Lưu Tứ Tuyền này sớm bị đánh đến mất nửa cái mạng, lúc này cũng không biết có nghe thấy câu hỏi của Cá Sấu hay không, chỉ không ngừng kêu trời gọi đất, Cá Sấu mạnh mẽ nắm cổ áo của hắn lên, cặp mắt nheo lại, nhìn chằm chằm hắn, lặp lại từng chữ một: "Nói mau, ngươi gặp qua cô gái này ở đâu? Nếu như ngươi nói thật, ta còn tha cho ngươi, nếu không, ngay cả tay chân của ngươi ta cũng đều đánh gãy!"
Khuôn mặt của Lưu Tứ Tuyền tràn đầy hoảng sợ, nào dám không nói, lập tức liền nói không còn một mống, triệt triệt để để.
Đêm hôm ấy, Cá Sấu che mặt toàn thân áo đen, đi tới tiểu viện Lưu Tứ Tuyền nói, bay lên đầu tường, đột nhập vào trong viện, chỉ thấy ngọn đèn dầu trong phòng vẫn còn sáng, ánh sáng vàng nhạt lộ ra ngoài song cửa sổ, nếu đến nơi này, hắn nào có không cẩn thận dò thăm rõ ràng, vì vậy, hắn thấy hai bên không có ai, liền đi tới khe cửa trước mặt, len lén ngó vào trong khe hở.
Trong nhà tổng cộng có hai người, nam nhân kia toàn thân áo đen, thân hình cao lớn như trúc, mặt mày tuấn lãng như ngọc, nàng kia tựa vào trên giường, tư thế mảnh mai giống như dương liễu, vẻ mặt cũng là lạnh như sương giá.
Quả nhiên chính là Vân Tĩnh Hảo!
Trong lòng Cá Sấu khẽ kích động, cười lạnh, ngay sau đó nhảy ra khỏi viện, ra lệnh cho thủ hạ hộ vệ chuẩn bị cướp người.
Mà lúc này, trong phòng Thẩm Thanh Nham cũng không biết tiểu viện đã bị người bao vây, hắn cầm chén cháo nóng đang khuyên Vân Tĩnh Hảo: "Nghe Nguyệt Nương nói, hôm nay cái gì nàng cũng ăn không vô, cháo tổ yến này có thể bồi bổ khí huyết dưỡng thần, so với dược hoàn mạnh, nàng ăn không vô, cháo này luôn có thể ăn được."
Nhưng Vân Tĩnh Hảo cũng không lĩnh tình, thấy hắn múc cháo đưa tới, liền tránh tay hắn, xê dịch vào bên trong, cố ý tránh xa hắn ra.
Thẩm Thanh Nham đặt chén cháo xuống, đưa tay chạm lên gương mặt của nàng, lành lạnh trợt xuống cổ, một chút xíu phủ đi xuống "Ta biết rõ nàng hận ta, nhưng nàng phải luôn yêu chính nàng mới đúng."
Vân Tĩnh Hảo lại kéo tay của hắn: "Ngươi không cần như vậy, ngươi đã nói sẽ không ép buộc ta. . . . . ."
Thẩm Thanh Nham trầm mặc giằng co với nàng trong chốc lát, ngưng mắt nhìn khuôn mặt khổ sở của nàng, nặng nề thở dài, chợt thấy cổ tay nàng bị vòng sắt siết chảy ra một vết máu, liền phân phó Nguyệt Nương đưa nước sạch và thuốc trị thương tới, đưa tay ôm nàng qua, mở vòng sắt, thay nàng rửa sạch vết thương, cẩn thận thoa thuốc trị thương lên. Vân Tĩnh Hảo cắn chặt đôi môi, đau đến mức trên trán rỉ ra lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn chịu đựng, thủy chung không nói một lời.
Thấy bộ dạng nàng quật cường như vậy, hắn nhớ tới khi còn bé, mỗi lần nàng bị thương, mặc dù chỉ là đau một chút, nàng đều sẽ chôn ở trong ngực hắn khóc thút thít, khi đó, không có Quân Thiếu Tần, thế giới của nàng, chỉ có hắn, hắn cũng chỉ có nàng, hai người thân mật vô gian, lưỡng tâm cùng vui vẻ.
