Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 54: U hồn đêm trường (7)




Edit + beta: Khuynh
―――――
Vì Ngô Kiêu cũng ra ngoài vào nửa đêm, nên phần thưởng có liên quan đến việc ra ngoài sau 12 giờ đêm hay không, cũng không thể xác định được.
"Cho nên, trước khi có thể xác định chắc chắn, thì buổi tối vẫn nên cố gắng hết sức không ra ngoài hả?" Có người đưa ra kiến nghị, hầu hết người chơi đều gật đầu phụ họa.
"Nếu vậy thì, có phải cũng không thể làm rõ nguyên nhân thật sự khiến Tiểu Tuyết chết?" Đầu trọc nghẹn ngào nói: "Cũng không có cách nào bắt được kẻ hiến tế đã giết cô ấy?"
"Aiz, mày đừng..." Đầu vàng thấy hắn xúc động, cẩn thận kéo kéo cánh tay hắn.
Mọi người lại trầm mặc, Tống Viêm hoàn toàn từ bỏ phần trứng chiên, cậu thật sự không ăn nổi.
Thật ra mọi người đều hiểu, đầu trọc nói những lời này là muốn kích thích bọn họ, không phải là có thể tìm được nguyên nhân chết của Tiểu Tuyết hay không, mà là... nếu ai cũng không ra ngoài vào buổi tối, thì bọn họ sao có thể bắt được kẻ hiến tế trong vòng 6 ngày đây.
"Xem tình hình đã." Kỷ Hành Phong duỗi tay, lấy đĩa trứng chiên của Tống Viêm đi, đổi cho cậu một miếng dưa Hami tươi mát.
Tống Viêm cong khóe miệng, cầm miếng dưa lên ăn luôn: "Nếu cần thì có lẽ buổi tối chúng ta vẫn sẽ ra khỏi cửa."
Đầu trọc nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn bọn họ, trong ánh mắt không chỉ có sợ hãi mà còn chứa thêm một chút gì đó.
Một buổi sáng không vui vẻ cứ như vậy mà kết thúc, tiếng chuông vang lên vào lúc 7 giờ rưỡi, mọi người sôi nổi đứng dậy, hướng đến sân thể dục.
Sáng hôm nay giống với chiều ngày hôm qua, sau khi giáo quan Lưu đến đây, biếng nhác hô khẩu lệnh xong lại biến mất không thấy tăm hơi. Mà đầu trọc vừa thấy ông ta rời đi, cũng không đợi Nguyễn An nói giải tán, liền trực tiếp kéo đầu vàng đứng lên, hướng về ký túc xá.
Nhóm Tống Viêm thấy thế cũng hướng đến ký túc xá.
Bất quá, bọn họ không vội chạy đến gian phòng nơi Tiểu Tuyết gặp chuyện, ngược lại bọn họ cứ đi rồi lại ngừng suốt dọc đường, tra hỏi về ký túc xá của ba nữ người chơi còn lại từ chính miệng các cô, bước đầu xác định không có ai nói dối về vị trí phòng mình, mới bắt đầu di chuyển đến phòng 332.
Chỉ là giờ phút này, trong phòng 332 hiển nhiên đã tụ tập không ít người.
Nhóm Tống Viêm chỉ đứng trên hành lang đã nghe được tiếng ồn ào bên trong.
"Đó là của tôi tìm ra trước mà!"
"Mau trả lại cho tôi."
Ngô Kiêu thấp giọng nói: "Này là cái cô tên Vương Ninh đó đó."
Tống Viêm khó hiểu nhìn qua, cậu thấy đầu trọc đang cầm một vật vuông đen, cùng đầu vàng một trước một sau chạy vội ra khỏi phòng 332.
Nhưng vì hắn chạy quá gấp, không kịp nhìn đường, nên trực tiếp đâm vào Kỷ Hành Phong đang đi tuốt đằng trước trong nhóm bốn người.
"Ấy ui!" Đầu trọc ôm đầu la lên, vừa giương mắt thấy là Kỷ Hành Phong liền xoay người chạy ngược lại, nhưng lập tức bị Kỷ Hành Phong nhanh tay nắm gáy.
