Mấy ngày kế tiếp, ta nghe lời, tu dưỡng thân thể, mà bí đỏ bỏ hết các công tác sang một bên, cơ hồ là một tấc cũng không rời khỏi ta, hảo hảo hầu hạ ta, hoàn toàn xem ta như trư mà dưỡng.
Buổi tối trước ngày rời đi, hai chúng ta ôm nhau mà ngủ.
Địch Tu Tư gắt gao ôm lấy thắt lưng ta, đầu tựa vào hõm vai ta, nhỏ giọng nói: “Thật hy vọng thân thể em vĩnh viễn cũng không khỏe. . . . . .”
Ta do dự nâng cánh tay lên, cuối cùng vẫn là có điểm cứng ngắc vòng qua lưng, ôm lấy hắn: “Cũng không phải vĩnh viễn không gặp mặt .”
“Em nói thật thoải mái a! Hai ca ca kia của em luyến muội muội kinh khủng, mỗi lần nhìn thấy ta đều đỏ mắt trừng trừng nhìn, cứ như là hận không thể giết được ta.” Hắn tức giận bất bình nói.
Ta cười khổ “. . . . sau không phải đều chết trong tay ngươi sao?”
Hắn run lên, ngẩng đầu, hai mắt đáng thương nhìn ta: “Ta. . . . thật sự không muốn giết bọn hắn, ta chỉ là muốn cái quốc gia kia . . . . . .bọn họ. . . . . .”
Hắn thập phần không biết làm sao.
Ta thản nhiên nhìn cái nam nhân hoán đổi mình thành Khải Nhĩ rồi giả bộ đáng thương mà nói: “Ta biết, ta vẫn biết. Phụ vương, mẫu hậu cùng các ca ca đều là tự sát, là vương tộc cao ngạo, sau khi mất đi quốc gia bọn họ lựa chọn lấy thân hi sinh cho tổ quốc, cho nên ta không trách ngươi. Hơn nữa chiến tranh giữa các nước, cường giả thắng kẻ yếu vốn là chuyện bình thường, huống chi phụ vương, mẫu hậu cũng không phải người lãnh đạo tốt. Thế giới này vốn là giữ người có thể sinh tồn, thích ứng, đào thải người yếu kém, cho nên ta không hận ngươi. Ta chỉ phải . . . . không thể. . . . . .tha thứ cho ngươi thôi. . . . . .”
Cũng vô pháp tha thứ cho chính mình. . . . . .
Là ta tước đoạt cơ hội chuyện thế của phụ vương cùng mẫu hậu, là ta. . . . . làm cho bọn họ phải bán linh hồn của chính mình. . . . . trọn đời. . . .không thể siêu sinh. . . . . .
“Vi cái gì . . . . không thể tha thứ cho ta?”
Hắn hai tay run rẩy sờ sờ hai má ta, trong mắt tràn đầy đau thương. Ngay cả như vậy cũng không che lấp được khí phách vương giả quanh thân, hắn hiện tại là Khải Ân.
Thế sự xoay chuyển, ngàn năm bất quá chỉ là trong nháy mắt.
Nam nhân từng cuồng ngạo cơ hồ có thể gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, cho dù hai tay dính đầy máu tươi cũng không động lòng, hiện giờ hai tay lại run rẩy, nhìn ta cầu xin.
Tâm lý của ta mềm xuống, một nỗi niềm buồn khổ không hiểu sao chợt dâng lên.
“Ta không thể nói, thực xin lỗi. . . . . .”
“Phải không. . . . . .”
Hắn cười khổ, đôi mắt màu lam xinh đẹp ảm đạm không ánh sáng, rồi không nói gì nữa. Đến khi nói ra đã biến thành Địch Tu Tư.
“Hiện tại, hai ca ca kia của em lại biến thành luyến đệ đệ nghiêm trọng. Cho nên nói, bị hai tên gia hỏa kia chặn thì sau này muốn gặp em khẳng định là khó càng thêm khó.” Địch Tu Tư tiếp tục nói chủ đề lúc trước.
Ta không nghĩ tới Khải Ân vốn mạnh mẽ vang dội cư nhiên cũng có một ngày giả trang đà điểu, nhất thời có chút sửng sốt. Lại nhìn Địch Tu Tư, lại phát hiện trong mắt hắn có một tia thống khổ. Thế là ta cũng đà điểu một lần, tránh cái chủ đề không thoải mái lúc nãy. (đà điểu: đây ý là trốn tránh a ^^)
“Ngươi sao biết bọn họ luyến đệ đệ? Ngươi đã gặp qua bọn họ?”
Hắn chột dạ dời ánh mắt, có chút xấu hổ nói: “Ta mấy ngày hôm trước có cùng bọn họ đàm sinh ý, bọn họ đại khái cũng đoán được em ở chỗ ta, cho nên từ đầu đến cuối đều lộ vẻ mắt rất ghét, đàm phán cũng không được thuận lợi, ta lúc ấy thực căm tức, cho nên. . . . . .”
“Cho nên?” Ta cười lạnh chờ hắn nói tiếp.
