Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 9: Lâu đài cổ Blood Rose (8)




Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
"Sao lại muốn kết đội với tôi?" Hai người cùng nhau rời khỏi nhà ăn, Tống Viêm không kiềm lòng được mà hỏi.
"Ừm... Chắc là cảm thấy cậu khá hợp mắt." Ngô Kiêu như đã vạch ra sẵn hướng đi, dẫn Tống Viêm ghé ngang qua tầng 1.
"Hợp mắt sao? Lần này không phải do hệ thống thưởng tiền à?" Tống Viêm nhìn lướt qua những bức tranh lồng khung mạ vàng trên hành lang, không khỏi nhớ đến cảnh tượng đêm hôm đó.
Ngô Kiêu nghe xong lại cười nhẹ: "Tôi nói cậu không tin à?"
Tống Viêm chưa kịp trả lời đã nghe thấy Ngô Kiêu nhỏ giọng nói: "Có người thưởng tiền còn hào phóng hơn nhiều so với hệ thống nữa kìa..."
"Cái gì?" Tống Viêm nhất thời không nghe rõ, nhưng cậu lại nhanh chóng bắt được điều gì đấy từ trong ánh mắt của Ngô Kiêu.
"Ặc, tôi nói là tôi thích lấy việc giúp người khác làm niềm vui, cảm thấy cậu hợp mắt hữu duyên nên mới hợp tác thôi." Ngô Kiêu nhướng mày, tròng mắt liếc đến phía trước bên phải, Tống Viêm theo bản năng muốn nhìn theo, nhưng vừa tính thực hiện thì trong lòng lại rung lên một cái, lập tức làm như không có chuyện gì mà nhìn về phía bên kia cửa kính thủy tinh.
Quả nhiên, từ phía bên kia cửa kính cậu thấy được một bóng hình chợt lóe qua.
"Nếu vậy thì... cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi lần này." Tống Viêm áp chế đống suy nghĩ trong lòng, đuổi theo Ngô Kiêu, vì để không lộ ra bất kì sơ hở nào, ngoài miệng cậu ráng cưỡng ép đổi đề tài: "Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Tôi nghĩ cả ngày hôm qua cậu không rảnh rỗi gì mấy, chắc là đã thăm dò xong hết xung quanh tòa lâu đài này rồi đúng không." Ngô Kiêu thấy mục đích của mình đã đạt được, không thèm ám chỉ mập mờ gì nữa, dựa theo câu hỏi của Tống Viêm để nêu lên trọng tâm.
"Đúng vậy, trên cơ bản là tôi đã quan sát hết mọi căn phòng có thể quan sát rồi, nhưng lúc đó tôi đi lang thang không có mục tiêu cụ thể, nên không có phát hiện gì mới." Tống Viêm hồi tưởng lại sự việc ngày hôm qua, rất không hài lòng với thành quả của mình.
"Đi quanh quẩn không mục tiêu, quả thật người mới rất dễ đi lang thang vô định, coi thường manh mối đơn giản nhất." Ngô Kiêu dựa theo nguyên tắc lấy tiền làm việc, hết sức kiên nhẫn: "Vậy giờ tôi cho cậu một mục tiêu."
"Còn nhớ hai câu xuất hiện trên Tượng đài Khai Sáng lúc trước không?"
Tống Viêm ráng hồi tưởng, rặn ra từng chữ trong câu: "Chim dạ oanh núp dưới tán lá vàng, ánh trăng chiếu rọi hoa hồng màu máu."
"Tán lá vàng trong đó có nghĩa là gì đây?" Ngô Kiêu nhìn Tống Viêm, "Đưa ra một lời suy đoán đơn giản táo bạo nhất, tên Lewis của Nam tước dịch thẳng sang tiếng Anh còn có nghĩa là lá cây, đúng không."
"Cho nên tán lá vàng đang ám chỉ đến tòa lâu đài này ––" Tống Viêm nhanh chóng phản ứng lại: "Cho nên, anh nghĩ rằng chúng ta nên đi tìm manh mối dưới tầng hầm ngầm sao?!"