Nếu có thể được trở lại ngày trước, thật là tốt biết bao?
Nghĩ như vậy, sức lực trên tay hắn đột nhiên tăng thêm, dùng vòng sắt hung hăng giữ chặt cổ tay của nàng, nghĩ buộc nàng không cần cậy mạnh nữa, buộc nàng vẫn như trước kia áp vào trong ngực hắn khóc thút thít, ai ngờ, Vân Tĩnh Hảo nhịn đau co rụt lại, tim của hắn chợt níu chặt, sợ hãi không dám dùng sức, lập tức cúi đầu, nơi nơi đều là thương yêu, tỉ mỉ thổi hơi trên cổ tay nàng, làm vết thương giảm bớt đau đớn.
Vân Tĩnh Hảo trừng mắt nhìn hắn, nhìn dáng vẻ chuyên chú cẩn thận của hắn, nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn, nhìn hắn ướt mồ hôi, rốt cuộc vẫn là mềm lòng, nhẹ nhàng nói: "Sư huynh, ngươi thả ta đi, đời này, ta chỉ có thể như vậy, nếu có kiếp sau. . . . . ."
"Ta không muốn kiếp sau. . . . . ." Thẩm Thanh Nham một hớp cắt đứt lời của nàng..., giọng nói hung dữ, trái tim không nói ra được đau đớn không cam lòng: "Đời này cũng bị nàng phá hủy, kiếp sau, ta không muốn quen biết nàng, không cần yêu nàng nữa!"
Vân Tĩnh Hảo cắn chặt môi, lại không thốt nên lời.
Thẩm Thanh Nham si ngốc nhìn nàng, ánh mắt thật sâu: "Chờ nàng sinh hạ đứa bé, chúng ta cùng nhau trở về sư môn có được hay không? Vô luận nàng muốn như thế nào, ta đều đồng ý với nàng." Trong phòng ánh nến chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, chiếu lên đáy mắt tha thiết tình ý của hắn, ấm áp tung tóe lên da thịt trên cổ tay của nàng, chính là nước mắt của hắn, tay của hắn đặt trước ngực nàng, dừng tại vị trí trái tim của nàng: "Một ngày nào đó, nàng sẽ quên Quân Thiếu Tần, hắn lừa dối nàng, phụ bạc nàng, thương tổn nàng, nhục nhã nàng, coi thường nàng, khinh rẻ nàng, lừa dối nàng, tất cả đau đớn trong lòng nàng, ta sẽ tu bổ từng cái lại."
Vân Tĩnh Hảo nghiêng mặt đi, rất lâu không lên tiếng, một giọt nước mắt từ từ trượt đến chiếc cằm nhọn, cũng không biết là mồ hôi hay là nước mắt.
Thẩm Thanh Nham nhìn nàng, cũng nhịn không được nữa, lặng lẽ ôm chặt nàng, nàng lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra, giọng nói khàn khàn gần như cầu khẩn: "Đêm đã khuya, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi ra ngoài đi. . . . . ."
Thẩm Thanh Nham không để ý tới nàng, lại tới gần hơn, cơ hồ dán lên thân thể của nàng, giọng nói dịu dàng mà mị hoặc "Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không sánh bằng hai năm yêu nhau của nàng và Quân Thiếu Tần hay sao? Rốt cuộc nàng muốn lừa gạt mình bao lâu mới bằng lòng thừa nhận, chẳng lẽ thật sự một chút xíu cảm giác nàng cũng không có?"
Rốt cuộc Vân Tĩnh Hảo chịu nhìn hắn một cái, giọng nói lại lạnh lùng mà kiên định, tựa như hàn băng xâm nhập vào người: "Không có."
Sắc mặt Thẩm Thanh Nham đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt bị nàng chọc giận, mất lý trí, oán hận nhìn nàng, hai mắt đỏ ngầu như máu, không đợi nàng có phản ứng, hắn liền hung ác kéo nàng ôm vào trong ngực, nhấn ngã xuống giường, thô lỗ dữ dội mút hôn môi nàng, trong tiếng xé lụa, hắn hung hăng giật ra y phục của nàng, từng chiếc cúc áo rơi xuống đầy đất!
