Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 61: U hồn đêm trường (Hoàn)




Edit + beta: Khuynh
―――――
Trên sân thể dục, Tượng đài Khai Sáng tắm dưới cơn mưa dần dần trồi lên, ánh sáng trắng lấp lánh chiếu sáng nửa bầu trời đen nhánh.
Mà cùng lúc đó, mặt đất lại truyền đến một đợt chấn động kịch liệt ––
"Tượng đài Khai Sáng xuất hiện rồi, chẳng lẽ ––" dù Tống Viêm chưa từng nhìn thấy Tượng đài Khai Sáng bất chợt xuất hiện trong quá trình tiến hành phó bản, nhưng cậu vẫn đoán được tình huống lúc này.
"Kẻ hiến tế đã hoàn thành nhiệm vụ." Kỷ Hành Phong khẳng định suy đoán của Tống Viêm, sau đó anh ôm lấy Tống Viêm trên giường, không màng đến mặt đất còn đang chấn động mà ôm cậu chạy xuống.
"Nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội."
Tống Viêm nhìn ra được mọi chuyện rất gấp, không để Kỷ Hành Phong phải phân tâm giải thích, chỉ mặc cho anh ôm chạy đi trên hành lang.
Nhóm NPC sinh viên còn đang hết lòng diễn cảnh hoảng loạn khi gặp động đất, Kỷ Hành Phong che chở Tống Viêm chen vào trong đám người, bị dòng người xô đẩy mà chạy xuống cầu thang.
Một tia chớp tạc sáng hành lang sau khi bị cắt điện, dư quang trong mắt Tống Viêm hiện lên hình ảnh những sinh viên bên cạnh khiến hô hấp của cậu không khỏi cứng lại. Những NPC đó tuy vẫn đang gào hét như những người bình thường, nhưng trên người họ lại hiện lên từng vết sẹo như những vết nứt, thậm chí cơ thể của rất nhiều người đã bị chen lấn đến rách nát.
Kỷ Hành Phong cũng chú ý tới điểm này, anh dừng bước chân, thả Tống Viêm đứng xuống, ánh mắt cũng dần dần buốt lạnh.
"Viêm Viêm, đứng sau lưng anh đi, đừng cử động."
Tống Viêm nghe vậy, lập tức vòng ra sau người Kỷ Hành Phong, ánh mắt gắt gao nhìn đám người phía trước.
Trường đao bỗng xuất hiện trong tay Kỷ Hành Phong, nhưng anh không dùng nó đánh chém những NPC xung quanh, mà chỉ như đang tích tụ gì đó, im lặng tạm dừng chốc lát.
Nhóm NPC còn đang vô tri vô giác đổ xuống cầu thang, mà trường đao của Kỷ Hành Phong đã giơ lên, giống như khi ở phó bản chung cư, mang theo ngàn cân chi thế* đâm vào mặt đất.
*Gốc là 千钧之势: kiểu như tư thế cầm cây đao nặng ngàn cân bổ xuống á.
Hành lang vừa rồi còn đầy ấp tiếng kêu la sợ hãi lập tức an tĩnh lại. Vết rách trải dài trên người những NPC đó ùn ùn tăng lên, chớp mắt liền xé rách thân thể đã hao mòn rách nát của bọn họ, hóa thành cát đen đầy đất.
"Mấy cái này là..." Tống Viêm nhìn cát đen vô hồn dưới chân, không khỏi nhớ tới chuyện từng trải qua vào đêm trước phó bản chung cư.
"Mấy cái đó là bản thể của NPC, cũng là bản thể của trò chơi." Kỷ Hành Phong cũng không muốn nhiều lời, xoay người kéo Tống Viêm tiếp tục hướng xuống lầu: "Đi nhanh đi, chúng ta phải chặn kẻ hiến tế trước khi hắn rời đi bằng Tượng đài Khai Sáng."
Tống Viêm nhìn thoáng qua cái nắm tay của hai người, cuối cùng quyết định đem chuyện trong lòng áp xuống trước, chuyên tâm chạy đến sân thể dục cùng Kỷ Hành Phong.
Ánh sáng quanh Tượng đài ngày càng lấp lánh, mà toàn bộ khuôn viên trường học vẫn đang bị vây khốn trong động đất và mưa to, tựa như sau đó sẽ lập tức bị hủy diệt hoàn toàn.
Tống Viêm và Kỷ Hành Phong cuối cùng cũng chạy tới sân thể dục, nhưng tâm tình cả hai lại càng thêm ngưng trọng, bởi vì dưới hai bức Tượng đài cao to kia, đã xuất hiện hai bóng người.
