Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 24: Nhà lớn (3)




Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
Vòng chơi Lê Hoa quỷ sạn kết thúc ––
Khen thưởng 100 đồng vàng, giá trị sinh mệnh tăng lên 50 ––
Bây giờ dịch chuyển đến Trạm trung chuyển Nhà lớn.
Mở mắt ra, Tống Viêm đã ở trong Nhà lớn.
Thứ làm cậu buồn bực chính là người mặt sắt lại mất hút không thấy bóng dáng, trước đó còn tay trong tay, bây giờ trong tay cậu chỉ còn lại một cái túi màu đen. Mở túi ra thì phát hiện bên trong chỉ có mấy viên thuốc giống với loại thuốc mà người mặt sắt từng cho cậu dùng. Trừ cái này ra thì không còn gì khác.
Cảm giác bất lực lan tràn, Tống Viêm thật sự không hiểu nổi, mọi chuyện đã đến nước này rồi, tại sao Kỷ Hành Phong vẫn còn tiếp tục trốn tránh? Chẳng lẽ là vì gương mặt đã bị hủy hoại kia?
Tống Viêm có trực giác rằng... hình như đó không phải là nguyên nhân. Nhưng trừ cái này ra, thì còn có thể là gì đây?
"Cha con không chịu nhận chúng ta, con nói xem chúng ta phải làm gì bây giờ?" Tống Viêm thở dài, ngẫm nghĩ điều này vài lần nhưng vẫn không phát hiện ra manh mối nào, đành phải vỗ vỗ bụng nhỏ, sau đó từ mặt đất đứng lên.
Trong lòng chất chứa tâm sự nên cậu không vội tìm nơi nghỉ ngơi, chỉ chọn đại một hướng rồi lang thang không mục đích trong Nhà lớn, cho đến khi cái đèn tròn khổng lồ treo trên nóc nhà bắt đầu tối dần thì cậu mới dựa theo đường cũ về đến trước cửa nhà Ngô Kiêu.
Tốn công tốn sức mấy ngày, mấy cây hoa hồ điệp quanh nhà đã nở rộ xinh xắn, Nguyễn An ôm cái bảng nhỏ của mình ngồi bên cạnh bồn hoa, hai mắt híp híp, không biết đang viết cái gì.
"Buổi chiều tốt đẹp, Tiểu Nguyễn." Tống Viêm tiến đến gần, bất tri bất giác mà dịu giọng lại, chào hỏi Nguyễn An.
Nguyễn An thấy cậu đã trở lại, cực kỳ vui vẻ gật đầu, còn giơ tấm bảng đen nhỏ cho cậu xem.
"Cậu đang... vẽ Ngô Kiêu hả?" Tống Viêm nhìn bức tranh bằng phấn đơn giản trên tấm bảng, tuy đường nét rất ngây ngô, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ngay, người Nguyễn An đang vẽ chính là Ngô Kiêu... có điều, tóc Ngô Kiêu bị biến thành màu xanh lá.
"Cái màu này có hơi không ổn lắm đâu?" Tống Viêm do dự một chút, nhìn ánh mắt ngây thơ của Nguyễn An, người không hay nói chuyện phiếm với người khác như cậu không biết nên nhắc nhở đối phương như thế nào.
Lúc này, cửa phòng bên cạnh bị người đẩy từ trong ra, Ngô Kiêu với mái đầu đỏ rực đang lắc lư đi ra.
"Úi, cậu về rồi đó hả." Ngô Kiêu thấy Tống Viêm đã hoàn thành phó bản nhưng không hề ngạc nhiên chút nào, chỉ khách sáo hỏi một câu, không đợi Tống Viêm trả lời hắn đã quay đầu nhìn tấm bảng của Nguyễn An.
"Tiểu Nguyễn vẽ đẹp quá ta, màu này cũng hợp với anh đấy, chờ lần sau nhận được đồng vàng rồi anh sẽ đi nhuộm."
