Vân Tĩnh Hảo đỡ trưởng công chúa say khướt ra khỏi điện các, lại chợt thấy bên hông núi giả cách đó không xa thoáng qua một bóng người, đầu tiên nàng còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, đạo bóng người kia lại lóe lên, giống như là cố ý ẩn náu cho nàng thấy!
Bóng người kia cũng không phải là ai khác, chính là sắc tâm không chết Tiêu Kính Nghiệp, hiện nay hắn thất thế, quan cũng làm không được, một lòng chỉ muốn mang Vân Tĩnh Hảo đi, để thỏa mãn tâm nguyện thường ngày của hắn.
Lúc này, Vân Tĩnh Hảo cũng nhận ra là Tiêu Kính Nghiệp rồi, nhưng chỉ làm như không thấy, cúi đầu, vẫn như cũ đỡ trưởng công chúa tiếp tục đi về phía trước, vào lúc này gió khẽ nổi, cảm giác say của trưởng công chúa cũng bị thổi đi hơn phân nửa, ánh mắt hé mở như có như không, trong cơn mông lung nhìn Vân Tĩnh Hảo, nhìn thái độ nhu thuận của nàng, thở dài thật lâu: “Đứa nhỏ ngốc này, vì sao còn phải lưu bên cạnh hắn?”
Hiện giờ trong và ngoài cung đều đã truyền khắp, nói hoàng đế sủng hạnh Giang tuyển thị, Hoàng quý phi trong lúc thương tâm đẻ non rong huyết, nàng chỉ không hiểu, dựa vào tính tình quật cường của Vân Tĩnh Hảo, vì sao còn phải lưu bên cạnh Quân Thiếu Tần?
Vì sao còn phải lưu bên cạnh hắn? Thật ra thì chính Vân Tĩnh Hảo cũng không trả lời được, nàng không ngừng tự nói với mình, là bởi vì bốn phía tẩm điện tất cả đều là thị vệ, cộng thêm thân thể nàng còn chưa khỏe, cho nên chỉ có thể lưu bên cạnh Quân Thiếu Tần, mỗi ngày nàng đều tự nói với mình như vậy. Mấy ngày này Quân Thiếu Tần cũng không có đụng chạm nàng, mặc dù cùng giường chung gối với nàng, cũng chỉ ôm nàng mà thôi, hắn trước sau như một cưng chiều nàng, lại làm cho nàng thêm mâu thuẫn khổ sở, đối với hắn làm như không thấy, sẽ chỉ làm hắn không buông tha cho nàng, giả vờ nghênh hợp hắn, nàng lại sợ mình sẽ càng lún càng sâu, tiếp tục như vậy nữa, nàng thực sẽ hành hạ mình đến điên mất.
Thấy nàng thật lâu không đáp lời, trưởng công chúa cũng không hỏi nữa, chỉ dựa cả thân thể vào khuỷu tay nàng, do nàng dìu đỡ một đường đi tới phòng ngủ.
Đến Noãn Hương Trai của trưởng công chúa, thị vệ không dám đi theo vào, chỉ đành chờ bên ngoài.
Vào phòng ngủ, thị nữ hầu hạ trưởng công chúa thay quần áo, Vân Tĩnh Hảo bởi vì đi đường mệt mỏi, liền nghỉ ngơi trên ghế, có ma ma hầu hạ nước trà bưng trà thơm tới đây, chỉ vào giầy nàng nói: “Sao giầy nương nương lại ướt vậy? Để nô tỳ hầu hạ nương nương đi đổi.”
Vân Tĩnh Hảo cúi đầu nhìn, quả nhiên nơi mũi giày ướt một chút, ước chừng là dẫm lên nước trong vườn, vì vậy liền theo ma ma này đi đến chếch thất cách phòng ngủ không xa.
Sau khi đi vào, ma ma này mời Vân Tĩnh Hảo ngồi tạm, mình thì đi ra tìm giầy vớ thay thế. Ai ngờ, Vân Tĩnh Hảo đợi đã lâu, cũng không thấy ma ma này trở về, trong lòng nàng sinh nghi, liền ra khỏi chếch thất, men theo trí nhớ đi tới phòng ngủ trưởng công chúa, nhưng nàng đi tới đi lui lại có chút lạc đường, xung quanh cũng không có nô tài dẫn đường, nàng đang sốt ruột, thì nghe phía trước cách đó không xa hình như có tiếng nói chuyện truyền đến, vì vậy liền đi qua đó.
