Ba Nghìn Kiếm Giới Bản Dịch

Chương 57: Độc Giác Thú 2






Mọi người đều bằng lòng im lặng chính là vì vậy, Độc Giác Thú gần gũi tự nhiên, Độc Giác Thú cũng là thánh thú của Nhân tộc, quái vật điên cuồng không hề nể nang chút gì chắc chắn sẽ phải rơi vào phản kích của Tinh Linh tộc.

 
Rốt cuộc khu rừng rậm nguyên thủy này lớn đến mức độ nào?
 
Vậy thì Tinh Linh tộc trong này lại có đến bao nhiêu?
 
Đối mặt với hàng nghìn hàng vạn Tinh Linh tộc, có lẽ quái vật chẳng hề sợ hãi, thế nhưng nhóm hạt giống thì lại không giống vậy được, chỉ hơn một trăm Tinh Linh tộc là cũng đã đủ để nhóm hạt giống phải ứng phó toàn lực, hơn nữa nơi này còn là sân nhà của Tinh Linh tộc.

 
“Vậy chúng ta vẫn tiếp tục theo dấu hai mươi ba, hay là…”
 
Đề nghị của mười tám khiến rất nhiều người do dự, rất nhiều tu sĩ cố gắng cả đời cũng chưa từng được nhìn thấy Độc Giác Thú một lần, cơ hội thế này cũng coi như đời trước tu mãi mới có được, cho nên không một ai muốn buông tha dễ dàng như vậy.

 
“Cầu phú quý trong nguy hiểm! Hơn nữa không phải còn có Tô Dạ và bốn mươi ba ở đây đấy sao?” Khuôn mặt đầy vẻ hung dữ của ba mươi sáu rung lên, quát to.


 
Tất cả mọi người đều ngừng hành động mà nhìn về phía Tô Dạ và bốn mươi ba, vào lúc này, khí thời điểm nhân lực không thể cầu khẩn hiệu quả, thì ngược lại, họ đều sẽ gửi gắm hi vọng vào trong hư vô.

 
Đương nhiên Tô Dạ cũng không muốn từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này chút nào, cảm tình của hắn đối với thể tu còn trên cả kiếm tu, tuy rằng tất cả mọi loại tu luyện mà nhóm hạt giống có hắn đều dính dáng, nhưng thứ Tô Dạ tinh thông nhất, cố chấp nhất cũng chỉ có thể tu và kiếm tu, chỉ có lúc luyện thể và luyện kiếm thì Tô Dạ mới có thể phát ra hết tất cả tình cảm của chính mình, trong lòng Tô Dạ luôn mặc niệm rằng, nếu như bản năng dự cảm là thiên phú của chính hắn vậy thì hãy chỉ cho hắn một con đường sáng suốt đi!
 
Trong đầu Tô Dạ bắt đầu xuất hiện một vài hình ảnh không thể tưởng tượng, giống như là điềm báo sớm trong tương lai, hình ảnh tất cả mọi người bị quái vật giết chết, cũng có hình ảnh mọi người bị mưa tên Tinh Linh vô tận bao phủ, còn có hình ảnh Tô Dạ và bốn mươi ba cả người đầy máu không ngừng chạy trốn, còn có hình ảnh khuôn mặt mọi người ngập tràn tiếc nuối đi ra khỏi rừng rậm nguyên thủy.

 
Tô Dạ bắt đầu hao tổn hồn lực không ngừng sàng lọc, đây là lần đầu tiên Tô Dạ thực sự cảm nhận được thiên phú của mình.

 
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tô Dạ cũng dừng lại ở một hình ảnh, biết trước không phải là vạn năng, càng không phải điều tuyệt đối, tương lai thay đổi chỉ trong chớp mắt, mỗi một thời điểm đều có thể có rất nhiều xu hướng có khả năng xảy ra, thế nhưng Tô Dạ vẫn túm lại được hình ảnh trôi qua trong nháy mắt này.

 
“Ta có một đề nghị.


