Ba Nghìn Kiếm Giới Bản Dịch

Chương 72: Không Thể Bỏ Cuộc Chỉ Có Sống Chết






Tô Dạ lắc đầu cười nói, đây nhất định là một cô gái có nội tâm mạnh mẽ, tuy rằng thời gian trong bí cảnh trôi qua không mạnh, nhưng không phải ai cũng chịu được ngàn năm buồn tẻ, chỉ có Lục Thanh Thanh mang tấm lòng trẻ con như vậy mới có thể không vì thời gian trôi qua mà lay động, rút ngắn thời gian và không gian vô hạn thành một khối ở trong lòng.
 
Tô Dạ cẩn thận đánh giá cuốn sách bìa vàng đã cũ này, trên bìa sách lại không nhiễm một hạt bụi, đầu ngón tay Tô Dạ lật giở trang thứ nhất nhẹ nhàng như cánh bướm.
 
Một luồng ánh sáng màu xanh tỏa ra mạnh mẽ, đó là toàn bộ ghi chép ở bí cảnh [Nghịch Đạo Loạn Thường], tất cả đều hóa thành thực thể triển lãm trước mặt Tô Dạ, Tô Dạ không dám bỏ qua bất cứ một chi tiết nào, đây chính là truyền thừa của Thần Minh Giả, lại còn là một dược tu Thần Minh Giả có thể phá vỡ được giới hạn sinh tử.
 
Hai canh giờ sau, lúc Tô Dạ đi ra vẻ mặt vẫn bình thường, sau khi thấy Tô Dạ ra, mười tám liền đi đến quan tâm hỏi: "Sao rồi?"
 
Lúc này Bạch Sát dùng hồn tri nhắc nhở Tô Dạ: "Ngoại trừ truyền thừa của chủ nhân, muốn nói với người khác cũng bó tay."
 
Tay trái Tô Dạ vừa lật, thanh kiếm màu xanh bằng thủy tinh xuất hiện từ hư không bị Tô Dạ nắm chặt trong tay, trên thân kiếm có ánh sáng lưu chuyển, tản ra khí lạnh dọa người.
 
Đám người mười tám nghĩ Tô Dạ ở bên trong ngây người hơn một canh giờ, hẳn là có thể chạm đến một vài truyền thừa, cái thanh kiếm thủy tinh màu xanh này cũng là binh khí không tầm thường, nhưng độ bền hơi yếu, kiếm tu thiên hạ thời nay lụi tàn, công pháp bí tịch không có mấy, quả thật là có một loại cảm giác ăn thì không được bỏ thì tiếc.
 
Năm mươi mốt như rất thỏa mãn nói: "Sáu mươi tám không sao đâu, thật ra ta cũng chả có thu hoạch gì."
 

Mười ám lại còn vô cùng lạnh nhạt vỗ vai Tô Dạ: "Rất được, rất thích hợp với ngươi.

.

."
 
Bốn mươi ba và hai mươi bảy cũng tiến tới an ủi Tô Dạ, tình cảnh này khiến cho Tô Dạ không biết làm sao.
 
Vốn dĩ Tô Dạ cũng muốn khoe ra một phen, nhưng mà tại sao dáng vẻ của mấy người này lại giống như rất ghét bỏ hình dáng của thanh kiếm này vậy?
 
Cái thanh kiếm thủy tinh xanh này siêu lợi hại có biết không hả?
 
Tô Dạ vừa định giải tích một phen, có điều ngẫm lại thì thôi, dù sao kiếm xanh này cũng cùng một nhịp thở với bí cảnh, cũng xem như là bộ phận vô cùng then chốt trong truyền thừa, có thể nói thanh kiếm thủy tinh xanh này chính là chìa khóa mở ra bí cảnh.
 
(1)Bất khả tư nghị: "không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được"
 
(2)Ý vị thâm trường: Suy nghĩ sâu xa
 
(3) Phô thiên cái địa: trút xuống mọi nơi
 
(4) Khắc cốt ghi tâm: việc đã ghi vào tâm khảm
 
 
 
Mặc dù không mang thủ ký ra, nhưng những thứ truyền thừa kia đã in sâu vào trong hồn phách Tô Dạ, có điều lượng thông tin vô cùng lớn, tạm thời Tô Dạ không có cách nào dùng Hồn Tri để xem, mà chỉ nói qua về sự thay đổi của thế giới Tam Thiên.
 