Qua một cửa động hình tròn trước mặt, cũng là có một động thiên khác, bên trong sân treo đèn Dương Giác (hình con cừu) lớn, đốt nhang hương, bốn phía nhiều loại hoa lay động, cây xanh tĩnh mịch, dưới cây hoa tĩnh mịch này, một bạch y nam tử, ngồi ngay ngắn trước cổ cầm, Vân Tĩnh Hảo mượn giác đèn nhìn lại, nam tử đó cực kỳ trẻ tuổi, mặt mũi như sương tuyết cô thanh (cô thanh: cô đơn+trong suốt), mày nghiêng, một đôi mắt sắc bén bức nhân, ẩn giấu tài năng rạng rỡ, chỉ thấy hắn vô ý thức câu một sợi dây đàn: “Đương” một tiếng, dây đàn hoàn toàn bị hắn hung hăng đánh gãy, giọt máu đỏ tươi từ đầu ngón tay hắn chảy xuống, rơi trên đàn.
“Hành động lần này của bệ hạ thật là phí của trời, đáng tiếc cho thanh cổ cầm của Trung Nguyên này.” Có gã sai vặt dâng trà lên, nói giỡn một câu.
Nam tử đó không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt cười: “Cầm không có tốt xấu, chỉ nhìn tâm tình thôi.”
“Xem ra tâm tình bệ hạ không tốt nha.” Gã sai vặt kia dùng khăn lau đi giọt máu trên đàn, lại nói: “Đêm đã khuya, sợ sương sớm rơi xuống, càng lạnh thêm, nô tài trước hầu hạ bệ hạ đi ngủ thôi.”
Nam tử đó gật đầu đứng dậy, chợt thấy nơi cửa động như có bóng người, lập tức lớn tiếng quát tháo, hỏi: “Người nào nơi đó?” d.đ.l.q.đ@
Trong lòng Vân Tĩnh Hảo hoảng hốt, muốn lui ra ngoài, nam tử đó cũng đã đuổi tới, nhanh tay bắt được cánh tay nàng, uy nghiêm nói: “Ngươi là ai? Ngẩng đầu lên!”
Sức lực của hắn cực lớn, từ trên cánh tay truyền tới đau đớn khiến Vân Tĩnh Hảo sinh ra tức giận, không chút nghĩ ngợi, một tay kia đột nhiên đánh về phía ngực hắn!
Một tiếng hừ nhẹ, lực lượng kiềm chế nàng bỗng buông ra, nam tử đó nào nghĩ đến một nữ tử yếu đuối lại có chưởng lực như vậy, nhất thời không đề phòng, ngã nhào, tức giận đến sắc mặt đột nhiên phìn ra, cả giận nói: “Ngươi -- rốt cuộc ngươi là ai? A Lỗ, gọi người!”
Gã sai vặt gọi là A Lỗ đang muốn gọi người, lại nghe nơi xa có người kêu Hoàng quý phi, nam tử kia bò dậy quan sát Vân Tĩnh Hảo, lập tức liền hiểu thân phận Vân Tĩnh Hảo, vì vậy giơ tay lên bảo A Lỗ lui xuống, nhìn Vân Tĩnh Hảo, trong tròng mắt đen sáng rỡ: “Ngươi chính là nữ nhi Vân gia?” Hắn nở nụ cười, mày hơi nhíu, đáy mắt tàn khốc nhất thời hóa thành xuân thủy mênh mông: “Quả nhiên là mỹ nhân, Quân Thiếu Tần thật là có phúc.”
Nghe hắn nhắc tới Quân Thiếu Tần, mà còn gọi thẳng tục danh Quân Thiếu Tần, lại nhớ tới mới vừa nãy gã sai vặt kia kêu hắn là “Bệ hạ”, thiên hạ hiện nay, trừ Quân Thiếu Tần, còn có ai đảm đương nổi hai chữ “Bệ hạ”? Vân Tĩnh Hảo nhất thời kinh ngạc, thế nhưng hắn đã xoay người đi vào trong viện, lúc này, ma ma lúc trước đã tìm tới, vội la lên: “Rốt cuộc tìm được nương nương, sao nương nương đến nơi này?”
