Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 73: Rừng phong rực rỡ (2)




Edit + beta: Khuynh
―――――
Đưa Kỷ Hàng đến xong, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong chỉ ngồi lại chốc lát liền rời đi, nắm tay nhau đến chỗ Tượng đài Khai Sáng.
Sau khi thiết lập "cân bằng" trong trò chơi Hung trạch, Kỷ Hành Phong cũng không hẳn là hoàn toàn không có việc gì để làm.
Người tham gia trò chơi càng nhiều, phó bản mới cũng càng nhiều, khả năng xuất hiện lỗ hổng lại càng lớn. Lúc trước, Kỷ Hành Phong lợi dụng cảm ứng của mình với trò chơi, liên tục tìm kiếm bug của trò chơi, cuối cùng mới có thể thuận lợi thông qua lỗ hổng trong phó bản chung cư và phó bản vườn trường đưa Tống Viêm ra ngoài.
Mà trên thực tế, cách làm này rất dễ bị Hạch phát hiện. Cho nên, vào lần đầu tiên Tống Viêm thoát khỏi trò chơi trong một đoạn thời gian ngắn ở phó bản chung cư, Hạch đã tạo ra một không gian khác trong chung cư, muốn nhốt Tống Viêm trong đó cho đến khi đứa nhỏ ra đời.
Nhưng may là Kỷ Hành Phong kịp thời phát hiện ý đồ của Hạch, mới có thể kéo Tống Viêm ra khỏi không gian kia.
Hạch khi trước có thể cảm ứng được lỗ hổng của phó bản, thì Kỷ Hành Phong hiện tại tất nhiên cũng có thể. Cho nên, những năm gần đây, mỗi khi nhàn rỗi, Kỷ Hành Phong ngẫu nhiên sẽ dẫn theo Tống Viêm tiến vào những phó bản có lỗ hổng, tiến hành tu sữa bug, đồng thời cũng xem như là đi giải trí.
Tống Viêm đứng cạnh Kỷ Hành Phong, ngẩng đầu nhìn từng dãy số trôi nổi hỗn loạn trên Tượng đài Khai Sáng, không khỏi nhớ tới lần Kỷ Hành Phong để mình chọn phó bản.
"Tìm được chưa anh? Lần này mình đi đâu đây?"
Kỷ Hành Phong gật đầu, nâng tay chạm nhẹ vài cái lên Tượng đài, hai dãy số liền lóe sáng rồi chậm rãi di chuyển xuống, dịch đến trước mặt Tống Viêm: "Hai cái này nè, em chọn một cái đi."
"Vẫn muốn để em chọn à?" Tống Viêm cười cười, trong ánh mắt lại mang theo mấy phần chế giễu, hiển nhiên là đang nhớ tới nợ cũ năm đó.
Kỷ Hành Phong hiện giờ chẳng sợ gì, chỉ sợ Tống Viêm nhắc lại chuyện năm đó anh làm. Nhưng cũng may, sau vài lần bị giáo huấn, anh cũng luyện ra được chút trình độ ứng đối.
"Đúng rồi nè, để Viêm Viêm chọn." Kỷ Hành Phong thuần thục ôm eo Tống Viêm, nâng tay cậu đặt trước hai dãy số kia, còn nhẹ nhàng hôn má Tống Viêm nói: "Lỗ hổng của hai phó bản này cũng không lớn đâu, Viêm Viêm tới chọn một cái đi."
Hơi thở ấm áp đảo qua vành tai, Tống Viêm có mềm lòng hay chưa thì chưa biết, nhưng eo thật ra đã có hơi mềm hơn trước rồi.
Cậu hắng giọng, muốn thoát khỏi lòng ngực Kỷ Hành Phong, lại bị đối phương khóa chặt eo, hoàn toàn không thể động đậy. Rơi vào đường cùng, Tống Viêm đành duỗi tay vỗ đại vào một dãy số trên đó: "Cái này đi..."
Ánh sáng lấp lánh quen thuộc nháy mắt vây quanh hai người, Kỷ Hành Phong vươn tay che mắt Tống Viêm, sau đó, Tống Viêm liền cảm giác được một trận trời đất quay cuồng khác thường.
"Lỗ hổng của phó bản này cũng xuất hiện trên đường truyền tống hả anh?" Tống Viêm chịu đựng cơn choáng, cũng không định nói ra làm Kỷ Hành Phong phân tâm, nhưng ngay sau đó, tay Kỷ Hành Phong đã áp vào bên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa ấn, giúp cậu giảm bớt cơn chóng mặt.
"Ừ, vấn đề của phó bản này cũng na ná với phó bản chung cư hồi trước, tuy không đến mức trực tiếp đẩy người ra khỏi trò chơi, nhưng đúng là có thể đưa đến nơi khác." Kỷ Hành Phong cẩn thận giảng giải cho Tống Viêm, Tống Viêm cũng từ từ mở mắt.
