lại. Rồi khóe môi hắn hơi giật giật, hoàn toàn biến mất trước mắt ta, chắc là mang con tật quỷ kia quay về minh giới báo cáo kết quả công tác.

Tuy rằng không có thanh âm, nhưng ta nhìn môi hắn cũng hiểu được: quý trọng hiện tại.

Ta nhìn đại ca cùng nhị ca, dùng sức nắm chặt lấy tay bí đỏ, hạnh phúc nở nụ cười.

Phải, ta nhất định sẽ quý trọng hiện tại hơn hết thảy.

TOÀN VĂN HOÀN



Edit: sarinaangela

Beta: sarinaangela & that_la_nhat