 
Nếu Tô Dạ đã nói thế, vậy thì rõ ràng là hắn muốn ở lại, tuy rằng cho đến lúc này uy hiếp của hai mươi ba vẫn là mũi kiếm sắc bén treo trên đầu mọi người, nhưng cũng không một ai muốn từ bỏ Độc Giác Thú.

 
Ánh mắt nóng bỏng của mọi người dồn tới khiến Tô Dạ cảm thấy hơi không được tự nhiên, nhưng hắn biết hiện giờ thời gian đang gấp gáp, cho nên liền nói sơ qua đề nghị của mình với mọi người.

 
“Cái gì? Sáu mươi tám, ngươi chắc chắn không đùa ta đấy chứ?” Ba mươi sáu nhảy dựng lên, chỉ vào Tô Dạ, hô to.

 
Lúc này hai mươi bảy lạu cười ha ha: “Ba mươi sáu, không phải ngươi nói là cầu phú quý trong nguy hiểm sao, thế nào, giờ sợ rồi hả?”

 
Ba mươi sáu bị lời nói móc của hai mươi bảy khiến cho đỏ cả mặt, hắn phản bác: “Ai sợ chứ, thế nhưng chuyện này cũng…”
 
Mười tám thì lại nhíu mày, có vẻ như đang tự hỏi về tính khả thi trong đề nghị của Tô Dạ.

 
“Sáu mươi tám, ngươi nói là chúng ta trợ giúp Độc Giác Thú, nhưng mà quái vật lại có thể bị đánh chết dễ dàng như thế ư? Lỡ như lúc đó Độc Giác Thú và Tinh Linh tộc không phân địch ta thì biết làm thế nào? Không, nên nói là vốn dĩ chúng ta đã là kẻ địch của bí cảnh này rồi.


 
Mối lo của mười tám cũng chính là mối lo của mọi người, đề nghị này của Tô Dạ cực kỳ to gan nhưng cũng rất phù hợp với ý nguyện của cả đám người, thế nhưng cẩn thận cân nhắc thêm, số nhân tố không xác định lại có quá nhiều.

 
“Độc Giác Thú là loài vật thần thánh không giống bình thường, không miệt thị chủng tộc khác như Cự Long, cũng không coi thường chủng tjc khác như Phượng Hoàng, cho nên ta tin rằng hắn có thể nhận ra được thiện ý của chúng ta.


 
Mười tám vẫn nhìn Tô Dạ chằm chằm, hỏi: “Chỉ sợ hành vi của chúng ta cũng không phải là thiện ý, trí tuệ của sinh vật thần thánh chỉ sợ cũng không phải thứ chúng ta có thể tưởng tượng ra được, ngươi cho rằng như thế có thể nhận được máu tinh khiết của Độc Giác Thú? Đồng thời, trong chuyện này còn có một điều kiện tiên quyết đó chính là đồng tâm hợp lực đánh giết quái vật, nếu như quái vật trốn thoái, vậy thì cho dù Độc Giác Thú có thiện lương đến đâu thì cũng sẽ không giao ra tinh huyết của chính mình để  lại phải trả cái giá lớn là tổn hao thực lực của bản thân đâu, đúng chứ?”
 
Tô Dạ hít sâu một hơi, sau đó nói ra những lời cuối cùng mà chính hắn muốn nói, chuyện còn lại cũng chỉ có thể giao cho mười tám phán đoán nữa thôi.


 
“Muốn có được chỗ tốt cực lớn thì cũng chỉ có thể đánh cược một ván, nếu như các vị quyết định ở lại, so với việc nghi ngờ tính khả thi của đề nghị ta đưa ra, chi bằng nên nhanh chóng đưa ra một kế hoạch thì hơn.


 
Mười tám biết chuyện này cũng không chuyện mình có thể quyết định, khi hắn nhìn về phía mọi người, thấy ánh mắt của mỗi người ai cũng đều cực kỳ nóng rực, hắn liền biết mũi tên đã căng lên dây không thể không bắn ra rồi.

 
“Nếu ngươi đã đề nghị, vậy thì chắc hẳn ngươi đã có kế hoạch rồi đúng không, sáu mươi tám.


 
“Đương nhiên.