"Đại, đại ca, là em không có mắt." Đầu trọc theo bản năng xin tha, nhưng lại trộm giấu vật đen trong tay vào túi, chẳng qua động tác này sao có thể thoát khỏi đôi mắt của Kỷ Hành Phong.
"Cái gì đó, lấy ra đây." Kỷ Hành Phong không hề cố tình làm gì, anh chỉ đặt câu hỏi như bình thường, nhưng đầu trọc lại chột dạ cúi đầu, còn đầu vàng thì nhanh chóng nói: "Không có gì!"
Lúc này, Vương Ninh và Cao Vân Vân trong phòng cũng đi ra, Vương Ninh tức giận chỉ vào hai người đầu trọc và đầu vàng nói: "Cuốn sổ đó rõ ràng là tôi tìm thấy trước, mấy người gấp thì cả bọn cùng xem là được, mắc gì phải giật đi hả!"
Mặt đầu trọc đỏ lên, nửa ngày cũng không rên lấy một tiếng.
"Lấy ra đây." Kỷ Hành Phong nhăn mi, tiếp tục bóp gáy đầu trọc.
Đầu trọc biết mình vô pháp phản kháng, tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn nghe lời mà móc quyển sổ nhỏ màu đen vừa nhét được một nửa vào túi ra.
Tống Viêm bước về trước, đứng sau lưng đầu trọc, dò hỏi Vương Ninh vẫn còn đang tức giận: "Nếu đã lấy ra rồi, thì không bằng cùng xem thử coi trong đó viết gì đi?"
Vương Ninh chỉ tức giận vì bị đầu trọc giật sổ, cô vốn dĩ cũng không có ý định giấu quyển sổ, hiện tại thấy đầu trọc bị Kỷ Hành Phong chế trụ, liền lập tức gật đầu.
Đầu trọc hết cách, đành phải lật quyển sổ trước mặt mọi người.
Quyển sổ kia xác thật không có gì đặc biệt, thứ duy nhất hấp dẫn sự chú ý của mọi người chính là mấy trang cuối cùng, không biết là ai đã viết tay một đoạn chuyện xưa.
"Cái này... là viết cái gì vậy?" Tống Viêm nhìn mấy dòng đầu, chỉ cảm thấy không đầu không đuôi, nhìn đến mấy dòng sau mới hiểu được đại khái, đây là một đoạn chuyện ma rất đáng sợ.
Câu chuyện nói về, một nữ sinh đột nhiên tỉnh dậy vào nửa đêm, muốn đi vệ sinh, nhưng cô nhớ tới lời cảnh báo trước khi ngủ của bạn cùng phòng, không được ra ngoài sau 12 giờ đêm, sợ là sẽ gặp phải quỷ quái nên cô không dám đi. Sau đó thì thật sự nhịn không được, mới gom hết dũng khí đứng dậy, bước vào hành lang tối đen.
Trên hành lang, trừ cô ra thì chẳng còn người nào, cô càng đi càng sợ, nhưng dù có cố gắng đi như thế nào, cô cũng không thể đến được nhà vệ sinh. Cuối cùng, cô gái sợ hãi tới cực điểm, xoay người muốn trở lại ký túc xá, nhưng không ngờ việc này lại cực kỳ thuận lợi, chỉ đi một lát liền về tới.
Cô không khỏi thở phào, mở cửa ký túc xá rồi nhanh chóng vọt vào, nào ngờ, dưới ánh trăng chiếu rọi vào phòng ký túc xá, là cảnh tượng người không đầu đứng đầy phòng, chúng vươn từng cánh tay đẫm máu về phía cô...
"Pốc," Ngô Kiêu cười chảy nước mắt, hắn lướt nhanh nội dung trên đó rồi trực tiếp cười ra tiếng: "Học sinh thời nay, mở bài viết còn chưa suông đã biết soạn chuyện ma cho trường mình rồi. Cái chuyện này á, còn chưa bằng tập làm văn của học sinh lớp 3 đâu."