“Cho nên ta cùng bọn họ sống mái với nhau một phen, ha hả. . . . .” Hắn đột nhiên làm nũng cọ cọ vào hõm vai ta, rồi mới thật cẩn thận nói: “Ta không làm bị thương bọn họ, thật sự đấy…………em đừng giận, vợ a!”
Ta hung ác trừng mắt nhìn tên nam nhân lại biến thành Khải Nhĩ đến lấy lòng ta, ta xoay người, nhắm mắt làm ngơ.
Hắn thấy ta trở mình, có chút ủy khuất nói: “Bọn họ kiếp này cư nhiên có thực lực tương đương với ta, quả nhiên từ nhỏ chính là muốn cùng ta đối nghịch. Thật sự là làm cho người ta chán ghét!”
“. . . . . . Phải không? Như vậy ta là đệ đệ của hai người đó nên từ nhỏ cũng đã muốn cùng ngươi đối địch, có phải hay không cũng khiến ngươi phi thường chán ghét a? Vậy ngươi còn ôm ta làm gì chứ? Buông ra!”
Hắn vội vàng ôm chặt ta, nịnh nọt cười nói: “Mặc, em đương nhiên là không giống với họ rồi, em là người ta yêu nhất, ta sao có thể chán ghét em được? Yêu còn không kịp nữa mà……”
“Nói lầm bầm. . . . . .”
Ta nói lầm bầm hai tiếng, trực tiếp xem nhẹ lời dỗ ngọt của hắn.
Thấy nói ngọt không có hiệu quả, hắn có chút nóng nảy, nhìn ta, cắn chặt răng, bất đắc dĩ lôi ra vũ khí bí mật: “Mặc, em đừng giận, ta thật sự yêu em. Hơn nữa, vì để cho em vui vẻ, ta đã cho hai ca ca kia ngày mai tới đón em.”
“Thật sự?”
Vũ khí bí mật này quả nhiên lợi hại, cho dù là viên đạn bọc đường ta cũng nhận. Ta hai mắt sáng lên, nhảy dựng lên, một phen thô lỗ giữ chặt lấy cổ áo ngủ hắn hỏi.
Hắn trong mắt hiện lên một tia không hờn giận, nhưng rất nhanh đã bị che mất một cách xảo diệu. Lần này, hắn lại biến trở về Địch Tu Tư.
Hôm nay hắn đổi tới đổi lui, ta đột nhiên cảm thấy được có điểm choáng váng đầu.
Hắn có điểm miễn cưỡng giật giật khóe miệng, hướng ta tươi cười, một nụ cười có thể xem là rất dữ tợn: “Phải phải phải, ta có lúc nào lừa gạt em đâu? Không phát hiện ta chân thành tươi cười thế này sao?”
“. . . . . .” Ta bĩu môi, không cho là đúng.
Nụ cười này xác thực “chân thành”, “chân thành” đến độ khiến cho thân thể ta phải phát run, tim đập nhanh.
Hắn có thể cũng biết nụ cười của chính mình quá mức kinh tủng, lập tức khôi phục vẻ bình thường, kéo ta vào lòng, chính mình tựa vào đầu giường.
Hắn than nhẹ một hơi, có điểm chua sót nói: “Mặc, ta thực ghen tị!”
“. . . . . .”
“Cho nên, sau này ngàn vạn lần không nên ở trước mặt ta nhắc tới nam nhân khác, cho dù đó là các ca ca em cũng không được.”
“Ta đã biết.”
Rồi không khí trở về yên tĩnh.
“Đã khuya , ngủ đi.” Ta thật sự chịu không được phải tiếp tục ở trong bóng đêm ngẩn người, đề nghị nói.
“Em ngủ trước đi,” Hắn thả cho ta nằm thẳng, không ngừng sờ loạn tóc ta, thanh âm khàn khàn nói: “Ta muốn hảo hảo nhìn em. . . . sau này, không biết tới bao giờ . . . . .”
“. . . . . .”
Ta ở trong lòng than nhẹ một tiếng, xoay người, nhắm mắt lại.
Một đêm, ta cùng hắn đều một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau rời giường, chúng ta nhìn thấy hai mắt đối phương đều thâm quầng, ai cũng chẳng nói gì, trong lòng hiểu được là tốt rồi.
Đi xuống lầu, ta cùng hắn ăn sáng, mới ăn xong, liền có hai người mặt đen xông vào, là đại ca cùng nhị ca.
Đại ca không nói một tiếng, dùng sức kéo ta đi ra ngoài. Nhị ca thì ở phía sau chúng ta chắn Địch Tu Tư, sợ hắn không chịu thả người.
Nhưng Địch Tu Tư động cũng không động, chỉ lẳng lặng nhìn ta rời đi.
Đại ca, nhị ca có chút kinh ngạc, nhìn hắn, rồi lại nhìn ta.
Ta nhún nhún vai, tránh khỏi tay đại ca, quay đầu lại tặng một cái mỉm cười cho Địch Tu Tư, rồi mới đón ánh sáng mặt trời, nghênh ngang tiêu sái rời khỏi khu nhà cao cấp cơ hồ đã nhốt ta hơn nửa tháng.