Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 29: Chung cư tin đồn (5)




Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
"Tiểu Nguyễn." Cửa tầng 4 vừa mới đóng lại, Ngô Kiêu lập tức xông ra, kéo tay Nguyễn An dính dính ngấy ngấy.
Tống Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng nhìn thấy Kỷ Hành Phong theo lên phía sau, nhớ đến dáng vẻ hai người họ bị "mẹ" cắt ngang lúc trước, cũng không khác mấy với Ngô Kiêu và Nguyễn An.
Bốn người gặp mặt nhau, tổng kết sơ bộ tình hình phân bố hiện tại của người chơi trong tòa nhà.
Hộ phía tây tầng 1 bỏ trống, hộ phía đông là bà Triệu nói nhiều. Phía tây tầng 2 là Tống Viêm cùng với "mẹ", phía bên kia là "vợ chồng" Hồ Hàm. Đến tầng 3, một bên là Kỷ Hành Phong sống một mình, đối diện là người phụ nữ có "tình cảm" với Hồ Hàm – Nghiêm Kiều sống cùng với người đàn ông say xỉn. "Một nhà ba người" Nguyễn An thì ở phía tây tầng 4, còn đối diện...
Đang nói, cửa đối diện mở ra, cặp vợ chồng họ nhìn thấy dưới Tượng đài trước đó đi ra.
Hiển nhiên, hai người họ cũng không ngờ có nhiều người tụ tập trước cửa như vậy, vẫn là Ngô Kiêu da mặt dày giơ tay lên, xem như chào hỏi.
Mà dường như đôi nam nữ kia cũng không có kinh nghiệm gì, thấy nhóm Tống Viêm tụ chung một chỗ, lập tức nổi lên suy nghĩ muốn đi theo.
"Tôi tên là Trương Dực, đây là vợ tôi Lý Cát Lỵ, hai chúng tôi đều là lần thứ hai tiến vào vòng chơi." Người chồng chủ động tiến lên, tự giới thiệu.
Tống Viêm nhìn đôi vợ chồng này, không khỏi nhớ đến Mạnh Mộng và Triệu Khánh An ở vòng chơi đầu, tuy có chút tiếc nuối trong lòng, nhưng cũng không dám bất cẩn, chỉ đơn giản giới thiệu tên, từ đầu đến cuối đều đứng bên cạnh Kỷ Hành Phong, giữa khoảng cách tương đối với bọn họ.
Bầu không khí có vẻ càng lúng túng hơn, nhóm Tống Viêm tất nhiên không dễ dàng chấp nhận thu thêm hai người xa lạ, mà Trương Dực và Lý Cát Lỵ, vì bảo vệ tính mạng nên nhất quyết muốn đi theo nhóm Tống Viêm.
Hai bên cứ giằng co như vậy, thẳng đến khi Kỷ Hành Phong tựa như vô tình mà nói: "Đi thôi, lên lầu xem thử."
"Đi đi đi." Ngô Kiêu thấy Kỷ Hành Phong không thèm để ý, lập tức kéo Nguyễn An dẫn đầu đi lên tầng 5: "Tôi ở tầng 5 nè."
"Hộ phía tây đối diện tôi chính là ông cụ kia, ông ấy họ Trương." Ngô Kiêu chỉ chỉ cánh cửa đóng chặt bên kia.
"Vậy còn anh? Anh ở một mình bên hộ phía đông?" Tống Viêm vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Ngô Kiêu lại nghiến răng nghiến lợi: "Không, còn một người nữa."
Ngô Kiêu khinh thường nhìn cửa phòng mình: "Tôi ở chung với tên lâu la Hồ Hàm dẫn tới."
Tống Viêm không khỏi có vài phần thông cảm với Ngô Kiêu, hắn vốn cực kỳ chán ghét Hồ Hàm, bây giờ lại bị phân đến ở chung một chỗ với người của Hồ Hàm, trong lòng e rằng thà chết còn hơn.
"Nên làm gì thì làm đó, đừng quá để ý đến bọn họ." Thái độ của Kỷ Hành Phong đối với đám Hồ Hàm vẫn lạnh nhạt như cũ, tuy Ngô Kiêu khá bực dọc, nhưng vẫn gật đầu: "Biết rồi."
Trên tầng 5 chính là tầng 6, cũng là tầng cao nhất.
Cầu thang sắt và cánh cửa thông lên sân thượng mà bọn họ từng leo qua đã biến mất, vị trí tương ứng chỉ còn lại bức tường đầy tro bụi.
"Mọi người lên tới rồi à." Người đang nói là thiếu niên đeo mắt kính gọng to đã gặp qua ở Tượng đài Khai Sáng, Chu Đình, hiện tại cậu ta đang cầm mấy cọng dây thép, cố sức chọt lỗ khóa hộ phía đông tầng 6.
"Cậu đang cạy khóa hả?" Tống Viêm không khỏi bất ngờ, thiếu niên này một mình tiến vào vòng chơi, không những không hoảng loạn sợ hãi, mà lại nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm manh mối.