"Hai người tới rồi?" Hồ Hàm dựa vào Tượng đài, văn nhã vỗ tay, như vô cùng hoan nghênh bọn họ đã đến.
Mà bên cạnh hắn, Vương Ninh với vẻ vui mừng như điên vì chiến thắng, đang ngửa đầu nhìn cửa ra dần dần hiện hình trên Tượng đài Khai Sáng.
Kỷ Hành Phong cũng không nhiều lời, anh giơ ngang trường đao trước người, dắt Tống Viêm cảnh giác tiến từng bước.
Ngô Kiêu và Nguyễn An cũng vội vàng chạy tới, mà cách sau bọn họ không xa là một mình Chu Y Y cũng trốn được ra khỏi ký túc xá, đang lảo đảo hướng đến sân thể dục.
Hồ Hàm nhìn nhóm người đang từng bước tới gần, không hề sốt ruột mà chỉ chậm rãi đi tới bên người Vương Ninh, nói với cô ta: "Bọn họ quá nhiều người, tôi phải nhanh chóng tiễn cô đi."
Tượng đài chợt bừng sáng, ánh sáng kia giống như vô số cây kim trắng, đâm cho mấy người trước Tượng đài mở mắt không nổi, ngay cả da thịt cũng có cảm giác bị bỏng.
Nhưng Kỷ Hành Phong không định bỏ qua thời cơ cuối cùng, anh cởi áo khoác che mặt Tống Viêm đang chắn ánh bạch quang giúp anh, sau đó xông thẳng đến Tượng đài Khai Sáng.
Ngô Kiêu bên kia cũng lấy khẩu Eptigon vẫn chưa có đất dụng võ lần nào trong vòng này ra, cố gắng hé mở đôi mắt bỏng rát vì ánh sáng trắng, bắn mấy phát về phía Vương Ninh.
Đáng tiếc, bọn họ lại không theo kịp động tác của Hồ Hàm.
"Cô có thể đi rồi."
Hắn giống như một người trao giải, thưởng cho kẻ hiến tế của hắn –– cái chết.
Tượng đài bừng sáng chợt vỡ nứt như bóng đèn, "pộp" một tiếng mà vỡ vụn thành vô số mảnh.
Tống Viêm vừa kéo áo khoác trên đầu xuống liền nhìn thấy thi thể Vương Ninh ngã xuống. Hai mắt cô ta trừng lớn, giống như hoàn toàn không ngờ được, một khắc trước khi mình rời khỏi phó bản lại bị người dẫn đường giết chết.
"Anh làm vậy để làm gì hả?" Tống Viêm ngẩng đầu, đề phòng rút katana ra, chất vấn Hồ Hàm.
Vẫn còn một Tượng đài Khai Sáng đang ánh lên ánh sáng ôn hòa vô hại, chiếu rọi khuôn mặt của mọi người.
Hồ Hàm không trả lời, chỉ móc khăn tay ra, vừa tỉ mỉ chà lau vết máu trên tay mình, vừa chậm rãi đi đến chỗ cậu.
Lúc này, mặt đất rung động, lôi điện tím đen cắt ngang không trung, bổ thẳng vào tòa dạy học đằng xa.
"Đừng nhúc nhích." Kỷ Hành Phong nhận ra được ý đồ của Hồ Hàm, trong tiếng đổ vỡ vang dội của tòa dạy học, nhanh chóng trở lại bên cạnh Tống Viêm, dùng mũi đao chỉa thẳng vào ngực Hồ Hàm.
Hồ Hàm rũ mắt nhìn mũi đao, vẫn không hề có nửa phần sốt ruột, chỉ vô hại nói: "Tôi giúp mọi người giết kẻ hiến tế đầu tiên rồi, bộ như vậy không tốt à?"
Kỷ Hành Phong và Tống Viêm không bị dao động, Ngô Kiêu và Nguyễn An cũng đuổi tới, ánh mắt mọi người trói chặt Hồ Hàm, thời khắc chú ý đến hành động của hắn.
Hồ Hàm hơi cong khóe miệng, ngữ khí càng thêm thong thả, như đang đưa ra đề nghị tốt nhất cho bọn họ: "Mọi người nhìn nè, Tượng đài chỉ còn lại một, kẻ hiến tế... cũng chỉ còn một thôi."
"Chỉ cần giết hắn ––"
"Mọi người liền có thể rời khỏi chỗ này rồi."