"Dừng tay!" Vân Tĩnh Hảo dưới sự kiềm chế của hắn, giãy giụa cả giận nói: "Thẩm Thanh Nham, ngươi vô sỉ, không thể nói chuyện với ngươi được. . . . . . Ta hận ngươi!"
Thẩm Thanh Nham cố định hai tay của nàng lên đỉnh đầu, giọng nói run rẩy điên cuồng: "Nàng muốn hận thì hận đi, chỉ là đừng giãy giụa nữa, cẩn thận xúc động nhận tuyến trong mạch máu của nàng, nàng chết không cần gấp gáp, nhưng đứa bé vô tội ———- Tĩnh Hảo, nàng cam lòng lại để cho con của nàng cùng chết với nàng sao?"
Trong nháy mắt khuôn mặt của Vân Tĩnh Hảo không còn huyết sắc, khổ sở nhắm mắt lại, cũng không dám giãy giụa nữa.
"Như vậy mới tốt, nàng nghe lời, thì ta sẽ không để cho nàng khổ sở, ta hiểu phải sử dụng tư thế gì mới sẽ không làm bị thương hài tử của nàng, hơn nữa sẽ để cho nàng rất sung sướng." Thẩm Thanh Nham nhìn khuôn mặt bi thương của nàng, trong lòng rõ ràng còn khổ sở hơn so với nàng, nhưng mà tay vẫn không dừng lại, chợt xé đi che đậy cuối cùng trên người nàng, ở bên tai nàng gầm nhẹ: "Ở bên cạnh ta, mới là tốt nhất đối với nàng, chờ nàng thành nữ nhân của ta, tự nhiên cũng liền đứt ý niệm hồi cung . . . . . ."
Cũng trong lúc này, trong sân chợt truyền đến tiếng thét chói tai của Nguyệt Nương, giống như là có người nào đó xông vào viện, bỗng dưng hắn chấn động toàn thân, lúc này mới buông nàng ra, cũng không đoái hoài tới việc mặc áo khoác, liền xông ra ngoài.
Vân Tĩnh Hảo vùng vẫy ngồi dậy, cầm bộ quần áo bao lấy thân thể xích lõa trắng trợn, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến từng trận đao kiếm va chạm, vang vang không dứt.
Chẳng lẽ là người của Quân Thiếu Tần tìm tới?
Tim nàng thình thịch nhảy lên, đang muốn đi ra xem một chút, tiếp theo một cái chớp mắt, cửa bị đẩy ra, một bóng đen chợt bao phủ nàng vào trong âm u.
Nàng hoảng sợ ngẩng đầu, lại bị người nọ một tay bịt miệng: "Đừng sợ, ta là tới cứu nàng, mới vừa rồi người nọ bị hộ vệ của ta vây khốn, nhất thời không thoát thân được."
Thấy nàng cũng không giãy giụa, người nọ mới lột khăn che mặt trên mặt xuống, khẽ mỉm cười với nàng, ấm áp như ánh mặt trời: "Còn nhớ ta không?"
Trong đầu Vân Tĩnh Hảo oanh một cái, bỗng nhiên chấn động, không dám tin trợn to hai mắt ———- lại là Cá Sấu!
Không đợi nàng từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, Cá Sấu đã một chưởng đánh nát xích sắt, xoay chuyển khéo léo như hồ điệp, keng một tiếng liền mở vòng sắt này ra, ngay sau đó khiêng ngang nàng lên, sải bước đi ra ngoài, ra khỏi viện, để nàng nằm trong xe ngựa, màn xe vừa để xuống, xe ngựa liền "lộc cộc" phi về phía trước!
Vân Tĩnh Hảo dựa vào vách xe, nghe được tiếng vó ngựa gấp gáp, toàn thần cảnh giác nhìn chằm chằm vào Cá Sấu, miễn cưỡng cười cười: "Chuyện hôm nay làm phiền Khả Hãn, nếu không ta còn không biết nên thoát thân như thế nào đấy."
Cá Sấu thấy áo nàng bị tàn phá, liền cởi áo ngoài của mình ra, khoác lên trên người nàng, ánh mắt chân thành, giọng nói dịu dàng nói: "Ta chỉ là một cái nhấc tay, nàng không cần để ở trong lòng."