"Đúng rồi, tôi ở một mình trong hộ phía tây, tôi thấy hộ đối diện này không có người ở, nên tính mở khóa vô coi thử." Thiếu niên ung dung thông thả, còn thuật lại tình hình tầng lầu này với Tống Viêm.
Nhưng cậu ta càng bình tĩnh, càng nói nhiều, Tống Viêm lại càng thấy rõ nỗi sợ trong lòng cậu ta, có che giấu hơn nữa cũng chỉ phí công.
"Được rồi, cánh cửa này giao cho tụi tôi đi." Ngô Kiêu ngoài mặt luôn có vẻ cộc cằn thô kệch, nhưng suy cho cùng cũng là một người cẩn trọng, hắn tiến lên, cùng Nguyễn An một trái một phải kéo Chu Đình từ bên cạnh cửa ra.
Đang lúc Tống Viêm muốn bước đến nghiên cứu xem nên cạy khóa như thế nào, thì bị Kỷ Hành Phong vươn tay ôm lại, sau đó cậu nghe một tiếng"ầm", cánh cửa chống trộm bằng sắt kia đã bị anh một cước đá văng.
Bụi bặm tung bay hòa vào bầu không khí ủ mốc đã lâu ập vào mặt, Tống Viêm ho nhẹ vài tiếng, theo phía sau Kỷ Hành Phong đi vào căn phòng trống hoác.
"Hình như người ta dọn đồ đi hết rồi." Trương Dực nhỏ giọng nói.
Đúng thật, căn phòng này thậm chí không cần đi vào kiểm tra, ở ngay cửa là có thể nhìn rõ không sót thứ gì, bên trong trống không, không chỉ không có đồ dùng trong nhà, ngay cả cửa trên các khung cửa trong phòng cũng bị dỡ xuống.
Nhưng Tống Viêm cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, cậu tiếp tục đi sâu vào trong phòng, quả nhiên đi không bao lâu, cậu lập tức chú ý tới trong một góc khuất trong phòng, hình như có một cục gì đó màu xám tối.
"Cái đó là gì vậy?" Cậu nhỏ giọng thắc mắc, vừa định đi qua đó, Kỷ Hành Phong lập tức kéo cậu lại.
Nhưng lần này, Kỷ Hành Phong không chắn trước mặt cậu, mà chỉ đứng cách cậu vài bước chân, lên tiếng nhắc nhở: "Lấy kiếm của em ra đi, từ từ tiến lên phía trước."
Tống Viêm quay đầu nhìn anh một cái, cười: "Anh yên tâm."
Sau đó cầm lấy thanh katana, từ từ đến gần góc phòng đó.
Khá ổn, cho đến khi Tống Viêm tiến đến trước món đồ kia, vẫn không xuất hiện điều gì bất thường.
Tống Viêm dùng katana, cẩn thận khều thứ đồ kia lên, trong lòng bỗng nhiên căng chặt.
Là xác mèo –– giống như con mèo cậu đã chém ở hành lang, con mèo này đã chết từ lâu, toàn thân bị hong khô, co rúm lại thành một cục trong đống tro bụi.
Lại là mèo, Tống Viêm đẩy mắt kính, lần đầu xuất hiện mèo là trùng hợp, nhưng nếu lần này cũng xuất hiện một cái xác mèo y hệt, vậy thì tuyệt đối không phải là trùng hợp nữa rồi.
Như vậy, mèo và tòa nhà này, cùng với hết thảy mọi thứ bọn họ đang trải qua, đến tột cùng là có liên quan gì nhau đây.
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến tiếng ồn ào, Tống Viêm quay đầu lại thì thấy Hồ Hàm và những người chơi khác đều đã lên đến tầng 6, đi vào căn hộ này.
Ngô Kiêu vừa thấy Hồ Hàm tới, lập tức đề phòng nhìn về phía hắn.
Hồ Hàm thấy thế, hắn làm ra vẻ như lấy lòng hoặc cũng có thể là khiêu khích mà hướng về phía nhóm Ngô Kiêu cười cười, rồi dẫn người đàn ông vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn đứng ở cạnh tường.
Nghiêm Kiều nhận ra địch ý của nhóm Tống Viêm đối với Hồ Hàm, đứng giữa bọn họ khuyên can: "Đừng như vậy, mọi người đều là người chơi, chúng ta không nên làm bầu không khí căng thẳng như vậy chứ."
"Người chơi?" Ngô Kiêu hừ lạnh một tiếng, kéo Nguyễn An cách xa bọn họ một chút: "Người chơi như hắn, có khi còn ghê gớm hơn cả kẻ hiến tế nữa kìa."
Những người chơi khác mặc dù không nắm rõ tình hình, nhưng vì số lượng người mới cũng như người chơi chưa vào phó bản được bao nhiêu lần nhiều hơn, nên bọn họ vẫn hy vọng các người chơi có thể "đoàn kết" một chút.
