Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 7: Lâu đài cổ Blood Rose (6)




Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh. Truyện Khác
―――――
"Anh!" Lý Bá Cường nghe Ngô Kiêu nói thì không kiềm được muốn nổi điên, nhưng thật sự không dám, chỉ có thể cố gắng nín nhịn.
Ngô Kiêu cười lạnh nhìn lướt qua hắn ta, xoay người đi thẳng ra khỏi nhà ăn.
Sau khi Ngô Kiêu rời đi, những người còn lại trong nhà ăn cũng bắt đầu thấp thỏm, thấy cuộc tranh luận này không đi đến đâu thì nhộn nhịp tính rời đi. Nhưng Vệ Phương sống chết cũng không chịu quay lại căn phòng gia sư đã từng có người chết kia, túm chặt tay áo của Hồ Hàm: "Anh Hàm, tối, tối nay, tôi ở bên anh được không."
"Cái này hơi bất tiện nhỉ?" Hồ Hàm hiếm khi biểu hiện ra vẻ khó xử, khuyên: "Nếu cô thật sự sợ quá thì có thể đến ở chung với Cao Vân Vân."
"Đúng rồi, Phương Phương, tụi mình ở chung đi." Sắc mặt của Cao Vân Vân vẫn còn khó chịu, chuyện vừa mới xảy ra làm cô không muốn ở một mình một chỗ nữa.
"Không! Không cần..." Ai ngờ Vệ Phương nghe thấy lại cực lực lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tổn thương của Cao Vân Vân, thì mới miễn cưỡng giải thích: "Tụi mình ở chung... ai cũng không giúp được ai, không bằng..."
Thế mà cô lại kéo tay Lý Bá Cường: "Không bằng, anh Lý, anh cho tôi ở chung một đêm đi."
Lý Bá Cường nghe xong, ánh mắt ác liệt nhìn Cao Vân Vân: "Ai dám ở chung với kẻ hiến tế chứ."
Cao Vân Vân vừa muốn nói lời phản bác, nhưng thấy Vệ Phương tránh né mình, cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, bụm mặt chạy đi.
"Anh Hàm, tối nay anh dẫn theo tôi đi, tôi thật sự rất sợ." Nhìn bóng dáng cô bạn của mình chạy đi, Vệ Phương cũng không chịu nổi nữa mà òa khóc.
Hồ Hàm thấy thế chỉ xoa dịu: "Không phải tôi không muốn, có điều trong phòng tôi chỉ có hai cái giường, cô đến ở thì Tống Viêm..."
"Anh không cần để ý tôi." Tống Viêm đột nhiên mở miệng, ngẩng đầu nhìn Hồ Hàm. Không biết vì sao từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hồ Hàm, cậu đã cảm giác được có điều gì đó bất thường, nếu như có thể thì cậu không muốn chung phòng với Hồ Hàm một chút nào: "Tôi sẽ tự đi tìm chỗ ngủ."
Vừa dứt lời, cậu lập tức cảm nhận được ánh mắt của người mặt sắt, nghĩ đến chuyện xảy ra hồi trưa, Tống Viêm vội vàng mở miệng giải thích: "Không phải tôi muốn đến..."
Nhưng người mặt sắt chỉ liếc nhìn cậu một cái, không chờ cậu nói xong đã đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
Đến giờ phút này, cuộc đàm phán chính thức đầu tiên kể từ khi tiến vào hung trạch đã qua loa kết thúc như vậy.
Trước khi rời khỏi nhà ăn, Tống Viêm quan sát hướng đi của mọi người.
Triệu Khánh An đã mất đi bạn gái nên cự tuyệt giao lưu với người ngoài, một thân một mình như du hồn lay lắc trong tòa lâu đài.
Ba người Lý Bá Cường, Vệ Phương và Hồ Hàm tụ tập lại trong hai căn phòng gần sát nhau, Cao Vân Vân không biết đã chạy đi đâu, còn ba người Hạ Phồn, Ngô Kiêu và người mặt sắt vừa nhìn là biết không dễ chọc vào, chắc là đã về phòng mình rồi nhỉ?
Còn chính bản thân Tống Viêm... cậu sầu não lắc đầu, nhưng cậu không hối hận vì đã nhường phòng mình cho người khác, dù sao có một người như Hồ Hàm bên cạnh làm cậu càng khó yên tâm hơn.
Nhưng cứ như vậy thì biết phải đi đâu đây?
Màn đêm buông xuống, ban ngày thì lâu đài cổ vẫn còn hiện ra sự xa hoa tráng lệ, nhưng một khi ánh trăng chiếu rọi, dường như đã rũ bỏ sạch sẽ mọi sự ngăn nắp gọn gàng ban sáng, trở nên thê lương mà tuyệt vọng.
Tống Viêm tìm một ngọn nến ngắn, nương theo ánh nến đi trên hành lang yên tĩnh.
