“Ông ôm cột cũng vô dụng, tới đây đi.”
Ellen tà ác cười, cái cánh nhỏ màu đen của ác ma xuất hiện phía sau thân thể nàng khiến ta chấn động run lên, thập phần phù hợp với hình tượng của nàng. Mà ta một khi… không …chú ý đã bị nàng đẩy mạnh vào yến hội.
Có lẽ bởi vì chúng ta đến trễ hơn nữa lại còn làm ra động tĩnh rất lớn nên một khắc kia, vốn không khí vũ hội đã tới cao trào cư nhiên chốc lát trở nên tĩnh lặng, không lâu sau, ngay cả âm nhạc cũng đình chỉ.
Ta nhìn thấy vẻ mặt hoặc khiếp sợ, hoặc mê luyến, hoặc ái mộ, trong lòng không ngừng hét lớn: không cần phải khoa trương thế chứ?
Tuy rằng cách ăn mặc của ta bây giờ xác thực giống yêu nghiệt nhưng cũng không lợi hại đến nỗi có thể làm kinh diễm bốn phương đi? Mỹ nhân ở yến hội không phải cũng rất nhiều sao?
Sau khi hai người anh trai của ta rời đi, ta đã bị ba nữ nhân vây quanh, lấy một địch ba có chút miễn cưỡng, cho nên ta phản kháng thất bại, cuối cùng vẫn bị Ellen cùng các nàng bắt ăn mặc thành nữ nhân.
Trên đầu ta đội một bộ tóc giả màu đen dài, mượt; trên mặt bị Ellen bôi rất nhiều phấn; trên cổ vì để che dấu hầu kết mà được quấn một cái khăn lụa màu đen cùng một chiếc vòng cổ ngọc trai trông rất thanh lịch; trên người được phủ một bộ lễ phục dạ hội màu đen hở lưng đầy gợi cảm, váy được xẻ từ bắp đùi trở xuống. Gia hỏa Ellen kia vì theo đuổi hoàn mỹ mà ngay cả ngực giả cũng đeo cho ta, giống như đúc, cảm giác thật tuyệt, cũng không biết nàng từ đâu tìm được cái này.
Ta được các nàng đưa đến trước gương để chiêm ngưỡng hình tượng mới. Nữ nhân trong gương ngoại trừ chiều cao và màu mắt thì toàn bộ đều là phiên bản của Tuyết Lị kiếp trước. Hình thể thon dài, dáng người lả lướt, khuôn mặt tinh xảo sau khi được phụ trợ, hóa trang liền phát ra hơi thở mị hoặc hơi thở đến kinh người.
Ta nhìn cái hình dáng đã lãng quên ngàn năm, không khỏi có điểm xuất thần ── nếu mỹ nhân này là vợ của ta thì thật tốt. . . . . . (tác giả: uy uy uy, ngươi đã quên đó chính là ngươi a. . . . -_-|||)
Vốn tưởng rằng cực khổ vốn đã xong, không nghĩ tới khi bước ra ngoài, Ellen lại không thèm để ý tới ánh mắt hoảng sợ của ta, cười gian xuất ra một đôi guốc cao màu đen cao ít nhất 8 thước. . . . .
Ta ôm nàng khóc lớn, tên gia hỏa này sao biết cỡ giầy của ta vậy?
Hóa trang xong, ta lại phản kháng thất bại, bị ba nữ nhân tha ra khách sạn, ngồi xe đi tới nhà bí đỏ, rồi bị Ellen lôi kéo vào dạ hội.
Đi giày cao gót đối với ta mà nói dù sao cũng rất miễn cưỡng, hơn nữa lại có nhiều người nhìn như vậy, trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương, liền không cẩn thận, mắt thấy sắp trình diện tư thế chó gặm xương, nằm úp xuống mặt đất thì đúng lúc đó, một bàn tay to lớn vòng tới, nắm chặt thắt lưng ta, ngăn trở cơ thể ta ngã về phía trước.
Ta kinh hồn chưa hết, giữ chặt lấy cánh tay người nọ, ngẩng đầu tình nói cám ơn với hắn mới phát hiện ra hắn cư nhiên chính là bí đỏ, hơn nữa lại là Địch Tu Tư. Tên giả hỏa này thực không biết cùng đại ca tính diễn vai gì nữa, trên người phủ một bộ lễ phục tây trang màu trắng, cả người toát ra một cỗ hơi thở quý tộc sang trọng, tao nhã, hấp dẫn không ít ánh mắt ái mộ của mỹ nhân.
Địch Tu Tư ôn nhu nhìn ta, trong mắt là tình yêu say đắm, lại có một tia mê hoặc. Rồi, hắn cư nhiên dùng tay kia ở trước công chúng sờ lên bộ ngực dưới bộ lễ phục của ta, thậm chí còn ra sức nhéo nhéo. Thế là, bên trong mới vừa có chút không khí náo nhiệt thì mọi người tất cả lại trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn rõ ràng đang làm ra hành động quấy rối *** đến kinh người.
Tuy rằng bộ ngực là giả nhưng ta vẫn có chút xấu hổ đến đỏ mặt, tức giận khiến cả người phát run, không chút khách khí thưởng cho hắn một cái tát.
Hắn nhất thời bị ta đánhtrên khuôn mặt đang sửng sốt hiện ra dấu năm ngón tay, rồi đột nhiên dùng ngữ khí ủy khuất nói với ta: “Vợ a, ngươi đánh ta?”
Tên gia hỏa này lại học theo ngữ khí của Khải Nhĩ để nói chuyện. Bởi vì bên trong rất im lặng cho nên những lời hắn nói có vẻ đặc biệt vang dội, lời còn chưa dứt, xung quanh giật mình, thanh âm bắt đầu liên tiếp nổ ra.
Ta mặt nhăn mày nhó nhìn Địch Tu Tư, dùng đầu gối cũng đoán ra được hắn là cố ý, trong lòng không khỏi cảm thấy thập phần phiền muộn, không chút khách khí giật cánh tay hắn đang ở trên lưng ta ra, nổi giận đùng đùng đi về phía trước. Không nghĩ tới hắn lập tức như mấy tên lang băm mặt dầy vô liêm sỉ bám gót theo, giữ chặt lấy thắt lưng ta, không cho ta khước từ.
Những người xung quanh tựa như đàn châu chấu, lấy chúng ta làm trung tâm, vội vàng vây quanh cùng nói một lúc. Tất cả đều hỏi Địch Tu Tư rốt cuộc là chuyện gì.
Địch Tu Tư lúc trước bày ra một bộ vô lại bao nhiêu thì bây giờ ngữ khí tao nhã thập phần kiên nhẫn nhất nhất đáp lại bấy nhiêu, cũng nhất trí tuyên bố ta là vợ của hắn, thế là mọi người nhìn ta bằng ánh mắt khó có thể tin. Những người xung quanh ta chẳng biết ai cả nên đơn giản ta liền không thèm để ý tới, miễn cho bởi vì âm thanh của mình mà bại lộ danh tính nam nhân thật sự.