"Haiz, cậu trai trẻ đừng nóng tính như vậy, bình tĩnh một chút, trước hết nghĩ cách rời khỏi đây rồi nói." Những người khác không dám chen miệng, nhưng ông cụ lớn tuổi nhất ở đây lại không sợ, lên tiếng khuyên giải.
"Đúng vậy, không bằng mọi người nói thử xem đã phát hiện được manh mối gì rồi, tìm ra kẻ hiến tế mới quan trọng." Nghiêm Kiều lập tức phụ họa, vợ chồng Trương Dực cũng ra vẻ tán đồng.
Sắc mặt Ngô Kiêu càng trầm hơn, hắn vừa định nói gì đó, Nguyễn An chợt kéo tay hắn, đi về phía ban công trong phòng.
Tống Viêm lo lắng nhìn về phía bên kia, lại bị Kỷ Hành Phong vỗ vai: "Yên tâm đi, cậu ta không sao đâu."
Kỷ Hành Phong đứng sau lưng Tống Viêm, cúi người thì thầm bên tai cậu: "Nghe thử manh mối của bọn họ đi."
Tống Viêm nghiêng mặt nhìn anh rồi gật đầu, đúng vậy, tuy bọn họ chán ghét Hồ Hàm, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc để hành động theo cảm tính, nếu chỉ vì vậy mà bỏ lỡ manh mối thì quả là tuyệt đối không nên.
"Ông già tôi lần đầu tham gia trò chơi này của mọi người nên cũng không hiểu gì... chỉ cùng bà lão dưới tầng 1 tán gẫu mấy câu," ông cụ ở tầng 5 cũng không giấu giếm điều chi, lập tức nói hết những gì mình biết: "Thứ có ích cũng không nhiều lắm, chỉ biết cặp vợ chồng ở tầng 4 từng có một đứa con, nhưng đã bị bệnh chết."
"Với lại, bà lão kia còn nói, mẹ con Tống gia ở tầng 2 rất đáng thương, người chồng ngoại tình nên bỏ đi rồi."
Tống Viêm nghe xong thì sửng sốt một chút, đề tài này cứ như vậy mà đáp lên đầu "mình", tuy biết rõ là đang nói đến sự tình của nhân vật, nhưng nghe vậy cũng có chút không quen.
"Còn gì nữa không?" Tuy những thông tin này có vẻ vô dụng, nhưng Nghiêm Kiều vẫn thúc giục ông nói tiếp.
"Còn nữa," ông cụ ngượng ngùng nhìn Nghiêm Kiều, sau đó úp úp mở mở: "Bà ấy còn nói... cô vợ, cô vợ ở tầng 3 không biết giữ đạo làm vợ, cùng với người đàn ông đối diện không sạch sẽ."
"Cô vợ ở tầng 3" là chỉ Nghiêm Kiều, mà "người đàn ông đối diện" chính là Kỷ Hành Phong. Nghiêm Kiều thực sự không ngờ lại nói đến cô, cho dù mọi người đều biết đây vốn là kịch bản của nhân vật trong hung trạch, không liên quan đến cô, nhưng vẫn có chút xấu hổ.
"Chỉ có vậy thôi, bà lão kia rất thích nói mấy chuyện như vậy." Cụ ông nói xong, có chút xin lỗi hướng về phía Nghiêm Kiều và Kỷ Hành Phong cười cười, lập tức đứng qua một bên không nói nữa.
"Thông tin tôi có được không khác lắm, cũng là tán gẫu với NPC." Vẫn như trước, Hồ Hàm bắt đầu tỏ vẻ thản nhiên chia sẻ manh mối mình có: "Đầu tiên là về bà lão tầng 1."
"Bà ấy vốn dĩ ở cùng với con trai và con dâu ở trong hai căn hộ phía đông và phía tây ở tầng 1, nhưng mấy năm trước, không biết vì sao con trai và con dâu bà đột nhiên dọn đi, căn hộ phía đông kia mới bỏ trống, nhưng vẫn không có ai thuê."
Hồ Hàm dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Kế đến là hộ phía tây tầng 2, cũng chính là chỗ ở của gia đình Tống Viêm."
"Những điều ông Trương nói, thật ra tôi không rõ, chỉ nghe nói "Tống Viêm" là đứa nhỏ không ngoan, thường xuyên ở trường đánh nhau gây sự với người ta."
"Lúc trước tôi cũng bị bà Triệu ở tầng 1 lôi kéo nói mấy câu," Nghiêm Kiều tiếp lời Hồ Hàm nói: "Bà ấy nói nhiều lắm, nhưng cũng rất vụn vặt, dù sao cũng là mấy chuyện như tội nghiệp đứa nhỏ trên tầng 6, người nhà không có lương tâm, không thì khuyên tôi nên chăm sóc chồng nhiều hơn, kiểu vậy."
Lại là mấy mẫu thông tin lộn xộn, ít nhất thì trước mắt rất khó nhận ra thông tin nào có ích.