Vân Tĩnh Hảo ngơ ngác không biết trả lời nàng như thế nào, liền hỏi ngược lại nàng: “Trong nội viện này là người phương nào?”
Ma ma này trả lời: “Nô tỳ chỉ luôn ở trong vườn hầu hạ nước trà, cũng không thường vào Noãn Hương Trai, bởi vì sự tình hôm nay vội vàng, quản sự mới đưa nô tỳ đẩy vào hầu hạ, cho nên chuyện trong nội viện này, nô tỳ cũng không rõ rang lắm.”
Vân Tĩnh Hảo thấy hỏi không ra cái gì, chỉ đành phải từ bỏ, nhất thời theo nàng đi đổi giầy vớ sạch sẽ, khi trở lại tẩm điện của trưởng công chúa, thì trưởng công chúa đã quần áo chỉnh tề, Vân Tĩnh Hảo đỡ nàng ra khỏi Noãn Hương Trai, một đường sắc mặt tự nhiên, không nhìn ra chút khác biệt nào.
Lúc này, đến thọ yến, trong điện vẫn là đàn sáo lượn lờ, yến tiệc linh đình, cả sảnh đường rực rỡ, Vân Tĩnh Hảo liếc mắt ra hiệu cho Cẩm Nhi bên cạnh, Cẩm Nhi yên lặng gật đầu, ngay sau đó cầm áo choàng gấm của Vân Tĩnh Hảo đi ra ngoài.
Đợi đến ngoài điện, Cẩm Nhi liền quấn áo choàng của Vân Tĩnh Hảo lên người mình, cúi đầu đi tới chỗ tối của núi giả, lúc này, Tiêu Kính Nghiệp vẫn chờ ở đó, giống như con kiến trên chảo nóng, không ngừng đi tới đi lui, chợt thấy có người tới, cho rằng là Vân Tĩnh Hảo, lại không ngờ là người khác, vì vậy đợi Cẩm Nhi đến gần, dâm tâm hắn nổi lên, mặc kệ trắng đen, giống như hổ đói liền ôm lấy người, trong miệng hô: “Cục cưng nhỏ, nàng làm ta nhớ muốn chết, còn khiến ta một phen mất hồn, dù có chết trong tay nàng, ta cũng mãn nguyện!”
Hắn nói xong liền bắt đầu lôi kéo xiêm y của Cẩm Nhi, muốn đạt được, Cẩm Nhi cũng không phản kháng, chỉ là cười: “Đây chính là tự quốc cữu gia nói -- vậy quốc cữu gia đi chết đi!” Lạc_Thần-dđ^lq%đ
Vừa nghe giọng nói này, Tiêu Kính Nghiệp liền ngây ngốc, còn chưa kịp phản ứng, Cẩm Nhi đã giật áo mình ra hướng phía ngoài chạy đi, kêu khóc: “Nương nương cứu ta! Nương nương cứu ta. . . . . .”
Thị vệ trong vườn nghe kêu gào, lập tức vọt tới, ùa lên bao vây Tiêu Kính Nghiệp đang ngây ngốc, trong nháy mắt đao kiếm lạnh lẽo rút ra!
Mà Cẩm Nhi đã thất kinh xông vào trong điện, áo nàng không ngay ngắn khóc đến run lẩy bẩy, mọi người giống như bị chuyện ngoài ý muốn này kinh sợ đến ngây người, thẳng tắp nhìn chằm chằm Cẩm Nhi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nàng khóc lóc kể lể với Vân Tĩnh Hảo: “Nương nương cứu ta, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ mới vừa ngoài điện gặp quốc cữu gia, bởi vì sắc trời mờ mờ, quốc cữu gia nhận lầm nô tỳ thành nương nương, kéo nô tỳ. . . . . . Liền muốn. . . . . . Liền muốn dùng sức mạnh. . . . . .”
Nàng giống như là bị hù dọa cực kỳ kinh hãi, khóc đến nỗi đều nói không rõ ràng, đứt quãng, nhưng mọi người thấy bộ dáng đó của nàng, liền đoán được hơn phân nửa. Ngay sau đó thị vệ liền áp giải Tiêu Kính Nghiệp tới, trong điện sáng như ban ngày, mọi người vừa nhìn thấy Tiêu Kính Nghiệp, liền rối rít bị dọa sợ, mới bao lâu không thấy, Tiêu Kính Nghiệp này lại gầy đến giống như khô lâu, hai gò má lõm xuống, sắc mặt vàng xám, người không ra người quỷ không ra quỷ!
