Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 49: U hồn đêm trường (2)




Edit + beta: Khuynh
―――――
Chỉ chốc lát, bốn người đã di chuyển đến sân thể dục, làm bọn họ kinh ngạc chính là có tận hai Tượng đài Khai Sáng.
Chúng kề sát bên nhau, cùng phát ra ánh sáng trắng lấp lánh như nhau, nhưng người chơi vẫn có thể thấy rõ rằng chúng là hai Tượng đài độc lập.
"Chuyện này là sao vậy?" Tống Viêm chưa từng nhìn thấy Tượng đài Khai Sáng có tình trạng như vậy, vội quay đầu hỏi Kỷ Hành Phong.
"Hai Tượng đài Khai Sáng, đại biểu cho việc có hai kẻ hiến tế," Kỷ Hành Phong ngẩng đầu nhìn Tượng đài vẫn còn đang trống không trước mắt, giải thích: "Vòng này hẳn là có hai kẻ hiến tế, độ khó và thời gian của trò chơi cũng sẽ tăng theo mức tương ứng."
"Hai kẻ hiến tế..." Nét mặt Ngô Kiêu cũng nghiêm túc hẳn lên, hắn nắm chặt tay Nguyễn An, không biết nghĩ tới cái gì mà nghiêm giọng nói: "Vòng này sẽ rất khó nhằn đây."
Nguyễn An nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn, như trấn an mà tựa đầu vào vai Ngô Kiêu.
Nhưng mà, chuyện đáng lo vẫn còn chưa kết thúc, bọn họ lại gặp được kẻ mà họ không muốn thấy nhất –– Hồ Hàm.
Ngô Kiêu mắng một câu thô tục, ánh mắt Kỷ Hành Phong nhìn về phía Hồ Hàm cũng trở nên âm trầm.
Ngoại trừ Hồ Hàm, cùng tiến vào phó bản lần này còn có một "người quen", đó chính là cô gái tóc dài mà Tống Viêm từng gặp trong vòng chơi đầu tiên, Cao Vân Vân. Chẳng qua cô nàng hiện tại đã cắt đi mái tóc dài, tuy mặt mày không có thay đổi gì, nhưng khí chất lại làm người ta cảm giác được sự cô lãnh rõ ràng.
Đối với sự thay đổi của Cao Vân Vân, thật ra Tống Viêm cũng không thấy bất ngờ. Đầu tiên là tiến vào một trò chơi khủng bố, sau đó lại bị bạn bè phản bội vu hãm, dù có là ai thì cũng không thể không bị đả kích. Hơn nữa... thay đổi như thế này, càng có lợi hơn cho cô trong trò chơi.
Cách Cao Vân Vân không quá xa, có một cô gái trông chừng hơn 20 tuổi đang đứng, cô hiển nhiên là tiến vào phó bản một mình, nên khi nhìn thấy Cao Vân Vân cũng xấp xỉ tuổi mình, liền muốn đi kết bạn. Nhưng cô cũng nhìn ra Cao Vân Vân không dễ nói chuyện, bởi vậy vẫn luôn đứng đó do dự không biết nên qua hay không.
Vì đây là phó bản có hai kẻ hiến tế, nên số lượng người chơi lần này cũng sẽ nhiều hơn phó bản bình thường, do vậy, sau đó liền xuất hiện hai nhóm ba người tổ đội với nhau.
Trong đó, tổ đội kiêu căng nhất là nhóm hai nam một nữ đang đứng gần khung thành, ba người trông còn rất trẻ, cử chỉ cũng không hề ổn trọng. Trong nhóm đó, một cậu trai nhuộm một quả đầu màu vàng, một cậu khác thì trực tiếp cạo trọc, mặc áo thun đen, để lộ hình xăm trên cánh tay. Nhìn cô gái thì đỡ một chút, chẳng qua mặt mày cũng mang theo chút tính toán chi li.
