Edit: Lạc Thần
Hắn cố gắng hồi tưởng chuyện xảy ra sáng nay, lại cảm thấy huyệt thái dương co quắp một trận ———- hắn theo Giang Ánh Nguyệt xuất cung lấy lại di vật mẫu hậu, lại trở về nhà cũ của mẫu hậu nhìn một chút, lấy ra rượu lâu năm năm đó mẫu hậu tự tay trát bùn cất vào hầm, xưa nay hắn tửu lượng tốt, nhưng chẳng biết tại sao, uống vài hớp, liền có chút say, lập tức tùy Tiểu Thuận Tử đỡ lên xe ngựa.
Chuyện sau đó, hắn lại không nhớ rõ!
Sự tình có chút không thích hợp, hắn nhướng mày, lạnh lùng tức giận, hai mắt càng phát ra tối tăm, như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng hướng Giang Ánh Nguyệt, đang muốn mở miệng chất vấn, nhưng A Thú lại xông vào: "Hoàng thượng, Hoàng quý phi sợ là không xong, ngài đi xem một chút đi!"
Quân Thiếu Tần nghe vậy, làm sao còn lo lắng chuyện khác nữa, chỉ khoác xiêm y, liền xông ra ngoài, mới đến cửa tẩm điện, liền nghe được tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Vân Tĩnh Hảo, hắn gấp đến độ cặp mắt đỏ lên, đau lòng muốn nứt ra, nắm chặt nắm tay, đá cửa mà vào!
Phùng Lương cùng một nhóm y nữ cả kinh, đồng loạt quỳ xuống đất ngăn trở, Tiểu Thuận Tử hoảng hốt, gấp đến độ ôm chặt lấy chân hắn, trong miệng nói chuyện không lành kiêng kị, hắn bỗng giận dữ, một cước bay lên, đá ngay ngực Tiểu Thuận Tử, chỉ nghe "Bốp" một tiếng, đầu Tiểu Thuận Tử lập tức đụng phải cây cột bên cạnh, máu bắn tung tóe đầy đất!
Thấy cảnh này, lập tức không có người nào dám ngỗ nghịch ngăn trở!
Hắn vòng qua bình phong, bước nhanh đi tới trước giường, lúc này Vân Tĩnh Hảo bởi vì đau đớn đang co rúc trên giường, cả người đã yếu ớt, không còn nửa phần hơi sức, tóc dài ướt đẫm tán loạn rối rắm, đệm giường bị máu nặng nề thấm ướt, một vũng chói mắt.
Nàng chảy nhiều máu như vậy, tựa hồ đã đem máu trong cơ thể chảy ra hết, hắn gọi tên nàng, đỡ nàng vào trong lòng, dính sát gương mặt nàng, trong mắt mơ hồ đỏ ngầu, hận không thể lấy thân mình thay thế.
Vân Tĩnh Hảo mở hé mắt, trong mắt chứa lệ, tựa hồ ngay cả nói cũng gần như không còn hơi sức, thấy hắn, đôi môi đóng mở, như là nói gì đó, hắn không nghe rõ, liền tới gần bên môi nàng, tập trung lắng nghe, nhưng là ba chữ yếu ớt không thành tiếng, nhỏ vụn như nỉ non: "Ta hận chàng. . . . . ."
Ta hận chàng.
Lời này giống như một thanh đao nhọn, một đao xuyên tim, thật sâu chạm vào trong trái tim, thế nhưng hắn vẫn dịu dàng ôm nàng: "Nàng cứ hận là được, ta cho nàng hận, ta chỉ muốn nàng khỏe lại, chỉ cần nàng lưu lại bên cạnh ta, ta chỉ cầu xin đời này, đời sau ta không miễn cưỡng nàng, nhưng đời này nàng không cần vọng tưởng có thể ly khai. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo nhìn lại hắn, một chữ cũng không nói, biểu tình gì cũng không có, trên người như băng hàn, cả người như bị vô biên hắc ám nuốt sống, trên mặt trắng bệch nhìn thấy mà ghê, Quân Thiếu Tần phát giác không thích hợp, nâng đầu nàng lên nhìn, lại thấy nàng một chút cũng không có sinh khí, mà ngay cả hô hấp đều không có, lập tức tâm lạnh phân nửa, vội gọi Phùng Lương tới, lại sai người đi truyền những thái y khác của Thái Y Viện tới!
Trong lúc nhất thời, ngọn đèn dầu chiếu lên bóng người mờ mịt trong tẩm điện, các thái y thay nhau tiến lên giữ mạch đến gần nửa canh giờ, luôn luôn nhăn mày than thở.