"Chuyện ma đúng là không có gì hay, nhưng mà ––" Tống Viêm thu hồi tầm mắt, trong lòng lại trầm xuống, câu chuyện này có rất nhiều chỗ khá giống với ác mộng đêm qua của cậu. Cậu suy tư một lát rồi kể vắn tắt lại cơn ác mộng tối qua của mình.
Ngô Kiêu nghe xong, biểu tình cũng nghiêm túc hẳn lên, đầu trọc và đầu vàng càng đuổi theo hỏi đông hỏi tây. Đáng tiếc, giấc mộng vốn không dài, mà Tống Viêm lúc ấy đang trong trạng thái hoảng sợ, nên manh mối có thể bắt được cũng không nhiều lắm. Giờ phút này, dù cậu có cẩn thận hồi tưởng ra sao, cũng nhớ không thêm được chi tiết nào.
"Được rồi," Kỷ Hành Phong thấy Tống Viêm bị đầu trọc và đầu vàng hỏi đến mức khó xử, liền lên tiếng chặn lại: "Manh mối trước mắt đã nhiều rồi."
Đầu vàng và đầu trọc lập tức không dám tiếp tục dây dưa, Tống Viêm nhẹ nhàng thở ra rồi nói: "Đúng vậy, manh mối hiện giờ cũng khá nhiều rồi, nếu muốn thêm nữa thì e là chúng ta phải tự mình ra ngoài vào buối tối nhìn thử mới biết được."
Nói đến đây, đầu trọc và đầu vàng cũng đành phải rút lui, mà bốn người Tống Viêm cuối cùng cũng vào được phòng 332.
Nhưng vì bối cảnh là vườn trường hiện đại, nên thi thể của Tiểu Tuyết cũng đã sớm bị dọn đi, phần lớn người chơi cũng chưa có dịp tận mắt nhìn thấy thi thể của cô. Mà sau khi nhóm Tống Viêm xem xét xong phòng 332, cũng không phát hiện thêm manh mối hữu dụng nào.
Một buổi sáng cứ trôi qua như vậy, mọi người đều bắt đầu âm thầm chờ đợi màn đêm buông xuống.
Nhưng ngay tại buổi chiều, một chuyện ập đến khiến bọn họ trở tay không kịp.
Ánh mặt trời 2 giờ trưa quay sân thể dục thành cái lò nung, thời tiết nóng bức và mùi cao su thấp kém làm người ta không muốn ở lại sân thể dục thêm một giây nào.
Kế hoạch ban đầu của nhóm Tống Viêm là, vì ban ngày tương đối an toàn nên họ sắp xếp ban đêm sẽ lại thăm dò, chờ buổi chiều sau khi đối phó với giáo quan Lưu rồi giải tán, bọn họ sẽ dứt khoát trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Hết thảy mới đầu rất thuận lợi, giáo quan Lưu mang vẻ mặt ngáy ngủ tới, bảo mọi người đứng vào đội hình, xoay xoay vài vòng rồi lại giống như mấy lần trước, lảo đảo rời đi.
Đám sinh viên cũng lười nhác, không đợi thầy ấy đi xa đã lập tức tản đi. Ai ngờ, đúng lúc này, một giáo quan khác với vóc người cao lớn vác theo khuôn mặt đen thui đột nhiên bước tới, lạnh giọng quở trách: "Các cô cậu tập huấn như vậy đó hả!"
Cả đám đều sợ hết hồn, Tống Viêm kéo nhẹ tay Kỷ Hành Phong: "Cái này là plot twist* hả?"
*Plot twist (có thể gọi tắt là twist): nếu hiểu đơn giản và thoáng một chút thì chúng gần giống như động thái "quay xe", chỉ những tình tiết thay đổi bất ngờ vào phút trót.
Cậu vừa mới dứt lời, liền nghe thấy giáo quan mặt đen lại quát: "Choáng hết rồi à? Còn không mau vào đội hình cho tôi!"
Nhóm sinh viên tuy không tình nguyện, nhưng vẫn bị khí thế của thầy dọa sợ, ai nấy đều nhanh chân chạy vào đội ngũ. Mà nhóm người chơi xen lẫn trong đó tuy đều có tâm tư riêng, nhưng ai cũng nhớ đến lời căn dặn của cô chủ nhiệm, nghiêm túc trở về đội ngũ.