Nhóm còn lại thì tương đối khiêm tốn hơn một chút, cũng là tổ hợp hai nam một nữ, trong đó, một nam một nữ hình như là một cặp tình nhân, mà người còn lại hẳn là đồng nghiệp của họ. Ba người đều mặc tây trang, giống như vừa mới bị lôi ra khỏi tòa công ty nào đó, họ bối rối vây quanh một người chơi cũ đứng tuổi, tò mò dò hỏi về trò chơi. Trong ba người, người phụ nữ hình như bị dọa sợ nên vẫn luôn nép vào vai bạn trai khóc thút thít.
Người đàn ông bị nhóm tây trang vây quanh trông gần 40 tuổi, có vẻ như ông có quen biết Kỷ Hành Phong, vừa thấy bọn họ đến liền gật đầu với Kỷ Hành Phong, Kỷ Hành Phong cũng gật đáp trả.
"Anh quen ông ấy hả?" Tống Viêm hiếm khi thấy Kỷ Hành Phong giao lưu với người chơi khác, tò mò hỏi.
"Ừ," Kỷ Hành Phong gật đầu giải thích: "Ông ấy tên Lục Vụ, là người ở trong trò chơi lâu nhất mà anh từng gặp đến nay... Ông ấy từng gặp mẹ anh."
"Hầu hết những chuyện anh điều tra trước đó, đều có sự giúp đỡ của ông ấy."
"Ồ, hóa ra ổng là Lục Vụ à," Ngô Kiêu nghe xong, cũng tò mò nhìn qua: "Ổng còn chịu giúp anh nữa à, đúng là khó tin mà."
"Sao lại nói vậy, là vì ông ấy không dễ ở chung sao?" Tống Viêm cũng bị khơi gợi hứng thú, cậu nhìn Lục Vụ đang kiên nhẫn giải thích cho nhóm tây trang, cảm thấy ông ấy cũng không phải là một người khó chung đụng.
"Cậu đừng nhìn bộ dạng hiện tại của ổng mà lầm, nhìn nhiệt tình vậy chứ, chờ tới lúc vào vòng chơi đi, hoàn toàn như người khác vậy." Ngô Kiêu ôm cánh tay bàn luận với Tống Viêm: "Ổng có thể sống trong trò chơi lâu như vậy, hoàn toàn có thể tóm gọn bằng một chữ "cẩu*" á."
*Cẩu (苟) trong cẩu thả (苟且), tùy tiện, bừa bãi chứ không phải chó nha mấy bé iu.
Đặt trong bối cảnh cảnh phó bản cũng có thể hiểu là một cách chơi game thiên về phòng thủ, sẽ không chủ động đi tham chiến để bảo toàn tính mạng tới phút chót. (Cảm ơn bạn @Annhuocnhien30902 đã góp ý)
"Cẩu?" Tống Viêm nhất thời chưa hiểu được gì, lại nghe Ngô Kiêu nói: "Một khi vào trò chơi, ai cũng đừng mong tìm được ổng, người chơi tìm không thấy, kẻ hiến tế lại càng không, nhưng tới cuối cùng, khi kẻ hiến tế bị diệt, người chơi chạy ra khỏi quỷ trạch, ổng lại luôn có thể đúng giờ xuất hiện."
Tống Viêm nghe xong, không khỏi cẩn thận quan sát lại chú trung niên trông cực kỳ cởi mở kia, hoàn toàn không thể tưởng tượng được ông ấy thế mà có tính cách như vậy.
"Được rồi, người đã đến đông đủ rồi, chuẩn bị vào phó bản đi." Kỷ Hành Phong đặt tay lên vai Tống Viêm, nhắc cậu hoàn hồn nhìn xem Tượng đài Khai Sáng đang dần dần biến hóa.
So với mấy phó bản trước, trên Tượng đài lần này cũng tăng thêm quy tắc mới.