Hắn vừa nói dứt lời, một trận chấn động kịch liệt lại kéo đến, Tống Viêm theo bản năng chụp lấy tay Kỷ Hành Phong, nhưng không ngờ khi quay đầu nhìn qua cậu liền cảm thấy trong đầu óc trống rỗng.
"Kỷ Hành Phong!" Theo Tống Viêm gần như gào nát cổ họng, một thanh chủy thủ thuần đen đang cắm thẳng vào sau lưng Kỷ Hành Phong, chỉ một thoáng liền ăn mòn xung quanh miệng vết thương thành cát đen.
Ngô Kiêu nghe thấy tiếng gào lập tức giơ súng Eptigon, nhưng vẫn chậm một bước, Hồ Hàm đã nắm được thời cơ, quơ một cái liền bắt được Tống Viêm còn đang chìm trong kinh hoảng, dùng thanh chủy thủ đen tuyền tương tự, chống trên cổ cậu.
Nguyễn An nhào đến sau lưng Kỷ Hành Phong, bắt được người ra tay đâm chủy thủ kia –– Chu Y Y.
Mọi người đều bỏ qua cô ta, ai cũng không ngờ, cô ta là ám cờ cuối cùng của Hồ Hàm.
"Mấy người bắt tôi làm gì, anh, anh ta mới là kẻ hiến tế thứ hai mà! Chúng ta giết anh ta rồi, liền có thể rời đi!" Chu Y Y đau khổ khóc lóc, cô thật sự không muốn động thủ, không muốn giết người.
Hồ Hàm vào ngày đầu tiên đã nói với Vương Duệ rằng Kỷ Hành Phong là kẻ hiến tế, đồng thời cũng đưa thanh chủy thủ này cho hắn. Vương Duệ không dám tin hắn ngay, nhưng cũng không hoàn toàn không tin, vì thế đã giao mọi chuyện lại cho bạn gái mình, để cô có thể bảo vệ bản thân vào thời khắc mấu chốt...
"Cô làm rất tốt, thật sự rất rốt... Như một phần thưởng, cô sẽ nhanh chóng được rời khỏi nơi này." Hồ Hàm cười khẽ, còn ôn nhu hơn cả mọi lần.
"Rốt cuộc là mày muốn làm gì!" Tống Viêm bị giọng điệu của Hồ Hàm làm cho ghê tởm tới cực điểm, nhưng cả người lại bị đối phương kiềm chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỷ Hành Phong dùng trường đao chống đỡ thân thể của mình, cát đen sau lưng anh liên tục tuôn xuống như máu. Anh lại như không có cảm giác đau đớn, trở tay rút chủy thủ ra, ném xuống đất, sau đó lại giơ trường đao lên, đi về phía Tống Viêm và Hồ Hàm.
"Thả em ấy ra."
Hồ Hàm cười lắc đầu, thương hại nhìn Kỷ Hành Phong: "Mày cho là trong khoảng thời gian này, mày lén làm mấy động tác nhỏ đó, "Hạch" nó không biết gì à?"
"Đừng có tưởng bở, nhất cử nhất động của mọi người, nó đều có thể nhìn thấy đó."
"Trò chơi Hung trạch là của nó... vốn dĩ cũng sẽ là của mày, tiếc quá, bây giờ nó đổi ý rồi."
Tống Viêm bị mấy tin tức này liên tiếp đả kích, mà tay Hồ Hàm đã đè lên bụng cậu: "Dù sao thì, người thừa kế mới cũng sắp được ra đời rồi, không phải à?"
"Bỏ tay mày ra." Kỷ Hành Phong lạnh mắt nhìn Hồ Hàm, mỗi một chữ nói ra đều mang theo lưỡi dao.
Hồ Hàm lại khiêu khích, tiếp tục nói: "Giết mày, giữ nó –– dù gì thì một đứa nhỏ mới sinh cũng dễ khống chế hơn mày nhiều."
Hắn hài lòng nhìn dáng vẻ bị chọc điên của Kỷ Hành Phong, nụ cười càng thêm tùy ý. Nhưng cũng vì thế mà khi bị người ta đâm sau lưng, khóe miệng hắn vẫn chưa thể thu lại.
"Mày câm miệng được rồi đó." Lục Vụ chưa từng lộ mặt từ khi tiến vào phó bản đến nay đã vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng Hồ Hàm, dùng một cây rìu thép, không hề lưu tình mà bổ hắn.