"Chiều nay khỏi cần tập huấn, tất cả trực tiếp chạy 10 vòng quanh sân cho tôi!"
Cả đám lập tức ai oán, giáo quan vừa nghe lại càng tức giận, giận dữ hét: "Còn không mau làm đi! Người chạy xong cuối cùng, trực tiếp cuốn gói lăn về nhà đi, tôi nói được làm được!"
Ai nấy đều tự giác thành thật cúi đầu chạy vào đường băng.
Tống Viêm cúi nhìn bụng, cậu không cho rằng mình có thể chạy nổi 10 vòng. Nhớ tới mấy lần trước, NPC từng vì cậu mang thai mà châm chước, cậu thử thăm dò thầy mặt đen: "Giáo quan, tình huống cơ thể của em khá đặc thù, có thể không chạy được không ạ?"
Ai ngờ thầy mặt đen nhăn mặt, đánh giá cậu từ trên xuống dưới vài lần, lạnh lùng nói: "Không được, chạy không nổi thì bò, bò cũng phải bò cho xong 10 vòng."
Trong lúc ông ta nói, Kỷ Hành Phong đã chạy tới bên người Tống Viêm, trầm mặt nhìn ông ta, định kéo tay Tống Viêm, trực tiếp rời đi.
"Đừng quên lời cô nói," Hồ Hàm vẫn luôn an phận sau khi bị Kỷ Hành Phong đâm bị thương vào ngày hôm qua chen vào nói: "Ai biết phần thưởng có liên quan tới cái này hay không, nói không chừng nó là một trong số đó, cũng không chừng... là cả hai luôn."
Tống Viêm nghe xong không khỏi nhăn mi, quả thật, tuy hiện tại bọn họ nghi ngờ phần thưởng giết chết Tiểu Tuyết có liên quan đến nửa đêm, nhưng dù sao cũng còn một kẻ hiến tế khác, mà nhắc nhở của nữ giáo viên cũng vừa vặn có liên quan đến giáo quan.
Lúc này trực tiếp làm trái với mệnh lệnh của thầy, hiển nhiên là điều không thể.
Nhưng phải chạy 10 vòng... cậu duỗi tay xoa cái bụng gần đây lại to lên không ít, với tình trạng hiện giờ của cậu, tuyệt đối không thể chạy nổi.
"Vậy tôi ôm em ấy chạy thì sao?" Kỷ Hành Phong không muốn dây dưa với Hồ Hàm, hỏi thẳng thầy ta.
Giáo quan mặt đen khinh miệt nhìn hai người một hồi, chỉ vào Tống Viêm nói: "Cũng được, cậu ôm cậu ta chạy 10 vòng, không được dừng lại giữa chừng, không được thả cậu ta xuống, tôi liền tính như cậu ta cũng chạy qua."
Kỷ Hành Phong nhận được câu trả lời, lập tức xoay người bế Tống Viêm lên, hướng đến đường băng.
"Á," Tống Viêm bị anh bế lên như vậy liền ôm lấy cổ anh theo thói quen, sau đó sốt ruột nói: "Anh điên rồi hả, bây giờ em nặng bao nhiêu anh biết không, phải chạy tới 10 vòng lận đó!"
"Không sao đâu," trong lúc đáp lời, Kỷ Hành Phong đã tiến vào đường băng, hai tay vững vàng ôm lấy cơ thể Tống Viêm, bắt đầu chạy: "Anh cũng biết rõ thể lực hiện giờ của anh mà, em đừng lo."
Tống Viêm lo lắng nên lại cãi cọ vài câu, nhưng cậu cũng sợ Kỷ Hành Phong nói chuyện lại tốn nhiều sức lực, đành phải đem lời nói nghẹn trong lòng, sốt ruột nghĩ cách khác.
Mà Kỷ Hành Phong như đã quyết tâm chạy như thế, còn không quên nhắc nhở Tống Viêm: "Có gì không thoải mái thì nhớ nói với anh."