"Vòng này có tổng cộng 14 người, có 2 kẻ hiến tế, thời gian kéo dài đến 6 ngày, mỗi kẻ hiến tế xóa sổ được 6 người chơi thì có thể qua vòng, còn người chơi thì cần tìm ra tất cả kẻ hiến tế."
"Bạn còn nhớ ánh mặt trời của mùa hè năm đó không ––"
"Cuối tháng 8 mỗi năm, trường nghề Hoài Đông đều sẽ sắp xếp cho tân sinh viên tập huấn nửa tháng quân sự, nhưng mùa hè năm ấy, trong trường lại liên tiếp xảy ra mấy chuyện đáng sợ..."
"Dù là ánh mặt trời nóng rực, cũng không thể chiếu đến phòng học âm lãnh. Dù có là sinh mệnh tươi trẻ, cũng phải ở nơi này nghênh đón tử vong."
Phó bản song hiến tế giả, chính thức bắt đầu.
Cảnh tượng biến hóa khôn lường, chân trời đằng đông bắt đầu trắng lóa, vào thời khắc ánh mặt trời sắp xuất hiện, Tống Viêm phát giác mình đã nằm trên một chiếc giường nhỏ hẹp.
Cậu không hề chần chờ, nhanh chóng chống vào vách tường dơ bẩn bên cạnh mà ngồi dậy, bắt đầu nhìn ngó hoàn cảnh chung quanh.
Chỗ này hẳn là ký túc xá trong lời Ngô Kiêu, một căn phòng khá chật hẹp, bày bốn khung trên giường dưới bàn, ở đầu mỗi chiếc giường đều treo đồ quân sự mới tinh.
"Úi trời, cái bụng này của anh là sao vậy, bệnh à?" Đúng lúc này, người ở giường đối diện cũng ngồi dậy, Tống Viêm quay đầu nhìn qua, là cậu trai đầu trọc trong nhóm đầu tiên.
"Không phải bệnh, là bụng bia." Tống Viêm dựa theo cái cớ từng nghĩ, bâng quơ trả lời.
"Đừng có xạo nha, với cái dáng này của anh mà bụng bia gì, nhìn cứ như sắp đẻ ấy." Đầu trọc không dễ bị lừa, cặp mắt hí quét tới quét lui trên người Tống Viêm: "Anh sẽ không phải là con gái đâu ha..."
Tống Viêm bị ánh mắt hắn nhìn đến khó chịu, nhưng cậu không giải thích nhiều, chỉ chuẩn bị rời ký túc xá đi tìm nhóm Kỷ Hành Phong.
Nhưng ngay sau đó, Tống Viêm có hơi khó xử, cậu đang ở trên giường, nếu muốn đi xuống thì nhất định phải trèo qua cây thang sắt nhỏ hẹp. Nếu là lúc trước, thời cậu học đại học cũng từng ở ký túc xá, đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng mà hiện giờ...
Tống Viêm duỗi tay xoa bụng, có chút rầu rĩ.
Đầu trọc bên kia thấy thế, xấu xa nở nụ cười: "Sao hả thai phụ, bụng to quá leo xuống không được hả?"
"Với cái kiểu này của anh, còn chơi cái gì mà chơi, đừng có làm liên lụy tới tụi tôi đó."
"Kwang ––" một tiếng, cánh cửa vốn đang đóng của ký túc xá bị đẩy ra, cậu trai đầu trọc bị động tĩnh này làm cho hết hồn, vừa muốn chửi ầm lên, đã bị bóng dáng cao lớn ở cửa trấn trụ.
Khuôn mặt nửa mang mặt nạ sắt nửa lộ ra vết sẹo của Kỷ Hành Phong cực kỳ âm trầm, khí thế dọa cho người ta phát run, một câu cũng không nói liền đi tới bên giường đầu trọc.