Đêm tối luôn mang lại cho người ta rất nhiều sự sợ hãi mà chính bản thân họ cũng khó lòng giải thích được, đã vậy giờ phút này cậu còn biết rất rõ, mình đang đi lại trong một tòa lâu đài ma ám, hơn nữa cách đây không lâu, nơi này thật sự đã từng có người chết.
Tống Viêm hít sâu một hơi, ép bản thân đừng suy nghĩ lung tung nữa, bước chân nhanh hơn. Đích đến của cậu là phòng thư viện lớn mà ban ngày tìm thấy, nơi đó có kệ sách rất cao có thể ẩn nấp cùng với ghế sô pha mềm mại, có thể xem như là một nơi tuyệt vời để nghỉ ngơi.
Ngọn nến càng cháy càng ngắn, ánh lửa cũng trở nên lập lòe mờ ảo, rõ rang là không có gió nhưng lại nhảy nhót lúc cao lúc thấp, giống như... giống như trong màn đêm bất tận phía sau, có người thổi từng chút từng chút vào nó.
Mà hình dạng ánh nến nhảy lên nhảy xuống lại không ngừng biến hóa, mơ mơ hồ hồ, lúc lớn lúc nhỏ, như u quỷ bám sát không rời, đi theo sát sau lưng Tống Viêm.
"Sắp tới rồi, sắp tới rồi..." Tống Viêm tự nhủ với bản thân, từ bước đi chuyển thành chạy bước nhỏ, rốt cuộc cũng đến trước cửa thư viện.
Cậu nhẹ nhàng thở dốc, một tay bưng đế nến sắp bị ngọn lửa đốt đến, một tay cẩn thận đẩy cửa phòng.
Ánh nến đáng thương lập tức tắt ngúm, trong lòng Tống Viêm lộp bộp vài tiếng, bản năng sinh tồn làm cậu nhanh chóng lui vài bước về phía sau, nhưng khuôn mặt trắng nhách không giống người sống phía sau cánh cửa kia đã vọt đến trước mặt cậu rồi!
"A!" Tống Viêm sợ tới mức không nhịn được hét lên, muốn chạy trốn lại bị một cánh tay lạnh như băng khóa cổ tay lại.
"Henry, xin hỏi cậu đang làm gì vào giờ này." Đúng lúc này, âm thanh lạnh băng quỷ quái truyền đến, ngữ khí vừa quen thuộc vừa nghiêm túc.
Miệng Tống Viêm mở ra còn chưa kịp khép lại, nhưng mắt và tai cậu lại tận chức tận trách mà truyền hết những thứ vừa nhìn thấy vừa nghe thấy vào đại não.
"Vì sao cứ lần nào ngài Nam tước sai ta đi tìm cậu là cậu lại chạy lung tung bên ngoài vậy?" Ban đêm, quản gia Lucius vẫn mặc một bộ trang phục đuôi tôm không một nếp nhăn, mang theo vẻ mặt lạnh nhạt nói.
Tống Viêm suốt đoạn đường đi cứ mơ mơ màng màng, cũng không biết bản thân đã đi theo quản gia Lucius đến trước cửa phòng ngủ chính như thế nào, cậu không ngừng ngước lên nhìn xuống Lucius, ánh nến chiếu lên gương mặt hắn vẫn rất bình thường, không hề khủng khiếp như lúc ở thư viện.
Có lẽ... ban nãy là do mình tự dọa mình, Tống Viêm có chút nản lòng nghĩ.
"Mời vào, ngài Nam tước đang chờ cậu bên trong." Lucius dừng bước, dường như đến cả cái liếc mắt cũng không muốn bố thí cho Tống Viêm, vừa mới dẫn người đến trước cửa đã muốn quay bước rời đi.
"Cảm ơn," Tống Viêm nhàn nhạt nói, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó: "Khoan đã!"
"Xin hỏi, ngài Nam tước... nhờ ngài đến tìm tôi là khi nào?"
Quản gia Lucius dừng bước, xoay người nhìn cậu một hồi, giọng nói lạnh lùng: "Sau bữa tối không lâu."
Tống Viêm nghe vậy thì sửng sốt, lại nghe Lucius hối thúc: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì mời cậu vào nhanh cho, ngài Nam tước còn đang đợi đấy."
"Được, được..." Tống Viêm ngơ ngác gật gật đầu, nhìn cánh cửa phòng trước mặt, rồi lại sinh ra cảm giác mờ mịt khó hiểu.
Tống Viêm nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa phòng.
Ánh nến mờ nhạt chiếu rọi lên bức rèm cửa sổ màu đỏ thẫm như hoa hồng, lò sưởi cháy rực hong cho tấm thảm lông cừu dày dặn trở nên ấm áp. Người đàn ông mặc trên người bộ đồ ngủ kiểu cách Trung cổ giống như hồi trưa, vẫn ngồi bên bàn cửa sổ đọc sách như cũ, sau khi thấy cậu đến cũng không thèm đứng lên, chỉ hơi quay đầu lại, lộ ra chiếc mặt nạ sắt đầy khí chất chết chóc nặng nề.