Quân Thiếu Tần nghiến răng kèn kẹt, cả khuôn mặt cơ hồ đều biến dạng, mạnh mẽ nắm cổ áo Phùng Lương, cả giận nói: "Ngươi đã nói với trẫm cái gì? Ngươi nói uống thuốc xong, nàng sẽ không có việc gì! Bây giờ nếu như trị không hết bệnh cho nàng, trẫm muốn tất cả các ngươi đi đền mạng!"
Vẻ mặt Phùng Lương đầy kinh hoàng, toàn thân run rẩy, mồ hôi trên chóp mũi lớn chừng hạt đậu, cơ hồ muốn khóc lên: "Hoàng thượng, hôm nay ngài coi như giết vi thần, vi thần cũng là bất lực, mặc dù nương nương đã được giải độc, nhưng rong huyết sau khi đẻ non, thương tổn bên trong, tánh mạng bị đe dọa, hiện giờ được chúng thần toàn lực chữa trị, may mắn cầm được máu, nhưng cuối cùng chỉ là tạm thời, còn cần thuốc để bồi bổ bên trong, nhưng không biết làm sao nương nương bị kích động mạnh, buồn giận công tâm, hoàn toàn không có ý chí cầu sinh, căn bản uống thuốc không vào, hiện giờ sợ là thần tiên cũng không cứu sống nổi. . . . . ."
Quân Thiếu Tần nhắm mắt lại, tâm giống như bị lăng trì tàn khốc, liên tiếp bị khoét ra thành nghìn mảnh, máu tươi đầm đìa, đau tận xương cốt. Hắn đoạt lấy chén thuốc trong tay y nữ, miệng chứa dược, nâng Vân Tĩnh Hảo lên, đặt lên môi lạnh lẽo của nàng, cứng rắn đổ thuốc vào trong miệng nàng, đan mười ngón tay cùng với nàng, dường như muốn dựa vào đó cho nàng một chút sức mạnh .
Cuối cùng Vân Tĩnh Hảo uống vào hai ba cái, nhưng đảo mắt lại "Oẹ" một tiếng tất cả phun ra, một lúc sau ngậm miệng lại, cũng không nói một lời, lại chỉ có một chút hơi thở!
Quân Thiếu Tần gấp đến độ đần độn quên hết mọi thứ, không khống chế nổi tâm tình chính mình, chợt nổi giận, mạnh mẽ chộp lấy hai vai nàng: "Ta không cho phép nàng chết, ta muốn nàng tỉnh lại! Vân Tĩnh Hảo, nàng tỉnh lại, ta muốn nàng tỉnh lại ———– tỉnh lại!"
Ngoài điện tiếng sấm vang rền, tiếng mưa rơi ồn ào cùng tiếng gầm thét tê tâm liệt phế của hắn, truyền khắp lục cung.
"Nàng chết thật rồi hả ?" L-T@dđ?l^q^d^n
Trong Chiêu Dương điện, Tiêu Dung Thiển nghe cung nhân bẩm báo, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, trong lòng oán độc trong phút giây này bộc phát ra, điên cuồng cười lớn, giống như bị điên!
Tiếng cười kia khiến cho cung nhân xung quanh một trận khiếp sợ, sợ tới mức nhao nhao lui đến trong góc khuất, lúc này, đột nhiên lại có một giọng nói ác độc phá không mà đến!
"Đừng vui mừng quá sớm, hiện giờ nàng còn chưa chết, đời đời Kiếm Tông có mật pháp tương truyền, chỉ cần không phải kịch độc quấn thân, chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng, liền có thể thi cứu, năm đó nàng bảy tuổi, sư phụ đã cứu nàng một lần, hiện giờ người có thể cứu nàng, chỉ sợ đã đến Càn Nguyên điện!"
"Là người nào?"
Cả đám cung nhân sợ hãi còn chưa kêu ra tiếng, thì đã bị ám khí bắn trúng, hôn mê bất tỉnh!
Ngay sau đó cửa điện mở rộng ra, người đi vào một thân cẩm phục màu đen, dáng người cao ngất như trúc, mặt mày tuấn tú như ngọc, sắc mặt lại tái nhợt tựa như quỷ ———– giống như lệ quỷ tới từ địa ngục!
"Ngươi là một tay phụ thân đề bạt phó soái cấm vệ quân Thẩm Thanh Nham?" Tiêu Dung Thiển chớp mắt, phát giác người trước mặt có chút quen thuộc, lập tức liền nhận ra được, chỉ hỏi hắn: "Ngươi tới Chiêu Dương điện làm cái gì?"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Thanh Nham khẽ co rúm, trong mắt ánh lên tia sáng ác độc: "Ta tới, là vì chỉ cho ngươi con đường sáng!"
