Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 46: Hí viên ganh ghét (Hoàn)




Edit + beta: Khuynh
―――――
"Các ngươi, đang nói cái gì vậy?" Mã phu nhân ban đầu vẫn còn theo kịp, bà biết bọn họ là đang cãi nhau vì chuyện mẹ ruột của Vân Sanh, nhưng càng về sau thì càng mơ hồ nên bà không khỏi thắc mắc.
Mấy người chơi liếc nhìn nhau, cùng ăn ý ngậm miệng không trả lời.
Mà Mã phu nhân cũng không có tinh thần tiếp tục truy hỏi, đứa con trai nhỏ luôn được việc lại không ở bên người, vì thế, bà chỉ vào Vân Sanh trên đất, nói với con trai lớn Trần Kỳ Phi: "Việc này giao cho người khác ta không yên tâm, con đem hắn đi đi, tự con đem tên súc sinh này đến quan phủ đi.".
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
Trần Kỳ Phi vừa mới gây gổ với Đường Vân Phương xong, bây giờ vẫn còn đang tức giận, vừa hay hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nên gọi tiểu tư của mình rồi kéo Vân Sanh rời đi.
Tống Vân Sanh đi xong, Mã phu nhân xua tay bảo mọi người tản đi.
"Bây giờ, anh cảm thấy sẽ là ai?" Vừa ra khỏi cửa, Tống Viêm liền thấp giọng hỏi Kỷ Hành Phong.
Câu hỏi cuối cùng mà Đường Vân Phương đưa ra chưa chắc là không có đạo lý. Kẻ hiến tế thật sự sẽ thất thủ hai lần trong vòng một ngày sao? Mà Phan Trung Hách và Trần Kỳ Phi, thật sự đều có vận khí tốt đến vậy, có thể sống sót khỏi tay kẻ hiến tế sao?
Kỷ Hành Phong không trả lời ngay, chỉ rũ mắt nhìn cậu: "Em đã có câu trả rồi, không phải sao, Viêm Viêm?"
Hai chữ cuối cùng kia tựa như một đôi bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy trái tim của Tống Viêm, bao bọc hết mọi cảm xúc của cậu.
"Đúng... nhưng mà em..." Tống Viêm túm tay áo Kỷ Hành Phong, ngập ngừng muốn nói thêm gì đó.
Kỷ Hành Phong kéo tay áo của mình ra khỏi tay Tống Viêm, lòng bàn tay bao lấy tay Tống Viêm, hơi cúi người nhỏ giọng nói vài câu bên tai cậu.
Tống Viêm nghe xong, ánh mắt phức tạp mà nhìn Kỷ Hành Phong, sau đó nhẹ thở ra, dựa vào trong ngực Kỷ Hành Phong: "Vậy thì vậy đi ––"
"Triệu gia! Triệu gia!" Tiểu tư đã cùng Trần Kỳ Phi áp giải Vân Sanh rời đi trước đó đột nhiên kêu to, chạy đến trước mặt Kỷ Hành Phong, thở hổn hển nói: "Triệu gia! Thiếu, thiếu gia nhà con xảy ra chuyện rồi!"
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Tống Viêm thấy bộ dáng của gã tiểu tư kia không giống như giả vờ, vội vàng hỏi.
"Vân Sanh, Vân Sanh hắn đột nhiên phát điên, không ai ngăn được hắn, hắn liền bắt thiếu gia đi!" Gã tiểu tư gần như muốn khóc, sợ Kỷ Hành Phong không đi, hắn ôm chân Kỷ Hành Phong gào lên: "Người đầu tiên thiếu gia nghĩ đến là ngài, cậu la lên kêu con tới tìm ngài cứu cậu, Triệu gia ngài mau đi với con đi!"
Chuyện này cũng rất bình thường, Trần Kỳ Phi biết NPC hoàn toàn không thể giúp được, lúc này người có thể giúp được, cũng chỉ có thể là Kỷ Hành Phong, cho nên hắn mới trực tiếp kêu gã tiểu tư tới tìm anh.
Tuy Kỷ Hành Phong chán ghét Trần Kỳ Phi, nhưng cũng không đến mức thấy chết mà không cứu, chỉ là... anh nhíu mày nhìn thoáng qua Tống Viêm.
Tống Viêm đương nhiên cũng biết lúc này mình chẳng thể giúp được gì, cậu kéo tay Kỷ Hành Phong, khuyên nhủ: "Anh đi đi, em về phòng đợi anh."
Kỷ Hành Phong vẫn cau mày, đối mặt với Tống Viêm một hồi mới gật đầu: "Em về phòng đi, nhất định không được đi loạn."
"Em biết rồi, anh yên tâm đi đi." Tống Viêm gật gật với Hành Phong, sau đó xoay người đi thẳng về phòng mình trong tầm mắt của đối phương.
Ai ngờ, cậu mới vừa bước vào phòng, trong dư quang khóe mắt liền nhìn thấy một bóng đen quét qua sau lưng mình, Tống Viêm vội vàng rút katana ra, đáng tiếc vẫn chậm một bước, cậu chỉ cảm thấy sau đầu bị người kia đánh trúng rồi lập tức ngất đi.