Hắn nói như gió nhẹ nước chảy, thật ra lại khiến cho Vân Tĩnh Hảo không biết phải làm như thế nào để chấp nhận, trầm mặc một lát, nàng vén rèm xe lên nhìn, xe ngựa chạy nhanh trong đêm tối, cũng không biết muốn đi đâu, trong lòng nàng không khỏi có chút lo lắng.
Cá Sấu thấy nàng như có chút khẩn trương, dường như trấn an vỗ vỗ tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Ta biết rõ nàng cũng không muốn hồi cung, trước tiên nàng đến chỗ ở của ta, chờ qua thời gian này, tự ta sẽ tiễn đưa nàng ra khỏi thành, để cho nàng rời đi thôi."
Vân Tĩnh Hảo không tin Cá Sấu sẽ có lòng tốt như thế, hắn trăm phương ngàn kế cứu nàng, tự có mục đích của hắn, chỉ là, hôm nay trong mạch máu của nàng chôn nhận tuyến, cũng giống như là phế nhân, vừa rơi vào trong tay hắn, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Xe ngựa ngày càng chạy nhanh, một đường Cá Sấu chỉ nhắm mắt trầm ngâm, thỉnh thoảng giả vờ ngủ say, thỉnh thoảng như có điều suy nghĩ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cục xe ngựa cũng ngừng lại, Cá Sấu xuống xe trước, sau đó đỡ Vân Tĩnh Hảo xuống.
Trước mắt là một tòa biệt viện rộng lớn đẹp đẽ, gã đánh xe tiến lên kêu cửa, mở cửa chính là A Lỗ Nhĩ người luôn luôn hầu hạ Cá Sấu.
Cá Sấu đỡ Vân Tĩnh Hảo vào cửa, chỉ vào A Lỗ Nhĩ nói: "Đây là A Lỗ Nhĩ, nàng có chuyện gì thì kêu hắn đi làm, không cần khách khí."
A Lỗ Nhĩ vội vàng cười hành lễ: "Nô tài A Lỗ Nhĩ gặp qua phu nhân."
Vân Tĩnh Hảo gật đầu, Cá Sấu đỡ nàng đến sân hai cổng, chỉ thấy trong viện đèn dầu sáng rỡ, cây cối xanh um, nhiều loại hoa và cây xanh biếc cảnh trí động lòng người, so với ngự hoa viên trong cung, cảnh trí có một chút đặc biệt âm u.
Vân Tĩnh Hảo buồn cười cười: "Biệt viện của Khả Hãn thật đẹp, nhìn thấy trong lòng cũng thoải mái."
"Chỉ cần nàng thích là tốt rồi."
Cá Sấu dẫn nàng một đường xuyên qua hành lang, đẩy ra cánh cửa được điêu khắc hình chim và hoa, hai người trước sau tiến vào phòng, phía trước có bàn ghế án thư, gian sau có bình phong tử đàn, còn có bàn trang điểm gương đồng, phía trên có phấn son, các loại trâm cài ngọc trai, ở giữa đặt một chiếc giường, màn làm bằng lụa mỏng tầng tầng lớp lớp rủ xuống, hiển nhiên là khuê phòng của nữ nhân.
Cá Sấu ở bên cạnh nàng nói: "Dĩ nhiên căn nhà này không tốt bằng trong hoàng cung, chỉ sợ tạm thời uất ức cho nàng."
Vân Tĩnh Hảo cười một tiếng, ung dung nhìn hắn: "Cái này đã rất tốt, đa tạ Khả Hãn."
Cá Sấu mỉm cười, đưa mắt nhìn nàng, vẻ mặt dịu dàng: "Không còn sớm nữa, nàng nghỉ ngơi đi, sáng mai ta tới thăm nàng."
Vân Tĩnh Hảo gật đầu, đợi hắn rời đi, rốt cuộc căng thẳng trong lòng nàng mới được thả lỏng, vừa mệt lại buồn ngủ, cuộn mình ở trên giường, không muốn nhúc nhích, không muốn mở mắt nữa. . . . .