Tống Viêm nhìn biểu cảm sẵn lòng vui vẻ của Ngô Kiêu, câu nói đã lên đến cổ họng, giãy giụa nửa ngày đành nuốt trở về, cuối cùng quyết định không nên chen miệng vào tình thú giữa hai người bọn họ, chỉ đổi đề tài: "Tiền thuê nhà lần trước anh ấy đưa còn đủ không? Cái phòng đó..."
"Cậu cứ vào ở là được," Ngô Kiêu tặc lưỡi, mang theo vài phần tò mò hỏi: "Vậy là cậu... với anh ta chưa......?"
Nhắc tới vấn đề này thì Tống Viêm thật sự không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ gật đầu, rồi sau đó hữu khí vô lực mà nói: "Tôi, tôi về phòng nghỉ ngơi đây."
Tuy Ngô Kiêu khá thô kệch, nhưng cũng coi như là một người biết nhìn, thấy biểu tình của Tống Viêm thì không tiếp tục hỏi nữa: "Được rồi, cậu về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi, tối nhớ ra ăn cơm."
Tống Viêm nhẹ giọng đáp lời, sau đó đi vào trong phòng, ngã lưng xuống chiếc giường mềm mại.
Bởi vì cơ thể mệt mỏi cực độ nên Tống Viêm cứ như vậy mà ngủ say. Chờ đến khi tỉnh dậy thì lại loáng thoáng nghe được tiếng cãi nhau.
Tống Viêm vẫn còn hơi lờ đờ nhưng vẫn mở mắt, mò tìm mắt kính ở đầu giường, đồng thời tập trung nghe ngóng trận cãi vả bên ngoài.
"Không được, với sức khỏe bây giờ của em vẫn chưa được đâu!"
"Một hai phải... Anh đi là được rồi, em ở lại Nhà lớn đi."
"Anh nói không được là không được!"
Toàn bộ trận gây gổ này chỉ có âm thanh của Ngô Kiêu, Tống Viêm nhanh chóng đoán ra –– chắc là Ngô Kiêu đang cãi nhau với Nguyễn An.
Không ngờ đối mặt với một người ngoan ngoãn mềm mại như Nguyễn An, Ngô Kiêu vẫn có thể cãi nhau với cậu ấy. Tống Viêm lắc đầu, không muốn đi ra làm ảnh hưởng đến trận gây gổ yêu thương của người ta, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Ngô Kiêu nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Tống Viêm lúc này mới bò dậy đẩy cửa phòng ra.
Bên ngoài im ắng, trong Nhà lớn đã tối hẳn, phòng khách lại không bật đèn, chỉ có một ít ánh sáng phát ra từ phòng bếp.
Nguyễn An đang ngồi trong đó, trong tay cầm tấm bảng đen nhỏ, cả người yên lặng không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Hai người... vẫn ổn chứ?" Kỷ Hành Phong rời đi làm Tống Viêm không muốn gần gũi với bất kỳ ai, chỉ là gần đây sau khi tham gia vào trò chơi này mới bắt đầu giao lưu với người khác nhiều hơn. Nhưng cho dù là vậy, cậu cũng không biết nên an ủi cặp tình nhân đang cãi nhau này như thế nào.
Nguyễn An thấy cậu đi ra thì gật đầu cười cười, viết lên bảng đen: "Không có gì đâu, chỉ là có hơi mâu thuẫn mà thôi."
Tống Viêm muốn khuyên bảo một chút, nhưng nghĩ đến bọn họ vừa mới cãi nhau, lúc này mà khuyên nhủ cũng chỉ là lời ngoài miệng, có ích lợi gì đâu chứ?
Nhưng mà... Tống Viêm không khỏi nghĩ đến một đống chuyện hằm bà lằng của mình, bây giờ cậu chỉ mong người mặt sắt có thể ầm ĩ với cậu một trận mà thôi.