Ngô Kiêu không thể không gật đầu: "Hôm qua tôi đã tìm hết mấy phòng ở tầng 1 rồi, hôm nay chúng ta phải nắm chặt thời gian, tranh thủ tìm ra manh mối càng sớm càng tốt."
Tuy đã có hướng đi sơ bộ, nhưng công việc lục soát của bọn họ lại không hề thuận lợi, chỉ có thể dùng cách đơn giản thô bạo nhất là gõ thử sàn nhà hoặc các vách tường, dựa vào âm thanh để đoán xem nơi đó có mật thất nào hay không.
Hơn nửa buổi sáng đã qua, Tống Viêm bắt đầu xoa xoa vùng bụng khó chịu và vùng eo vì thường xuyên cúi gập mà đau xót, cũng may là bây giờ đứa bé trong bụng chưa quá lớn, nhưng vẫn không thể không lo rằng nếu cậu vẫn mãi bị nhốt trong hệ thống Ba ngày hung trạch này, thì những ngày tháng sau khi thai nhi lớn hơn sẽ không biết nên làm thế nào.
"Bây giờ còn sót lại hai căn phòng cuối cùng, một cái là phòng khách, một cái là thư viện." Sau khi lục soát xong một căn phòng, Ngô Kiêu và Tống Viêm quay lại hành lang, nhìn toàn cảnh tầng 1 của tòa lâu đài, cuối cùng còn xót lại hai căn phòng.
"Nếu cả hai căn phòng cuối cùng này vẫn không có... Vậy chỉ còn hai khả năng." Tống Viêm dựa lên vách tường hành lang, tạm nghỉ ngơi: "Một là, suy đoán của chúng ta đã sai ngay từ đầu, sự việc không có liên quan tới tầng hầm, hai là –– manh mối nằm trong một phòng nào đó mà chúng ta từng lục soát, tiếc là chúng ta đã bỏ qua."
Cho dù là khả năng nào thì bọn họ đều không mong muốn điều đó.
"Khoan đã, lục soát cho xong hai căn phòng cuối cùng rồi tính sau." Ngô Kiêu lúc nào cũng thong dong tiêu sái thì giờ phút này cũng có hơi nản lòng, nhưng vẫn tiến đến vị trí hai căn phòng cuối cùng: "Chọn một trong hai đi, vào phòng nào trước?"
Tống Viêm chống lên vách tường, cử động cái eo tê mỏi, tùy ý nói: "Thư viện đi, phòng nào trước cũng như nhau cả thôi."
Ngô Kiêu không có ý kiến, hai người cùng nhau tiến vào thư viện.
Ngoài dự đoán, trong thư viện ngoại trừ hai người bọn họ còn có một người nữa.
"Thiếu gia David." Một cô hầu gái dáng người nhỏ xinh đang đứng bên cửa sổ, chà lau mấy khung ảnh lồng kính treo trên tường thư viện, nhìn thấy hai người đi vào thì có hơi ngượng ngùng khom lưng chào.
Tuy Tống Viêm và Ngô Kiêu không ngờ nơi này sẽ có NPC, nhưng cũng rất nhanh chóng nhập vai vào nhân vật.
"Ngài Nam tước sai tôi dẫn thiếu gia David đến đây tìm vài quyển sách." Tống Viêm nghiêm túc nói với cô hầu gái nhỏ.
Cậu chỉ muốn làm cameo đi ngang sân khấu một chút, để cô hầu gái nhỏ kia đừng làm phiền bọn họ nữa, nhưng người tính không bằng trời tính, cô hầu gái cứng ngắc ngẩng đầu lên, đỏ mặt nhìn bọn họ, vừa nhiệt tình vừa ngượng ngùng hỏi: "Xin hỏi có cần tôi hỗ trợ hai người không ạ?"
"Không, không cần." Tống Viêm đang ngơ ngác vì phản ứng của cô hầu gái, còn Ngô Kiêu thì dứt khoát lên tiếng: "Để ta tự mình tìm là được."
Cô hầu gái thấy thế thì không kiềm được sự thất vọng, buồn buồn nâng váy cuối đầu chào, sau đó mới bồn chồn tiếp tục lau khung kính.