Chỉ thấy cậu và Kỷ Hành Phong đang lơ lửng trong bóng tối, nhưng cậu lại có thể thấy rõ sự vật chung quanh, Kỷ Hành Phong đang thao túng cát đen nhanh chóng tu bổ một cái lỗ hổng.
"Sắp xong rồi." Kỷ Hành Phong dùng một tay rảnh rỗi, tiếp tục xoa ấn thái dương giúp Tống Viêm.
Không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy chỗ được cát đen tu bổ dần dần hiện ra từng đốm sáng trắng như Tượng đài Khai Sáng, chúng nhanh chóng khuếch tán, xua tan bóng tối quanh thân hai người.
Chờ đến khi ánh sáng rút đi, Tống Viêm phát hiện mình đã đứng trước một căn biệt thự bỏ hoang.
Cậu đã tiến vào phó bản rồi.
Kỷ Hành Phong không có bên cạnh cậu, nhưng những năm gần đây, lượng phó bản Tống Viêm từng vào không đến mấy ngàn thì cũng có mấy trăm, bởi vậy cậu cũng không còn bối rối như trước kia. Cậu nương theo ánh trăng no tròn trên đỉnh đầu, tràn đầy hứng thú mà quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Trước mặt cậu hiện giờ là tòa kiến trúc chính của hung trạch lần này, một tòa biệt thự cao ba tầng. Căn biệt thự này trông có vẻ như được xây dựng rất tinh mỹ, chỉ tiếc là đã bị bỏ phế thật lâu, không có lấy một cánh cửa kính nào hoàn chỉnh, tất cả đều treo đầy những lỗ thủng lớn tối om, trông cực kỳ giống với mấy hốc mắt đen thui trên đầu lâu.
Mà cậu hiện tại đang đứng trong sân trước của biệt thự, bốn phía mọc đầy cỏ dại cao hơn nửa người, xa xa còn có thể nhìn thấy hàng rào sắt bao quanh sân. Bên ngoài hàng rào là rừng cây to đen nghịt, nhánh cây khô khốc tựa như những ngón tay thon dài của nữ vu đang cố gắng vươn đến ánh trăng.
Tống Viêm rút katana ra, chém rớt đám cỏ dại trước mặt, bắt đầu tiến về phía biệt thự.
Từng bụi cỏ khô vàng bị cắt đi, Tống Viêm cẩn thận chút ý đường đi dưới chân, nhưng chưa đi được bao lâu, đã phát hiện trong bụi cỏ phía trước hình như đang ẩn giấu thứ gì đó.
Cậu chém đứt mớ cỏ khô gần nhất, ai ngờ, bên trong đống cỏ lại bất chợt lộ một cái đầu lâu khô quắt.
Tuy mấy năm nay Tống Viêm đã thấy không ít thứ này trong trò chơi, nhưng cậu vẫn bị dọa cho hết hồn mà lui về sau một bước.
Một lúc sau, thấy cái đầu lâu cũng không có động tĩnh gì, Tống Viêm mới tiếp tục đi tới, dọn sạch đống cỏ cây quanh đó. Lúc này cậu mới phát hiện, thứ giấu bên dưới bụi cỏ không chỉ có cái đầu, mà là một bộ thi thể hoàn chỉnh.
Thi thể kia trông như từng bị thiêu cháy, sắc đen cháy xém lan tràn, nhưng bộ quần áo trên người vẫn khá vẹn toàn, đó là một bộ đồ lao động màu nâu sẫm, bên tay là một cái cưa điện bị đánh rơi. Thoạt nhìn, người này khi còn sống có lẽ là thợ trồng hoa hoặc là tạp vụ của tòa biệt thự này.
Tống Viêm cau mày, cúi người xem xét tình trạng của thi thể, nhưng ngoại trừ có thể xác định thi thể này từng bị thiêu cháy, thì cũng không còn manh mối nào khác.
Vì thế, cậu đứng lên, vỗ rơi cỏ vụn trên người, tiếp tục hướng đến biệt thự.
May mà trên đoạn đường sau đó cũng không lại đụng vào vật gì, Tống Viêm nhanh chóng tới trước biệt thự.
Cửa tầng 1 đang đóng, Tống Viêm tìm không thấy chìa khóa nên đạp mạnh vài cái lên khóa cửa, ai ngờ, cánh cửa này trông đã cũ nát nhưng hiệu quả chống trộm vẫn còn tốt lắm. Bị Tống Viêm đạp mấy cái như vậy mà vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Cửa chính mở không ra, Tống Viêm cũng không tiếp tục liều mạng, mà đổi sang vòng tới trước một cánh cửa sổ cách đó khá gần, hai tay chống lên cửa sổ, trực tiếp trèo đi vào.
Nhưng Tống Viêm mới vừa trèo lên, chân còn chưa chạm đất, thân thể đã được ai đó đỡ lấy.
"Cửa sổ thấp muốn chết, em cũng không té được đâu." Tuy nói như vậy, nhưng khóe miệng Tống Viêm lại nhịn không được mà hơi cong lên, còn giơ tay ôm cổ đối phương.