"Có vẻ như anh cũng có tâm sự." Nguyễn An ngẩng đầu nhìn Tống Viêm, sau đó viết một câu lên tấm bảng đen.
Vốn không muốn đem thêm phiền phức cho Nguyễn An, nhưng Tống Viêm lại thấy Nguyễn An tiếp tục viết: "Kể cho tôi nghe một chút đi."
Tống Viêm cũng không biết vì sao Nguyễn An lại muốn nghe chuyện nhà người khác ngay lúc này, nhưng trong lòng cậu rất ngột ngạt, đối diện với Nguyễn An một hồi, cuối cùng cậu vẫn ngồi xuống bên cạnh, bất đắc dĩ mà nói: "Có một người, rõ ràng đang ở trước mặt cậu, thích cậu, bảo vệ cậu... Nhưng anh ấy lại không muốn thừa nhận chuyện đó, cái gì cũng không chịu nói."
Nguyễn An nghe xong, chỉ nghiêng đầu, viết lên bảng đen: "Những chuyện này cũng cần phải nói ra sao?"
"Cho tới bây giờ tôi vẫn không thể nào nói ra chữ "thích" với anh Kiêu, nhưng tôi lại rất thích anh ấy," trên bảng đen đã viết đầy chữ, Nguyễn An đành phải lau đi, sau đó tiếp tục viết: "Mặc dù tôi không thể bày tỏ tình cảm của mình, nhưng chỉ cần anh ấy có thể cảm nhận được, không phải là đã đủ rồi sao?"
Tống Viêm ngơ ngẩn tại chỗ, cậu biết cái mình nói và cái Nguyễn An nói không phải cùng một chuyện, nhưng nghĩ lại thì hình như sự tình cũng tương tự nhau.
Mặc kệ Kỷ Hành Phong vẫn không thừa nhận thân phận của anh ấy, cũng không lấy thân phận hiện tại để bày tỏ với cậu, nhưng trong phó bản đều lần lượt bảo vệ, lần lượt quan tâm, cũng đã biểu đạt cho cậu rằng tình yêu của anh ấy chưa bao giờ thay đổi.
"Nhưng mà... tôi vẫn rất hy vọng anh ấy có thể nói ra hết mọi chuyện..." Tống Viêm đỡ mắt kính, nhẹ nhàng thở dài, cũng may nỗi niềm trong lòng cuối cùng cũng dịu đi.
Tống Viêm nhẹ giọng cảm ơn Nguyễn An, quay đầu nhìn ánh đèn càng lúc càng thưa thớt bên ngoài, nói: "Có cần tôi ra ngoài tìm Ngô Kiêu không?"
Nguyễn An lắc đầu, lại viết: "Không cần, anh ấy cũng sắp quay về rồi."
"Không cần đi tìm thật hả?" Tống Viêm nhìn điệu bộ bình tĩnh thong dong của Nguyễn An, vẫn có hơi lo lắng.
Nguyễn An há miệng, không phát ra tiếng mà nói với cậu một câu cảm ơn, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Nhà lớn đã chìm trong đêm đen.
Quả nhiên, không lâu sau có tiếng động phát ra ở cửa, Tống Viêm nhìn hướng phát ra động tĩnh thì nhìn thấy Ngô Kiêu đã trở lại, trên tay còn cầm thêm hai chậu hoa nhỏ mới tinh.
Ngô Kiêu thấy Tống Viêm cũng đang ở đây, có hơi xấu hổ chào hỏi, sau đó đi đến trước mặt Nguyễn An: "Tiểu Nguyễn..."
Với tình hình này thì người ngoài vẫn nên nhường sân khấu đi thôi. Tống Viêm lắc đầu cười cười, sau đó lén lút lách qua cửa, đi ra hành lang bên ngoài.
Đêm khuya ở Nhà lớn cũng không quá tối đen, Tượng đài Khai Sáng ở trung tâm vẫn tản ra ánh sáng trắng bạc óng ánh, dưới Tượng đài có vài nhóm người tốp năm tốp ba tụ tập chuẩn bị đêm nay xuất phát.