"Tôi cứ nghĩ Ngô thiếu gia sẽ thương hoa tiếc ngọc cơ đấy." Trải qua một buổi sáng hợp tác cùng nhau, quan hệ giữa hai người cũng đã kéo gần thêm một chút, đi vòng qua một cái kệ sách cao lớn, Tống Viêm bắt đầu đùa giỡn với Ngô Kiêu.
Ai ngờ Ngô Kiêu nghe xong lại nghiêm túc lắc đầu, cào cào mái đầu đỏ rực: "Tôi không dám léng phéng sau lưng Tiểu Nguyễn đâu."
"Tiểu Nhuyễn?" Tống Viêm suýt bị giọng điệu ngứa đòn của Ngô Kiêu làm cho run lẩy bẩy, nhưng không kiềm được hiếu kì, cậu cảm thấy Ngô Kiêu cực kỳ giống như mọi người đánh giá, là một tên công tử bột không đáng tin cậy, bất chợt hắn lại phun ra câu nói đó làm cho người khác không kịp thích ứng.
"Hứ," Ngô Kiêu đắc ý cười cười: "Chờ đến khi ra ngoài, tôi dẫn cậu đi gặp mặt."
Nói xong thì khom lưng, bắt đầu nhẹ nhàng gõ gõ mặt sàn.
Ngô Kiêu này biến đổi tính cách nhanh thật, Tống Viêm tiêu hóa một hồi lâu mới tiếp thu được sự thật, xoay người đi sang hướng khác bắt đầu lục soát.
"Henry, mang bàn chải qua đây giúp tôi được không?" Đáng tiếc, cậu đã xem nhẹ sự ảnh hưởng của NPC đối với hành động của mình.
Sau khi hầu gái bị Ngô Kiêu từ chối, cô nàng âm thầm không từ bỏ. Cô không dám tiếp cận Ngô Kiêu, nên lập tức chuyển hướng sang bắt chuyện với Tống Viêm: "Sao hôm nay lại là cậu đi cùng với thiếu gia David?"
"Tôi cũng không rõ lắm... ngài Nam tước sai tôi thì tôi phải làm thôi." Tống Viêm có hơi bất đắc dĩ mà tránh né cô hầu gái, vì đề phòng cô nhìn ra sơ hở gì đó, cậu làm bộ như mình đang tìm sách ở phía dưới cùng của kệ sách, mượn cơ hội thăm dò mặt sàn.
"Tôi nghe nói hôm qua thiếu gia David luôn ở cùng tiểu thư Edisa, chuyện này có thật không?" Cô hầu gái lẩm bẩm.
Tống Viêm vò đầu bứt tai, đành phải ừm ừm à à đáp lời, không ngừng dịch chuyển sâu vào trong thư viện.
Kệ sách cao lớn dày đặc san sát nhau che khuất ánh mặt trời, càng đi sâu vào phía trong thư viện, ánh sáng càng lúc càng mờ tối, xung quanh cũng chìm vào bóng râm.
Tống Viêm tiếp tục cúi đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, cẩn thận gõ mấy phiến đá lát sàn, mà cô hầu gái lại một mực theo sát phía sau cậu vừa ríu rít hỏi chuyện của Ngô Kiêu, vừa lười biếng lướt qua kệ sách.
"Lạch cạch", bàn chải nhỏ trong tay cô không cẩn thận rớt xuống trước mặt Tống Viêm: "Henry, nhặt giúp tôi với."
Tống Viêm thở dài, tiện tay nhặt lên, ngẩng đầu đưa cho cô, cô hầu gái ríu rít cảm ơn, tính cúi người nhận lấy. Bàn tay cô lộ ra khỏi lớp vải ren chỉ còn lại một bộ xương thối rữa.