Đến khi Tống Viêm tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng treo đầy gương lớn gương bé, tay chân đều bị trói chặt, mà trên người lại là bộ diễn phục hồng kim cậu từng mặc đêm đó.
"Học trưởng, anh mặc bộ đồ này nhìn rất đẹp." Lúc này, từ phía cửa phòng truyền đến giọng nói của Trần Kỳ Phi, trên mặt hắn treo nụ cười si mê, tiến từng bước đến chỗ Tống Viêm.
"Vậy mà, thật sự là cậu..." Tống Viêm chẳng có biểu cảm gì, khiếp sợ hay thất vọng mà Trần Kỳ Phi dự đoán đều không có, Tống Viêm chỉ nhàn nhạt giương mắt nhìn hắn, hệt như những lần từ chối hắn ở trường khi trước.
"Đúng vậy, là tôi," Nỗi tức giận trong lòng Trần Kỳ Phi bùng cháy, hắn đi đến ngồi xuống trước mặt Tống Viêm: "Sao hả, học trưởng có đoán ra được là tôi không?"
Tống Viêm trầm tư một lát, xâu chuỗi những manh mối có được hiện giờ rồi nói ra: "Cậu là kẻ hiến tế, mà phần thưởng của cậu... là giết người được phản chiếu trong gương hoặc trong những thứ có tính chất tương tự."
Văn Tuệ ngồi trước gương, thân ảnh của cô vẫn luôn ở trong gương, cho nên cô dễ dàng bị Trần Kỳ Phi giết chết. Cao Kỳ ở trước tủ kính màu, trong phòng Mã phu nhân có rất nhiều thứ khảm kính màu, chỉ cần có một cái phản chiếu ra thân ảnh của hắn, hắn tất nhiên sẽ phải bỏ mạng. Mà Phan Trung Hách, theo như những gì hắn có thể cung cấp thì là mặt nước, ý của hắn hẳn là chỉ ảnh ngược của mình trên mặt nước, nhưng mà hắn đã chạy thoát như thế nào đây...
Tống Viêm bừng tỉnh đại ngộ: "Phan Trung Hách là vì giãy giụa nên rơi vào trong nước, mặt nước không phản chiếu được ảnh ngược của hắn, nên hắn mới chạy thoát."
Ý cười trong mắt Trần Kỳ Phi càng thêm sâu, hắn gật gật: "Không tệ, nhưng mà thật ra cũng không cần nhất thiết phải phiền phức như vậy."
"Hạn chế của tôi là, chỉ có thể ra tay với những phần được phản chiếu trong ảnh ngược của bọn họ... mà tôi lại không thể dùng bất kỳ công cụ gì, cho nên, nếu chỉ có tay chân bị phản chiếu, vậy thì tôi đành chịu."
"Chỉ có cổ mới là nơi tốt nhất để xuống tay." Hắn nói, chậm rãi nâng đôi tay, ra vẻ như đang bóp cổ Tống Viêm.
Tống Viêm vẫn đạm nhiên mà nhìn hắn, tiếp tục nói: "Đêm Cao Kỳ xảy ra chuyện, là cậu cố ý phái người đi tìm hắn."
"Chuyện Phan Trung Hách rơi xuống nước mà không chết đã bất ngờ rửa sạch hiềm nghi cho cậu, vì thế cậu liền làm bộ mình đã bị kẻ hiến tế công kích, cũng tìm được đường sống trong chỗ chết."
"Nhưng cậu thấy vậy vẫn chưa đủ, cậu nhìn trúng Vân Sanh có cảm xúc bất ổn trong gánh hát này, cố ý tiết lộ thân thế và tin tức sắp bị bán đi với hắn, sau đó lại châm ngòi thổi gió, kích thích hắn đi giết Phan Trung Hách."
"Cậu căn bản không quan tâm Vân Sanh có thành công hay không, hắn có thể giết chết Phan Trung Hách là tốt nhất, nhưng dù có không giết được, thì xong việc hắn nhất định cũng sẽ chạy đi cắn "mẹ ruột" Đường Vân Phương, vậy thì câu chuyện một người lòng mang thù hận hiến tế cả rạp hát liền kết thúc, cậu cũng có thể hoàn toàn rũ sạch hiềm nghi."
"Đáng tiếc, cậu không đoán được, nhân vật mà Đường Vân Phương đóng vai thế mà còn có thủ cung sa."
"Đúng vậy, những gì học trưởng nói đều đúng," Trần Kỳ Phi lại nở nụ cười, bóp cổ tay Tống Viêm rồi lại chậm rãi buông ra, nhẹ nhàng mơn trớn cơ thể đang khoác diễn phục hồng kim của Tống Viêm: "Nhưng mà bây giờ anh mới cẩn thận ngẫm nghĩ, không phải là đã quá muộn rồi sao?"
Tống Viêm cực kỳ chán ghét sự đụng chạm của Trần Kỳ Phi, cậu nhăn mi: "Ừ, là tôi chậm trễ, nhưng bây giờ cậu trói tôi ở đây là muốn làm gì?"