Trong bóng đêm, Kỷ Hành Phong không tiếp lời, chỉ ôm Tống Viêm từ trên bậc cửa sổ xuống, nhẹ nhàng thả cậu lên mặt đất, mới nói: "Thấp cũng không được, giờ em đang..."
Nhưng anh còn chưa nói xong, hai người liền nghe thấy tiếng hỗn loạn trong một căn phòng gần đó. Sau đó, bọn họ nhìn thấy một cậu trai mặc đồng phục học sinh khóc lóc vọt tới: "Rốt cuộc em cũng gặp được người rồi! Hai, hai vị đại ca, chúng ta đang ở đâu vậy!"
Cậu nam sinh kia vừa la hét, vừa không ngừng dùng tay áo lau nước mũi và nước mắt. Không nói đến chuyện khác, Tống Viêm chưa từng thấy nam sinh 17 18 tuổi cao to nào mà có thể khóc kêu đến nỗi này như cậu ta.
Kỷ Hành Phong im lặng che chắn Tống Viêm ở phía sau, tự mình ứng phó nam sinh trước mắt: "Mới nãy cậu không nghe được tiếng hệ thống nhắc nhở à?"
Sau khi cải cách các phó bản hung trạch, Kỷ Hành Phong đã tăng lớn âm lượng của hệ thống gốc, còn thêm cả phần giải thích về trò chơi, bao gồm quy tắc và điều kiện quay về hiện thực... Về cơ bản, hoàn toàn có thể giúp người chơi hiểu rõ tình cảnh của mình.
"Tiếng, tiếng hệ thống?" Ban đầu nam sinh hơi ngây ngẩn, sau đó dùng sức hít mũi rồi gật gật: "À! Em nhớ ra rồi, em có nghe!"
"Vậy sao cậu còn..." Tống Viêm cũng nhịn không được mà nhô đầu ra hỏi.
"Em tưởng cái đó giả mà!" Nam sinh nói xong lại khóc dữ dội hơn, cậu ta cố gắng níu kéo hỏi: "Vậy, vậy là em chết thiệt rồi hả?"
Kỷ Hành Phong nhìn chăm chú cậu học sinh 17 18 này, năm đó khi anh tiến vào trò chơi, cũng là ở độ tuổi này. Thật ra, anh có thể hiểu rõ sự lo lắng và không cam lòng của cậu ta vào giờ phút này. Nhân thế còn nhiều vướng bận như vậy, ai mà có thể chấp nhận chuyện mình đã chết là sự thật ngay đâu.
Nhưng anh vẫn gật đầu, khẳng định: "Đúng vậy, cậu đã chết rồi."
Biểu tình của cậu ta đột nhiên cứng lại, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, nhưng lại ngơ ngẩn nhìn Kỷ Hành Phong.
Mi mắt Kỷ Hành Phong hơi rũ xuống, vừa định nói gì đó, anh cảm giác được Tống Viêm cầm tay anh, bước ra bên cạnh anh, cùng anh đối mặt với cậu nam sinh này.
"Cậu đúng là đã chết, không chỉ cậu mà chúng tôi cũng vậy," Kỷ Hành Phong nhìn hai mắt sưng đỏ của cậu ta, vứt hết những lời an ủi vô dụng đi, trực tiếp mở ra hiện thực: "Nhưng cậu vẫn còn cơ hội, thông qua 5 vòng chơi là cậu có thể sống lại."
"Nhưng, nhưng em..." Nam sinh ấp úng muốn nói gì đó, lại phát hiện hai người đã vòng qua cậu ta, sóng vai đi sâu vào trong biệt thự.
"Không có nhưng nhị gì hết, muốn rời khỏi chỗ này, thì ráng mà sống sót trong trò chơi đi." Tống Viêm kéo tay Kỷ Hành Phong, hơi quay đầu nói với cậu trai kia.
Cậu ta đứng im một hồi, cuối cùng hung hăng chà lau nước mắt, xoay người đuổi theo hai người Tống Viêm.
Giải quyết xong chuyện của cậu học sinh, Tống Viêm bắt đầu cùng Kỷ Hành Phong thăm dò cấu tạo của tòa hung trạch này.
Sau khi đi một vòng lớn, Tống Viêm mới phát hiện, tuy không gian bên trong căn biệt thự này rất lớn, nhưng kết cấu lại cực kỳ đơn giản.
Vừa vào cửa chính là phòng khách thập phần rộng rãi, giữa phòng đặt một chiếc bàn trà lớn, bên bàn trà còn phối thêm một bộ sofa.
Bên cạnh phòng khách là phòng bếp và phòng ăn kết hợp. Điều khiến Tống Viêm chú ý là, giữa phòng ăn lại bày một chiếc bàn ăn to gấp mấy lần bàn trà, ghế ngồi của bàn ăn hầu hết đã biến hình cũ nát, nhưng lại vẫn đủ 10 chiếc.
Tống Viêm nâng mắt kính, tầm mắt quét mấy vòng quanh bàn ăn, trong lòng dần sinh ra phỏng đoán.
Nơi này... hình như không phải nhà ở thông thường.