Tống Viêm trở tay đóng cửa phòng, có hơi bứt rứt mà thả tay ra, nhìn người mặt sắt nói: "Cảm ơn anh vì đã chứa chấp tôi đêm nay."
Cậu tính nói thêm câu nữa thì người mặt sắt lại vẫy tay: "Không cần nói gì nữa, đi nghỉ ngơi đi."
Nhưng Tống Viêm không ngoan ngoãn nghe lời như hồi trưa nữa, cậu vẫn chăm chăm nhìn người mặt sắt, trong giọng nói mang theo một chút cẩn thận: "Là vầy... về trò chơi này, tôi vẫn còn nghi vấn, tôi có thể hỏi anh một chút không?"
Người mặt sắt gật đầu: "Cậu hỏi đi."
"Đến tột cùng là vì sao chúng ta lại phải tiến vào trò chơi này vậy?" Tống Viêm tiến hai bước về phía người mặt sắt, giải thích nói: "Tôi nhớ rất rõ trước khi tôi tiến vào hệ thống này, tôi đang ở trên một chiếc xe buýt... hình như đã xảy ra tai nạn giao thông."
"Cho nên... có phải vì tôi đã chết, nên mới bị kéo vào trong hệ thống hay không?"
Tống Viêm nói xong, yên lặng nhìn về phía người mặt sắt, ánh mắt lóe vài tia mong chờ yếu ớt.
Người mặt sắt lại im lặng, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng: "Còn gì nữa không, cậu còn muốn hỏi gì nữa không?"
Tống Viêm hơi há miệng, hồi lâu mới lấy lại được dũng khí: "Vậy có phải... người sau khi chết, sẽ, hoặc là có thể sẽ bị kéo vào trong hệ thống này hay không?"
Nhất thời bầu không khí trong phòng im ắng cực kỳ, Tống Viêm cảm giác được trong lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi, cậu ngẩng đầu, hi vọng đối phương có thể đưa ra một lời giải đáp.
"Chính xác thì tất cả chúng ta đều là những người đã chết trong hiện thực, nhưng cũng không phải tất cả những người đã chết đều sẽ bị kéo vào đây." Giọng nói của người mặt sắt vẫn khàn khàn, nhưng lọt vào tai của Tống Viêm lại giống như một trận gió đông, thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng cậu.
"Nói cách khác, vẫn có thể, đúng không?" Tống Viêm run rẩy đi tới trước mặt người mặt sắt, nhìn gương mặt chằng chịt vết sẹo bị mặt nạ sắt nặng nề bao trùm.
"Được rồi, cậu nên đi nghỉ đi." Người mặt sắt tựa như đang né tránh, đứng dậy lướt qua vai Tống Viêm, đi về phía cửa phòng: "Tôi còn có việc phải xử lý, cậu ngủ trước đi."
Ngoài dự đoán, cho dù người mặt sắt không trả lời câu hỏi của cậu, nhưng Tống Viêm không tiếp tục ép hỏi nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, nhỏ giọng nói: "Dạ... vậy anh đi đường cẩn thận."
Người mặt sắt nhỏ giọng "ừ" một tiếng khó nghe rõ, rồi sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng, Tống Viêm nhìn bóng dáng của hắn, âm thầm xoa xoa bụng nhỏ, ánh mắt dần dần từ mê mang chuyển sang chắc chắn.
"Không biết quý ngài Nam tước đây đêm khuya bãi giá là có chuyện gì?" Ánh trăng chiếu xuống phòng sách nhỏ, Ngô Kiêu vác theo quả đầu ổ gà đỏ như lửa thong dong đi đến bên cạnh bàn đọc sách, giọng điệu giễu cợt nhưng lại không hề nóng nảy.
"Liên minh." Người mặt sắt ngước mắt nhìn hắn, thô bạo hộc ra hai chữ.
Ngô Kiêu nghe xong thì nở nụ cười, lắc đầu nói: "Anh biết đấy, tôi chưa bao giờ liên minh với người khác."
Sau khi bị từ chối một cách phũ phàng, người mặt sắt cũng không hề tức giận, trái lại như đã chuẩn bị từ lâu, ném mạnh túi tiền đến trước mặt Ngô Kiêu: "Vậy thì giao dịch."
Nụ cười của Ngô Kiêu càng thêm tươi rói, tay trái nhặt túi tiền lên, tay phải chìa ra trước mặt người mặt sắt: "Giao dịch vui vẻ."
―――――
Tác giả có lời muốn nói:
Viêm Viêm: Uầy, không ngờ nhanh như vậy đã bị mình lột sạch sẽ