Tiêu Dung Thiển thấy bộ dáng ca ca mình như vậy, lập tức đau lòng rơi lệ, đang muốn hỏi hắn là chuyện gì xảy ra, thế nhưng hắn lại thần chí tán loạn, càng ngày càng không tỉnh táo, lúc này dâm tâm lại nổi lên, thấy Vân Tĩnh Hảo, rốt cuộc vẫn là giùng giằng muốn nhào qua, Vân Tĩnh Hảo sợ đến nỗi bất chấp quy củ, cuống quít trốn bên cạnh Quân Thiếu Tần!
Quân Thiếu Tần bảo vệ Vân Tĩnh Hảo trong lòng, sắc mặt đã xanh mét, trong mắt hàm chứa nổi lên sóng ngầm phẫn nộ, lạnh lùng mở miệng: “Trẫm không muốn trên thọ yến của cô đại khai sát giới, người đâu, kéo kẻ điên cuồng này xuống, giao cho Ninh Sách Viễn xử trí!”
Giao cho Ninh Sách Viễn xử trí, vậy còn đau đớn hơn chết! Tục ngữ có câu, vào tử lao Ninh, chớ vào phủ Đình Úy, có thể thấy được Ninh Sách Viễn dụng hình ngoan độc!
Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn Tiêu Kính Nghiệp với ánh mắt vừa khinh bỉ vừa thương hại, mà giờ chết của Tiêu Kính Nghiệp đã đến, cảm thấy chính là Vân Tĩnh Hảo đùa hắn, lập tức hận đến khuôn mặt trắng bệch, thân thể bỗng run lên, trong cổ phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, một búng máu mạnh mẽ bắn tung tóe ra khóe môi, nhìn thấy mà ghê!
Tiêu Dung Thiển nhìn thấy, đột nhiên trong lòng giật mình nhảy dựng, một tiếng kêu sợ hãi liền vọt tới, ai ngờ, Tiêu Kính Nghiệp ngã nhào, trợn tròn mắt, không ngờ không còn thở, trong tay vẫn nắm chặt một chiếc khăn lụa trắng như tuyết!
Có đại thần hiểu sơ y thuật lúc này tiến lên xem xét, thấy sắc mặt Tiêu Kính Nghiệp biến thành màu đen, miệng hiện lên màu tím thẫm, liền trở về nói với Quân Thiếu Tần: “Hoàng thượng, hắn trúng độc, đã chết.”
Tiêu Dung Thiển nghe xong ngơ ngác, sắc mặt càng ngày càng trắng, sắc mặt rét buốt vài phần, run rẩy rút khăn lụa từ trong tay Tiêu Kính Nghiệp ra, cẩn thận nhìn lên liền nhận ra, đây chính là gấm tuyết nàng đưa cho Vân Tĩnh Hảo, phía trên có thoa độc!
Chỉ là, làm sao gấm tuyết đến trong tay Tiêu Kính Nghiệp? Nàng ôm ca ca của mình thật chặt, nước mắt chảy xuống gò má, lại đột nhiên đưa mắt nhìn sang Vân Tĩnh Hảo, trong mắt lộ ra hận ý ngập trời, ánh mắt như đao, giống như ác phụ lệ quỷ, lớn tiếng nói: “ Khăn này là ngươi - là ngươi, là ngươi tiện nhân này hại chết ca ca ta!”
Lời này vừa nói ra, cả điện bên trong giống như bị nước sôi dội vào, trong lúc nhất thời toàn trường vang dội, mọi người hai mặt nhìn nhau trong lòng tràn đầy khiếp sợ, hoàng hậu tuy là người Tiêu gia, nhưng từ lời nói đến việc làm luôn luôn đoan chính bình thản thận trọng, hôm nay trước mặt mọi người nàng lên án Hoàng quý phi giết người, nhất định là có chứng có căn cứ!
Tác giả có lời muốn nói: “Vô tình gặp được” bạch y nam nhân này, là trưởng công chúa cố ý an bài.