Trong nháy mắt này, giọng nói Thẩm Thanh Nham, mênh mông trong điện các, có vẻ vô cùng rõ ràng. D^d@l&q*d
"Ngươi cũng biết, ngươi hận Hoàng quý phi đến cắn răng nghiến lợi, rốt cuộc nàng là dạng người gì?"
Không đợi Tiêu Dung Thiển trả lời, hắn liền bi phẫn mà gay gắt nói thẳng ra đáp án: "Ngươi cũng biết, nàng chính là sủng tướng hiện nay của hoàng thượng, người suốt ngày mang mặt nạ không muốn để lộ chân diện mục (bộ mặt thật) Gia Cát Thanh Phượng!"
Tiêu Dung Thiển bị một câu long trời lở đất này, chấn động đến ngây dại, quả thật không dám tin vào lỗ tai chính mình!
"Ngươi không phải muốn nàng chết sao? Rất đơn giản, đợi ngày đài bái tướng xây xong, ngay trước mặt văn võ bá quan, ngươi lấy thân phận hoàng hậu, bóc trần thân phận nàng, bức hoàng thượng lấy tội khi quân, quang minh chính đại xử quyết nàng, như vậy, chẳng phải rất thống khoái hay sao?"
Tiêu Dung Thiển ngây ngốc lắng nghe, miễn cưỡng kéo về một chút thần trí, nhưng chỉ lắc đầu: "Hiện giờ hoàng thượng một lòng trầm mê trên người nàng, một mực sủng hạnh nàng, như thế nào chịu giết nàng?"
Thẩm Thanh Nham đến gần bên người nàng, dung nhan dưới đèn có vẻ âm trầm vặn vẹo, giọng nói thấp đến không thể nghe thấy nói: "Ngươi tìm người truyền việc này ra ngoài, khiến người trong thiên hạ cũng biết nàng nữ giả nam trang, thân phạm khi quân, nếu hoàng thượng dám che chở nàng, chính là không để ý đến quốc pháp gia quy, liền không cách nào giao phó với người trong thiên hạ. Nam nhân đều là ích kỷ, hoàng thượng cũng sẽ không ngoại lệ, cho dù hắn yêu một nữ nhân đi nữa, cũng sẽ không vì nữ nhân kia, mà phá hủy cả đời anh minh của chính mình, mất lòng người trong thiên hạ. . . . . ."
Không sai, nam nhân đều là ích kỷ!
Đôi môi Tiêu Dung Thiển xám trắng, ánh mắt trống rỗng, lại bởi vì một câu nói này mà trong nháy mắt lóe sáng lên ———- nam nhân đều là ích kỷ, nhất là nam nhân có dã tâm như Quân Thiếu Tần vậy!
Mà Càn Nguyên điện bên kia, trong lúc cả đám thái y cũng bó tay hết cách, một bóng hình xinh đẹp màu trắng bạc, xuất hiện trong tẩm điện.
"Phiêu Kỵ tướng quân?" Quân Thiếu Tần ngưng mắt nhìn Chu Nhan đóng giả Gia Cát Thanh Phượng, sắc mặt xám xịt: "Trẫm vẫn chưa triệu kiến ngươi...ngươi tới làm cái gì?"
"Vi thần là tới đưa thuốc cho Hoàng quý phi." Chu Nhan chậm rãi đi tới trước giường, đút một viên thuốc vào trong miệng Vân Tĩnh Hảo, nhẹ giọng nói: "Đây vốn là mật dược (thuốc bí mật) của bổn tông, vào miệng là tan, có thể tạm thời bảo vệ mạng sống nàng. . . . . ."
Mà tại một khắc này, Vân Tĩnh Hảo trên giường, rên rỉ một tiếng, mở mắt.
Quân Thiếu Tần kích động tiến lên, ôm nàng vào lòng, nắm chặt tay nàng, luôn miệng gấp kêu thái y. <Lạc_Thần>
Phùng Lương cuống quít đến gần, trầm ngâm bắt mạch, hồi lâu mới thở ra một hơi dài: "Hoàng thượng yên tâm, mạch tượng nương nương đã ổn định, lúc này sẽ không có chuyện gì nữa."
Y nữ bên cạnh lập tức lại bưng thuốc tới, Cẩm Nhi tiến lên muốn hầu hạ Vân Tĩnh Hảo dùng thuốc, lại nghe Quân Thiếu Tần nói: "Đem thuốc cho trẫm."