"Học trưởng, anh đừng lo lắng, tôi sẽ không giết anh liền đâu..." Ánh mắt Trần Kỳ Phi chợt trở nên nhu hòa, hắn nhớ lại khoảng thời gian trước khi tiến vào trò chơi: "Tôi thích anh đến vậy, một lần lại một lần, chỉ cần là hoạt động có anh, tôi đều đuổi tới như chó."
"Nhưng anh thì sao hả? Từ chối, từ chối, từ chối! Lần nào cũng như lần nấy, không hề chừa đường lui mà từ chối tôi!"
Trần Kỳ Phi nắm chặt nắm tay, xuống đến bụng Tống Viêm, biểu tình càng thêm âm ngoan: "Nếu anh chỉ từ chối tôi thì thôi, nhưng anh vừa mới vào trò chơi chưa được bao lâu đã cùng cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ kia lăn chung một chỗ rồi, lăn đến nỗi có bầu!"
Hắn càng nói càng kích động, nhưng kích động bùng nổ xong thì lại quỷ dị mà bình tĩnh trở lại, cười lạnh nói: "Bây giờ, anh bị tôi bắt đến đây, tên quỷ mặt sắt kia chắc là sắp tìm tới rồi đi."
"Cả căn phòng đầy gương này, chính là chuẩn bị cho hắn đó... Anh đoán xem, hắn sẽ vào hay không đây?"
Tống Viêm không nói gì, từ vẻ mặt của đối phương, câu bỗng có dự cảm những lời kế tiếp của hắn sẽ càng ghê tởm hơn.
Quả nhiên, giọng nói của Trần Kỳ Phi trở nên tham lam, thậm chí có mang vài phần dục vọng: "Nếu hắn không vào, thì cũng chỉ có thể ở bên ngoài, tận mắt nhìn tôi ** anh."
"Nếu hắn vào, anh sẽ phải tận mắt nhìn thấy hắn chết ngay trước mặt anh."
"Học trưởng, anh nói coi, cái này có phải rất đã kh ––"
Từ cuối cùng còn chưa dứt, một thanh hắc trường đao đã phá không mà đến, vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn cắm thẳng vào ngực Trần Kỳ Phi, thanh đao kia mang theo lửa giận cực lớn, gần như trực tiếp chấn vỡ trái tim hắn.
Tống Viêm ngẩng đầu, tầm mắt vượt qua cơ thể đang chậm rãi ngã xuống cạnh cửa của Trần Kỳ Phi, hướng thẳng đến bóng dáng cao lớn đang ngược sáng bước tới chỗ cậu.
"Anh tới rồi." Cậu không hề bất ngờ, tất cả những thứ này vốn là kế hoạch của bọn họ. Trước đó Tống Viêm cũng đã đoán được thân phận kẻ hiến tế của Trần Kỳ Phi, chẳng qua là cậu còn niệm chút "tình xưa", muốn xác nhận lại sau cùng.
Kỷ Hành Phong không nói một lời, bước vào phòng, dùng một thanh đao khác đánh nát hết những tấm gương bên trong. Sau đó anh đi tới trước mặt Trần Kỳ Phi, từ trên cao mà nhìn xuống hắn.
Trần Kỳ Phi cũng chưa chết, một lượng máu lớn trào ra khỏi ngực hắn, đọng thành một vũng trên mặt đất, mà hắn đang nằm hấp hối trong vũng máu này.
Kỷ Hành Phong hoàn toàn không có kiên nhẫn, anh cúi người, nắm chuôi đao trên ngực Trần Kỳ Phi, không chút lưu tình mà rút ra, rồi thẳng tay chém lên cổ hắn...
Kẻ hiến tế đã chết, mọi thứ xung quanh bắt đầu sụp đổ, màn lụa dần trở nên rách nát rồi hóa thành một nhúm tro bụi. Hí đài phồn mỹ, đến cùng vẫn bị cỏ hoang che lấp.
Tống Viêm được Kỷ Hành Phong ôm lấy, cậu có thể cảm chận được sức lực mạnh mẽ của cánh tay đang ôm mình, thậm chí còn ôm đến mức cậu có hơi đau. Nhưng Tống Viêm không hề dị nghị, tùy ý để Kỷ Hành Phong ôm như vậy mà băng thẳng qua hí viên đang phai màu, cậu chôn đầu thật sâu vào trong lòng ngực anh, cố gắng quên đi một màn máu tanh vừa rồi.
Trần Kỳ Phi đã chết, nhóc học đệ từng làm cậu phiền lòng, làm cậu tội nghiệp, làm cậu ghê tởm, kể từ đây liền thật sự hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cậu, mà cậu cũng không thể diễn tả được cảm giác của mình là như thế nào.
Cậu chỉ biết ôm chặt cổ Kỷ Hành Phong, ra sức dán sát vào người anh, vĩnh viễn cũng không muốn tách ra.
Vòng chơi Hí viên kết thúc ––
Khoảnh khắc nghe được âm thanh kết thúc của trò chơi, Tống Viêm rốt cuộc cũng như được giải thoát mà thả lỏng.