Tống Viêm sửng sốt, áp chế sự sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn, ở giữa những kệ sách to lớn tối tăm không lọt nổi ánh mặt trời, cô hầu gái vừa nãy còn tươi cười đáng yêu, hiện tại đã biến thành một bộ thi thể mục nát làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng dường như cô cũng không hề hay biết, vẫn tiếp tục dùng bàn tay chỉ toàn là thịt nát của mình quét dọn kệ sách. Hàm răng còn dính lủng lẳng miếng thịt môi đang khép mở hỏi thăm Tống Viêm chuyện của Ngô Kiêu.
Trong nháy mắt Tống Viêm nghĩ đến cảnh tượng của Lucius tối hôm qua, gương mặt kia trắng bệch kì dị, cậu nhìn cô hầu gái trước mặt, trong lòng lại mơ mơ hồ hồ nảy ra một ý tưởng.
"Cô có thể giúp tôi chuyện này được không?" Tống Viêm vịn kệ sách đứng lên, cố gắng giữ cho âm giọng mình được bình tĩnh.
"Tôi đột nhiên nhớ tới, Nam tước đại nhân có kêu tôi lấy giúp ngài cuốn《 Cầm phổ Kingston – upon – Hull 》," vừa nói cậu vừa tiện tay rút một quyển sách ở gần đó, hơn nữa còn dụ dỗ người ta: "Cô giúp tôi mang cái này đến cho ngày ấy, tôi sẽ bật mí cho cô... chuyện của thiếu gia David."
"Thật không?" Cô hầu gái nhỏ vui sướng nở nụ cười, đáng tiếc gương mặt hồng hào nguyên bản hiện giờ chỉ còn một đống thịt nát: "Anh nói phải giữ lời đó, bây giờ tôi đi liền."
"Ừ, hứa đó." Tống Viêm gật đầu, nhìn cô hầu gái ôm quyển sách đi xuyên qua từng hàng kệ sách, chạy thẳng ra ngoài, cho đến khi đi đến chỗ cánh cửa tràn ngập ánh mặt trời, cô quay đầu lại làm tư thế hẹn gặp lại, gương mặt hư thối đã trở lại như ban đầu.
Quả nhiên...
"Ý cậu là những người trong tòa lâu đài này khi ở trong bóng tối sẽ biến thành xác chết?" Ngô Kiêu nghe Tống Viêm kể lại chuyện ban nãy, cau mày suy tư.
"Vì vậy tôi nghi ngờ những NPC trong tòa lâu đài này đã chết từ lâu." Tống Viêm nói ra suy đoán của mình, "Nhưng hình như bọn họ không nhận ra điều này, bởi vậy, cho đến hiện tại vẫn không hình thành nên bất kì uy hiếp gì đến chúng ta."
"Có vẻ là vậy thật, có điều phải chú ý cẩn thận một chút, nói không chừng một lúc nào đó sẽ chuyển sang tình thế nguy hiểm."
"Mặt khác, lần đầu tiên tôi phát hiện ra hiện tượng này chính là ở đây, tại thư viện này," Tống Viêm đưa ánh mắt về phía xa xa, nhìn từng hàng kệ sách to lớn: "Tuy rằng rất có thể cả hai lần đều là trùng hợp, nhưng tôi cảm thấy chưa chắc chúng không liên quan gì đến nhau."
Ngô Kiêu nhìn sườn mặt cậu, sau đó vui vẻ huýt sáo: "Không tệ nha, thích nghi rất nhanh, nếu đã như vậy, chúng ta tiếp tục nán lại đây lục soát."
Chỉ là lần này bọn họ không giới hạn phạm vi trên sàn nhà hay vách tường nữa, mà trực tiếp đốt một ngọn nến trên bàn sách, đi sâu vào phía bên trong những dãy kệ sách.
"Tôi nghĩ, nếu manh mối lúc trước muốn nhắc nhở chúng ta về mối liên hệ giữa tòa lâu đài với âm nhạc thì không thể nào không dùng được... lúc nãy chúng ta đã tìm trong phòng nhạc, nhưng đối với lâu đài này mà nói, không có chỗ nào là không liên quan đến âm nhạc."
Ngô Kiêu vừa đi vừa nói, bọn họ đi vòng qua kệ sách cao lớn cuối cùng, hiện ra trước mắt bọn họ là một ít nhạc cụ được tùy ý trưng bày.