Hắn đỡ lấy vai nàng, để cho nàng dựa vào trước ngực hắn, ánh mắt ôn hòa chuyên chú, cầm chén thuốc đưa tới bên môi nàng, vừa đút nàng uống, vừa vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, tay vỗ xuống vô cùng vô cùng ôn nhu.
Vân Tĩnh Hảo dựa vào trên người hắn, không nhúc nhích, cũng không còn hơi sức giãy giụa, bất tri bất giác nuốt thuốc xuống, lại đã ngủ.
Đợi sau khi thái y Phùng Lương lui ra, Cẩm Nhi mới bưng nước nóng đi vào, thay Vân Tĩnh Hảo lau thân thể, đổi xiêm y sạch sẽ.
Quân Thiếu Tần ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt Vân Tĩnh Hảo, không khỏi vươn ngón tay ra để dưới mũi nàng, cảm thấy hơi thở nàng tiếp xúc với lông tơ ngón tay, cả người hắn mới buông lỏng, trong đầu chỉ nghĩ. . . . . . Cũng may, cuối cùng ông trời trả nàng lại cho hắn rồi!
Trong tẩm điện trống vắng, đèn cung đình buông xuống, hắn ngồi dựa đầu giường, ôm chặt nàng trong ngực, chỉ sợ vừa buông tay thì sẽ mất đi, ấm áp trên người hắn làm thân thể lạnh lẽo của nàng dần dần ấm trở lại, trời có chút sáng lên thì nàng bỗng nhúc nhích.
Thấy nàng rốt cuộc tỉnh, Quân Thiếu Tần mừng rỡ như điên.
Vân Tĩnh Hảo ho hai tiếng, cả khuôn mặt gầy đến nhọn hoắt, giống như một quả hạnh nho nhỏ, hắn vội vàng bưng nước đút nàng uống xong, trong hốc mắt của nàng đều là nước mắt, đôi môi khẽ nhúc nhích, giọng nói nho nhỏ, nhẹ đến nỗi gần như không có nửa phần hơi sức: "Ta không đi, thật không đi, chàng bảo Cẩm Nhi thu thập một chút, thiếp muốn trở về Cầm Sắt điện. . . . . ."
Quân Thiếu Tần không nói lời nào, chỉ ôm nàng, qua hồi lâu, nàng lại nói: "Để cho thiếp trở về đi thôi, thiếp có thể làm cho chàng vui vẻ, những người khác cũng có thể làm được, chàng đừng buộc thiếp tiếp tục lưu lại đây, đừng để cho thiếp thấy những thứ không muốn nhìn nữa. . . . . ."
"Đừng nói nũa." Quân Thiếu Tần cắt đứt lời nói của nàng, giọng nói trầm khàn như mài qua cát đá: "Ta biết nàng nghĩ rời ta mà đi, vẫn luôn nghĩ như vậy, hiện giờ nàng hận ta, liền nghĩ như vậy, nếu ta để nàng đi ra khỏi Càn Nguyên điện này, nàng liền tự có biện pháp để cho ta vĩnh viễn cũng không tìm được nàng. . . . . ." Hắn nâng mặt nàng lên, chạm nhẹ trên da nàng, hồi lâu, thở một hơi thật dài, lại nói: "Tối hôm qua ta thật sự say, cũng không biết xảy ra chuyện gì, ta xin lỗi nàng, về sau tuyệt sẽ không như vậy."
Vân Tĩnh Hảo cũng không đáp lời, hai người cứ như vậy giằng co hồi lâu, Quân Thiếu Tần mới gọi nàng một tiếng, vùi mặt trên vai nàng, trong giọng nói lại mang theo một chút cầu xin, dịu dàng giống như nỉ non: "Tin ta một lần nữa thôi, ta xin nàng."
Tác giả có lời muốn nói: Lúc này nhất định là Vân Tĩnh Hảo biết Phùng Lương bán đứng nàng, thuốc giải là Phùng Lương phối, bên trong có một vị dược mạnh bất lợi đối với thai nhi, Phùng Lương không thể nào không biết, Phùng Lương là người tri đạo (lương tri đạo đức) mà còn gạt nàng, nhất định là có người cho phép hắn làm như vậy, người nọ không phải Quân Thiếu Tần thì là ai?
Cho nên, Hoàng Tang nha, chương sau ngươi muốn giải thích rõ như thế nào để nhận được tha thứ? Nhất định phải nghĩ cho kỹ mới nói, thật!
*d^_^b*