"Đại, đại ca, chào anh." Đầu trọc hoàn toàn không biết mình đã làm gì đắc tội với vị sát thần này, vừa run rẩy cười gượng, vừa lấy lòng chào hỏi.
Kỷ Hành Phong âm lãnh nhìn hắn một cái, suýt dọa cho đầu trọc trực tiếp són ra quần. Vào lúc đầu trọc cho rằng mình mở màn không ổn, sắp bị đánh chết, Kỷ Hành Phong lại xoay người, đi tới chỗ Tống Viêm ở giường đối diện.
"Muốn xuống hả?" Ba chữ dò hỏi ngắn ngủn, nhưng thái độ lại hoàn toàn khác biệt, Kỷ Hành Phong vươn tay hỏi Tống Viêm.
"Ừm." Tống Viêm nhìn Kỷ Hành Phong cố ý hù dọa đầu trọc, khóe miệng hơi cong lên, tuy có hơi cáo mượn oai hùm, nhưng lại làm cậu không khỏi nhớ tới cảnh tượng lúc nhỏ, khi cậu ở trong cô nhi viện bị bắt nạt, Kỷ Hành Phong đã gấp gáp chạy đến giúp cậu giải vây.
Thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ trước sau đều không thay đổi.
"Ôm em xuống đi." Tống Viêm đặt tay lên vai Kỷ Hành Phong, ngay sau đó cậu được hai tay Kỷ Hành Phong vững vàng nâng đỡ thân thể mà ôm xuống.
"Thông báo nói, tất cả tân sinh viên tham gia huấn luyện phải đến phòng học điểm danh trước 9 giờ." Kỷ Hành Phong cũng không thả Tống Viêm xuống đất, mà để cậu ngồi lên ghế ở một cái bàn cạnh đó, sau đó anh móc di động trong túi ra, bấm mở giao diện tin tức vừa nhận được.
"Vòng này có di động hả?" Cậu nhìn vật nhỏ trong tay Kỷ Hành Phong, từ khi tiến vào trò chơi đến nay, đây là lần đầu tiên lại nhìn thấy di động: "Em cũng có hả?"
"Đúng vậy, bối cảnh của vòng này là vườn trường hiện đại, nên hẳn là ai cũng có di động. Hơn nữa, anh vừa mới thử qua, di động còn có thể liên lạc với người chơi khác." Kỷ Hành Phong gật đầu, thuận tay bấm mở giao diện nhắn tin với Ngô Kiêu: "Chúng ta đang ở phòng 317, Ngô Kiêu ở phòng 408, cậu ta... ở chung với Hồ Hàm."
Tống Viêm sửng sốt, sau đó bật cười: "Anh ta... vậy Nguyễn An thì sao? Có ở chung với anh ta không?"
Kỷ Hành Phong lắc đầu, lại bấm chỉnh trên di động, mở giao diện thông báo ra: "Trong 14 người chơi, trước mắt xem ra đại đa số đều đóng vai tân sinh viên, chỉ có Nguyễn An là vào vai học trưởng Ban đại diện."
Hai người vừa nói, Kỷ Hành Phong vừa duỗi tay lật tìm trên giường Tống Viêm, không lâu sau liền thật sự tìm ra được di động của cậu.
Tống Viêm cảm khái mà nắm di động trong tay, sau đó mở khóa nhìn thời gian trên đó, còn kém 12 phút nữa là đến 9 giờ.
Cậu đề nghị: "Vậy giờ tụi mình, đến phòng học điểm danh trước ha?"
Kỷ Hành Phong rũ mắt nhìn, vừa vặn rơi vào ánh mắt Tống Viêm.
Một loại cảm xúc không cần phải nói ra lan tràn giữa hai người, cả hai đều đọc hiểu phần tiếc nuối đã từng bị bỏ lỡ và niềm mong chờ hiện tại trong ánh mắt của đối phương.
"Ừ, tụi mình cùng đi điểm danh thôi."