Lục Thanh Thanh nghe thấy lão tổ tông đã ngã xuống, bất ngờ cũng không quá sa sút, trái lại bắt đầu đặt hứng thú trên người Tô Dạ, tất nhiên Tô Dạ cũng từ Lục Thanh Thanh mà hiểu biết rõ về nơi này, Lam Kiếm thủy tinh này là dùng đá Hư Không để tạo ra, nghe qua thì không thấy có gì đặc biệt, tuy nhiên bên trong lại cất dấu huyền cơ.
 
Đầu tiên không có đá Hư Không nào có màu xanh dương cả, vậy thì vì sao kiếm này lại trong suốt như thủy tinh, xanh thẳm như nước biển vậy?
 

Cái này là [ Nghịch Đạo LoạnThường] lấy từ một quặng mỏ đá Hư Không, trải qua tôi luyện trăm ngàn sức ép đúc tinh hoa thành thanh kiếm này!
 
Bởi vì đá Hư Không có điểm đặc biệt, kiếm này có độ cứng cực cao, khiến cho người ta ngạc nhiên là trọng lượng chỉ bằng trường kiếm bình thường mà thôi, có điều vì trong quá trình tạo ra bị hao tổn quá lớn, không gian bên trong bị tàn phá hơi nghiêm trọng, không thể làm pháp bảo không gian.
 
Nhưng thần kỳ là kiếm này có liên hệ với bí cảnh, mà hồn phách của Tô Dạ lại liên kết với kiếm hồn, Tô Dạ mượn kiếm này cũng giống như dùng chìa khóa có thể mở ra cánh cửa tùy ý tự đi vào bí cảnh, hoàn toàn có thể nói là kiếm giả có được bí cảnh.
 
Điều này đối với Tô Dạ mà nói có ý nghĩa rất lớn, hắn có thể dùng bí cảnh làm ván cầu qua lại thế giới Tam Thiên, lại có thể chạy thoát thân trong thời khắc nguy hiểm, có điều bây giờ tu vi của Tô Dạ còn thấp, đối với việc xuyên qua hàng rào hư ảo này thì còn hơi sớm.
 
Ngoại trừ cái đó, Tô Dạ còn bất ngờ phát hiện hồn phách của bản thân không chỉ đơn giản là có thể câu thông với kiếm hồn, mà kiếm hồn của trường kiếm màu đen còn bị Tô Dạ gạt bỏ, cho nên có thể coi là thanh kiếm không có hồn phách.
 
"khụ khụ.

.

."
 
Mặc dù hình dáng của Bách Sát bây giờ chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, nhưng dáng vẻ giơ tay nhấc chân lại giống như trước, sờ sờ cái cằm bóng loáng vốn không hề có chòm râu, vẻ mặt ai oán đấm ngực ho khan liên tục, nhìn qua vô cùng kì dị.
 
"Tiếp theo các ngươi muốn tiếp tục đi tham quan bí cảnh này, hay là muốn đi tìm các đồng môn sư huynh đệ của các ngươi đây?"
 
"Có lẽ là tiền bối biết vị trí của họ nhỉ?"

 
Ánh mắt sưng đỏ của mười tám còn chưa biến mất, có điều nhìn có tinh thần hơn so với trước kia, như vậy chứng tỏ thiên phú dị năng [Động Sát] tiến bộ hơn trước.
 
Bách Sát lắc đầu nói: "Tuy sinh mệnh ngoại tộc đều dựa vào trao đổi hồn phách, nhưng quả thực không thoải mái dễ dàng như các ngươi tưởng tượng, ta cũng chỉ biết đại khái tình huống ở các khu vực, hơn nữa ta chưa thấy qua người trong miệng các ngươi, cho nên tìm kiếm hơi phiền toái.

.

."
 
Bỗng nhiên lời nói thay đổi, Bách Sát cười quái dị nói: "Tuy rằng sinh mệnh ngoại tộc ở sa mạc này không nhiều lắm, nhưng so với những địa vực khác thì cũng không phải là ít."
 
Dáng vẻ đứa trẻ của Bách Sát cười khiến cho lông tơ trên người mọi người dựng lên, chợt nhớ tới lúc bọn họ đi ra từ rừng rậm nguyên sinh đến bình địa nhiều sỏi đá đã bị Ngão Thú tập kích.