Trên bốn bức tường lớn có đủ loại kiểu dáng nhà ở được xây chồng lên nhau, và cả những ngọn đèn dầu muôn hình muôn dạng đang cháy sáng, Tống Viêm túm chặt quần áo trên người, bắt đầu thong thả tản bộ dọc theo hành lang.
Bỗng nhiên, cậu dừng bước, bởi vì cậu thấy ở phía không xa, dưới ngọn đèn đường màu vàng đã rỉ sắt, có một người đang đứng.
Hắn vẫn mang theo chiếc mặt nạ sắt đen như cũ, hai tay hững hờ đút túi, dựa lưng vào mặt tường xi măng, tựa như đang ngắm nhìn trời đêm trong Nhà lớn, cũng như đang chờ đợi người nào đó.
Nếu tiếng yêu không cần phải nói thành lời, thì có đôi khi, sự chờ đợi càng không cần nói ra.
Trong khoảnh khắc đó, Tống Viêm cảm nhận được người mặt sắt đang đợi cậu. Không biết đã đợi bao lâu, cũng không biết có thể đợi được hay không, chỉ đứng ở đó đợi vận mệnh cho mình một cơ hội.
Tống Viêm bước nhanh, thậm chí chạy chậm đến trước mặt người mặt sắt, làm bộ như ngẫu nhiên gặp được mà chào hỏi: "Thật trùng hợp, gặp lại rồi."
Người mặt sắt nhẹ cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tống Viêm, sau đó gật đầu một cái: "Ừ."
"Em bị mất ngủ nên ra ngoài đi dạo, muốn đi chung không?" Tống Viêm nói, một bàn tay đã đặt lên cánh tay của người mặt sắt, người mặt sắt không cự tuyệt mà còn rút tay ra khỏi túi, rồi sau đó chậm rãi nắm lấy tay Tống Viêm.
Tống Viêm không nhịn được mà cười, vẫn là gương mặt lạnh nhạt như cũ, vẫn là kính mắt cứng nhắc như cũ, chỉ là giờ phút này, dường như cậu đã trở về 3 năm trước, làm một thiếu niên nói nói cười cười bên cạnh Kỷ Hành Phong.
"Ở đó nhiều người quá, đang làm gì vậy?"
"Đó là chợ đêm."
"Chợ đêm? Chúng ta đi xem được không?"
"Được."
Giọng nói khàn khàn lại vang lên, đám người phía trước rộn ràng nhốn nháo, ánh đèn sặc sỡ hỗn độn, làm cho gương mặt của Tống Viêm hiện lên rất nhiều sắc thái. Người mặt sắt nghĩ, bây giờ trên mặt mình chắc cũng giống như vậy, giống như 3 năm qua đã vẽ lên hắn quá nhiều màu sắc xa lạ. Hắn cảm nhận rõ ràng là ánh mắt của Tống Viêm đã nhìn thấu suốt hết thảy mọi thứ, người mà hắn đang nhìn trước sau đều là thiếu niên trong trí nhớ.
Thời khắc này, người mặt sắt cố gắng đè nén lại toàn bộ những thứ phức tạp, những thứ băn khoăn xuống dưới đáy lòng.
Thời khắc này, hắn chỉ muốn nắm tay Tống Viêm, bầu bạn bên cạnh đứa con của bọn họ, từng bước từng từng tiến lên phía trước, đi xuyên qua đám người náo nhiệt, cho dù không biết điểm cuối.
Tống Viêm lại cười, khóe môi người mặt sắt dường như cũng giật giật, Tống Viêm lại đưa ra câu hỏi khác, người mặt sắt vẫn cứ ngắn gọn mà trả lời, hỏi một câu, đáp một câu, sự ăn ý quen thuộc, tay trong tay, sánh vai hòa vào đám người lũ lượt trong chợ đêm...
―――――@――――&――――?――――