Tuy Tống Viêm không nhìn thấy được tình cảnh phía sau, nhưng cậu lại thời khắc chú ý đến động tĩnh của Hồ Hàm. Ngay khoảnh khắc nhận thấy đối phương khác thường, liền dùng katana đâm về sau, mượn lực thoát ra khỏi tay Hồ Hàm, nhào vào người Kỷ Hành Phong.
"Viêm Viêm." Kỷ Hành Phong thu hồi trường đao trong tay, vững vàng tiếp được Tống Viêm, gắt gao ôm cậu vào trong ngực.
Dù cái ôm của anh có thể giúp người an tâm, nhưng Tống Viêm lại chưa thả lỏng nổi, cậu giãy giụa thoát ra khỏi ngực Kỷ Hành Phong: "Vết thương thế của anh sao rồi, mau để em xem sau lưng anh!"
"Anh không sao." Kỷ Hành Phong lắc đầu, duỗi tay ấn vai Tống Viêm, nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu: "Yên tâm đi, sẽ nhanh khỏi mà."
Tống Viêm đương nhiên không chịu tin, nhưng khi đối mắt với Kỷ Hành Phong, hình như cậu cũng cảm giác được gì đó. Những lời Hồ Hàm nói đã để lộ ra quá nhiều tin tức kinh người, Tống Viêm nhất thời không thể tiêu hóa hết, cậu muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy tình cảnh hiện giờ không thích hợp để bàn về mấy chuyện này.
Mặt đất vẫn đang chấn động, trong khoảng thời gian bọn họ giằng co với Hồ Hàm, toàn bộ phó bản đều đã nứt thành những mảnh nhỏ, chỉ còn nửa sân thể dục dưới Tượng đài Khai Sáng như một hòn đảo cô độc đang gắng sức chống đỡ trong bóng đêm vô tận.
Nhưng Tượng đài lấp lánh ánh sáng kia cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, tựa như chỉ trong vài giây liền sẽ vỡ nát.
"Viêm Viêm, còn nhớ chuyện anh đã hứa với em không?" Kỷ Hành Phong đột nhiên hôn lên trán Tống Viêm, mang theo ôn nhu quyến luyến mà lặp lại lời hứa của mình: "Anh sẽ không rời bỏ em, vĩnh viễn sẽ không..."
"Anh, anh muốn làm gì?" Tống Viêm bấu chặt tay Kỷ Hành Phong, tim cậu như bị xé rách, vừa tuyệt vọng vừa vô thố chất vấn: "Kỷ Hành Phong, anh muốn làm gì!"
"Viêm Viêm, anh không lừa em, anh sẽ bồi em, sẽ ở bên cạnh em, cùng em nhìn con lớn lên... Cho nên, em đừng sợ, cũng đừng khổ sở."
Tống Viêm thẩn thờ lắc đầu, ý quyết biệt trong lời hứa quá nặng nề, cậu không thể phân tích được gì, lại càng không biết nên ngăn cản như thế nào, chỉ phí công lôi kéo Kỷ Hành Phong, gào tên anh.
"Đã đến giờ rồi." Bốn chữ này giống như hồi chuông tuyên án tử hình quanh quẩn bên tai Tống Viêm, sau đó một đôi bàn tay kéo cậu ra khỏi người Kỷ Hành Phong.
Tống Viêm không cần biết người phía sau cậu là ai, cậu chỉ biết liều mạng giãy giụa, muốn nắm tay Kỷ Hành Phong.
Nhưng Kỷ Hành Phong lại không hề quay đầu, anh kiên quyết xoay người, vòng qua Nguyễn An không biết đã ngã vào người Ngô Kiêu từ khi nào, cầm theo trường đao, từng bước tiến đến Tượng đài Khai Sáng cuối cùng trong phó bản.
__________
Tác giả có lời muốn nói: Để phòng hờ thì tui nói rõ cái nhoo
1. Lần này Lão Kỷ thật sự không lừa Tống Viêm, khúc sau thằng chả xác thật vẫn sẽ ở bên cạnh Tống Viêm, chỉ là hình thức tồn tại khác thôi, Tống Viêm cũng sẽ nhanh chóng phát hiện.
2. Lúc trước có cam đoan rồi, cho dù Lão Kỷ có gây rối thì Tống Viêm cũng sẽ gây lại trong vòng 3 chương. Cho nên, nhiều nhất là 3 chương tiếp theo, Tống Viêm sẽ lập tức trở lại phó bản, cùng Lão Kỷ đi quẫy Boss.